Lệ Quỷ Ở Ngay Bên Người

Chương 102: C102: An mạc diễn không phải lệ quỷ




Nếu bí mật An Mạc Diễn nói là thật, đó thật sự là thứ có thể khiến toàn bộ người chơi trong Linh Vực đều phải điên cuồng.

Dù sao, bọn họ cố gắng nhiều như vậy, chẳng phải cũng chỉ là vì góp đủ tích phân để trở về thế giới trước kia hay sao?

Cảm nhận được sự nghi ngờ của Miên Dương, biết y không tin tưởng mình, An Mạc Diễn liền từ tốn nói tiếp: "Ta đã phát hiện con đường này từ rất lâu trước kia."

"Khi đó, ta vẫn còn là một người bình thường, thậm chí còn chẳng biết đến sức mạnh linh dị."

"Sau đó, ta phát hiện, con đường đó có thể dẫn người ta đi đến một thế giới khác." Ánh mắt sáng lên, thời khắc này, An Mạc Diễn đã cho Miên Dương cảm giác giống như đám nhà khoa học điên rồ ở thời hiện đại.

Vì thứ mà bản thân gọi là nghiên cứu vĩ đại, có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

"Thế giới đó là gì, ta cũng không biết, nhưng có thể chắc chắn, đám người ngoại lai các ngươi, đều là đến từ nơi đó."

"Chỉ có điều, muốn mở ra con đường này, nhất định phải đạt thành một điều kiện. Mà cũng vì lý do này, ta mới không ngừng thử nghiệm, tìm kiếm phương pháp chế tạo hung thần..."


"Con đường đó, có thể để lệ quỷ đi qua sao?" Đây là điều khiến Miên Dương lo nghĩ nhất hiện tại.

Bởi vì chỉ vừa tưởng tượng đến hình ảnh hai thế giới bị cưỡng ép dung hợp, ma quỷ ngang dọc, kinh khủng buông xuống thực tế, y cũng đã không khỏi rùng mình.

Nhưng không biết có nên gọi là may mắn trong bất hạnh hay không, An Mạc Diễn cũng đã bác bỏ suy nghĩ khủng khiếp đó của y: "Ta có thể cảm nhận được, con đường đó, không thể chịu đựng được sức mạnh của lệ quỷ."

"Một khi tiến vào, tất cả âm khí cũng liền sẽ lập tức tiêu tán. Nếu là Linh Sư, thì sẽ chỉ biến thành người bình thường, nhưng nếu là lệ quỷ, thì sẽ rơi vào kết cục hồn phi phách tán, triệt để tiêu tan."

"Đó cũng là lý do vì sao ta lại lựa chọn trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này, mà không phải trực tiếp trở thành hung thần..."

Nói đến đây, An Mạc Diễn cũng đã bất ngờ cúi người, kéo vạt áo dày nặng đang rũ xuống ghế của mình lên.

Ngay tức khắc, hình ảnh kế tiếp, đã khiến Miên Dương không khỏi nhíu mày.

Từ bên ngoài không nhìn thấy gì, nhưng nửa người dưới của An Mạc Diễn, từ phần gối xuống gót chân, thế mà đều đã giống như một cỗ thi thể đã thối rửa lâu ngày, trải đầy thi ban.

Chưa dừng lại ở đó, theo ống tay áo bị vén lên, cánh tay khô quắc như que củi, lại nhăn nheo chẳng khác gì lão nhân 90 của gã cũng đã lập tức bại lộ ra.

"Để giữ được thân phận là nhân loại, lại có thể trường sinh bất tử, trẻ mãi không già như lệ quỷ, sau khi chế tạo bảy vật thí nghiệm, ta đã lần lượt ký kết huyết khế với hai vị hung thần."

"Tuy rằng những năm qua ta đã rất cố gắng không vận dụng sức mạnh, nhưng sinh khí trong người ta, vẫn đang không ngừng bị ăn mòn."

Thì ra, không chỉ máu lạnh vô tình với cốt nhục thân sinh, đối với bản thân mình, An Mạc Diễn cũng hung ác vô cùng.

Vào giây phút biết được An Vũ Hiên đã được một kẻ ngoại lai trợ giúp, tấn thăng thành hung thần, trong lòng An Mạc Diễn cũng chỉ có sát tâm.

Bởi vì gã cảm thấy, cả hai bọn họ đều đã trở thành biến số nằm ngoài tầm kiểm soát của gã.


Mãi cho đến khi được Si Mị hồi báo, biết nhân loại trước mặt, có thể khiến ba vị hung thần ngoan ngoãn nghe lời, gã mới cải biến suy nghĩ.

Có lẽ, biến số này xuất hiện cũng không phải là xấu. Trái lại, còn có thể giúp ích cho gã.

"Ta muốn rời khỏi nơi tối tăm này, tận mắt nhìn thấy phong cảnh ở một thế giới khác."

Đó là lý tưởng, là khát vọng mà cả đời này gã luôn luôn hướng tới, cho dù có phải trả cái giá thế nào, hy sinh bao nhiêu thứ... Gã cũng sẽ không hối hận.

"Ngươi nói với ta nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc là muốn ta hợp tác với ngươi như thế nào?" Tuy rằng rất chán ghét An Mạc Diễn, nhưng Miên Dương cũng không lựa chọn vạch mặt với gã vào lúc này.

Một phần kiêng kị vì trong cơ thể gã có sức mạnh của hai hung thần, một phần là vì, y cũng muốn biết, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể rời khỏi thế giới này...

Nhận thấy lời nói của mình đã thành công khơi dậy hứng thú của Miên Dương, An Mạc Diễn cũng không nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, trái lại, lại chỉ khiêu mi, nhìn về phía cửa ra vào.

"Đã đứng bên ngoài lâu như vậy, chắc hẳn cũng đã mệt rồi, có đúng không? Không cần ẩn nấp nữa làm gì, mau vào đây đi."

Đáy lòng "lộp bộp" một chút, không biết bản thân đã bại lộ từ bao giờ, nhưng đắn đo một chút, Mộng Yểm vẫn là lựa chọn gỡ bỏ trạng thái ẩn thân.

Mộng Yểm cũng là một trong số những người chơi xui xẻo bị cuốn vào trong quỷ vực của Quỷ Tai lúc đó.


Khi mấy tầng quỷ vực song song mở ra, Mộng Yểm cũng đã được hung thần trong cái bóng của mình nhắc nhở.

Cảm thấy nhất định là có chuyện lớn gì đó đang xảy ra, theo bản năng, hắn đã thử đến gần, muốn quan sát tình hình.

Nào ngờ rằng, ngược xuôi ngang dọc, lại vô tình gặp được kẻ đã cướp mất vị trí đứng đầu BXH của mình ở đây.

Mấy ngày qua, trong lúc Miên Dương lái xe, hắn thực ra vẫn luôn âm thầm theo sau y.

Đồng thời, cũng biết chuyện y và mấy vị hung thần kia, có quan hệ rất không tầm thường.

Nhưng nói đến thu hoạch lớn nhất, thì vẫn phải kể đến tin tức khổng lồ mà hắn nghe thấy vừa rồi.

Đường tắt giúp rời khỏi Linh Vực...

Đây chẳng phải chính là thứ mà hắn luôn tìm kiếm sao?