Nửa tiếng sau, đứng trước cửa tiệm vải, nhìn xem tấm hoành phi ghi chữ Nghê Thường treo trên đỉnh đầu, Miên Dương liền yên lặng kéo kín vạt áo của bộ váy mà mình đang mặc.
Đúng vậy, dù rất kháng cự, nhưng vì để mạng nhỏ được bảo đảm thêm một chút, Miên Dương vẫn là lựa chọn nghe theo đề nghị của hệ thống!
Đây đại khái chính là miệng nói không muốn, nhưng thân thể thì lại rất thành thật trong truyền thuyết!
Cũng không biết có nên cảm khái mức độ nhiệt tình của hệ thống hay không, Miên Dương rõ ràng chỉ muốn mua tạm một bộ nữ trang để mặc, nó thế mà lại trực tiếp đưa cho y một bộ váy cổ trang chiết eo màu hồng phấn! được rồi, nhấn mạnh lại, thật sự chính là màu HỒNG PHẤN!!!
Hơn nữa bên trên còn thêu rất nhiều tiểu bạch thố, kiểu dáng muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu!
Giây phút nhìn thấy bộ y phục đó, Miên Dương liền đã không chút do dự ném nó đi.
Thế nhưng, kế tiếp, dù cho y có mua lại bao nhiêu lần, thì y phục cũng đều sẽ biến thành hình dạng như vậy.
Cuối cùng, hoàn toàn tuyệt vọng, Miên Dương cũng chỉ có thể đ è xuống cảm giác không tốt trong lòng, cắn răng mặc váy vào, ngay cả gương đều không dám soi, đã trực tiếp đi tới đây.
Đừng hỏi Miên Dương vì sao lại gấp gáp làm nhiệm vụ như vậy mà không kéo dài thời gian, đợi khi thời hạn gần đến rồi hãy đi làm, bởi vì suy nghĩ của y rất đơn giản!
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, chi bằng chết sớm siêu sinh sớm.
Về phần chờ mong An Vũ Hiên quay trở lại, giúp mình làm nhiệm vụ! Miên Dương quả thật là nghĩ cũng chưa từng nghĩ.
Bởi vì tiềm thức của y biết rõ, khả năng đối phương quay về tìm mình, quả thật là yếu ớt đến đáng thương.
Cho nên, nhờ người chi bằng nhờ mình, vẫn là nên học được tự lực cánh sinh, chớ hi vọng càng nhiều, thất vọng lại càng cao.
Mặc kệ gió đêm đang rít gào, Miên Dương đã kéo lấy làn váy, cầm theo đèn pin, chậm rãi tiếp cận cửa lớn của tiệm vải.
Nếu không phải đọc qua nhiệm vụ của hệ thống, cũng như nhận được cảnh báo của An Vũ Hiên trước kia, Miên Dương có lẽ đã không nhịn được mà hoài nghi, bên trong cửa tiệm này có thật sự có quỷ không.
Bởi vì, so sánh với nhà họ Cố, rõ ràng cũng đã nửa đêm, nên là thời gian lệ quỷ lộng hành, mọi thứ của tiệm vải này vẫn vô cùng bình thường.
Đứng trước cửa, đừng nói là âm phong lướt qua, ngay cả một chút cảm giác rợn sống lưng cũng đều không có.
Ở giữa cánh cửa gỗ đen tuyền, vẫn còn vương lại khí tức của năm tháng này, một tấm giấy niêm phong viết bằng chu sa trên nền giấy hoàng chỉ cũng đã lộ ra phá lệ bắt mắt.
"Hệ thống, ngươi xác định đây là giấy niêm phong chứ không phải là bùa trấn áp sao?" Mặc dù biết rõ hệ thống sẽ không bao giờ đáp lời mình, nhưng lúc này, Miên Dương vẫn là không nhịn được mà run rẩy mí mắt hỏi.
Mặc dù mơ hồ cảm nhận được sẽ có chuyện không may sắp phát sinh, nhưng vì mạng sống, Miên Dương rốt cuộc vẫn là duỗi tay, đem hai tấm giấy đang dán chéo trên cửa lớn xé xuống.
Không biết là vì giấy niêm phong đã dán lâu năm, không còn độ dính, hay là vì lý do gì khác, nhưng Miên Dương chỉ vừa chạm tay vào, thậm chí còn chưa dùng sức, thì hai mảnh giấy đó cũng đã tự mình rơi xuống.
Cùng lúc đó, tựa như cân bằng gì đó bị phá vỡ, đứng trước cửa, Miên Dương cuối cùng cũng đã có thể cảm nhận được một thứ vô cùng quen thuộc!
Âm khí.
So với An Vũ Hiên lúc bạo nộ yếu hơn một chút, nhưng so với Cố Tiểu Hoa, thì lại mạnh hơn rất nhiều.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi không khí xung quanh đột ngột giảm xuống mấy mươi độ, lông tơ trên người Miên Dương vẫn lập tức dựng đứng lên.
Một luồng âm phong cứ như vậy lùa qua người, chỉ nghe két một tiếng, cánh cửa đóng chặt lâu ngày của tiệm vải Nghê Thường, cũng đã chầm chậm mở rộng.
Tựa như là đang cố mời chào người tiến vào.
Nhưng thứ làm Miên Dương thật sự e sợ, thì ngoại trừ việc cửa tự động mở, cùng bóng tối âm u ở phía sau, chính là tiếng hát ru có chút mơ hồ, xen lẫn với tiếng khóc sụt sịt của trẻ sơ sinh.
"Oa! oa! "
Đứng yên tại chỗ, cảm nhận được tiếng khóc đang không ngừng lớn dần của lệ quỷ, đã làm thì làm cho trót, Miên Dương liền cắn răng, mang theo đèn pin tiến vào nhà.
Ấn tượng đầu tiên của Miên Dương sau khi đặt chân vào nơi này, đó chính là, thật tối.
Sau đó, mới đến mùi nấm mốc tràn ngập trong không khí.
Ánh sáng trong nháy mắt bao trùm cả sảnh đường, vốn, cây đèn pin này, Miên Dương cũng chỉ là tùy tiện mang theo, không cho rằng nó sẽ có tác dụng, dù sao những lần trước đều là như vậy, vừa mở đèn pin, nó liền đã giống như xe bị tuột xích, không còn dùng được.
Tựa như những tiệm vải khác, ngoại trừ quầy thu ngân của chưởng quỹ, cả sảnh đường, khắp nơi cũng chỉ toàn là tủ gỗ dùng để trưng bày vải.
Đương nhiên, hoang phế lâu như vậy, những cuộn vải này cũng đã sớm hư hại không còn gì, vừa rách rưới, vừa dơ bẩn lại còn vừa bốc mùi.
Nếu nói vừa rồi ở bên ngoài chỉ có thể nghe được loáng thoáng tiếng ngâm nga, thì hiện tại, sau khi đi vào, Miên Dương cũng đã có thể nghe được rõ ràng lời ru của đối phương.
"Bảo bối của mẫu thân, mau mau ngủ ngoan! Dưới mặt đất, khắp nơi đều là máu! Máu của ta, máu của ngươi hòa vào chung một chỗ! Một con quạ bay tới, mổ vào trên mắt ta, tròng mắt rơi ra, lăn đến bên tay của vị thúc thúc bên cạnh! "
Miên Dương có thể khẳng định, mình trước đây chưa từng nghe qua bài hát nào như vậy bao giờ.
Cho nên, loại giai điệu đồng dao khiếp người, phối hợp với giọng hát the thé, thê lương như con gà bị cắt đứt cổ họng cùng lời bài hát mười phần kinh khủng đó, đã thành công khiến y sởn tóc gáy.