Lệ Quỷ, Lệ Quỷ, Mấy Giờ Rồi?

Chương 47




 

Áp lực cuộc sống dù sống trong Quái Đàm cũng không thể trốn tránh.

Tuy nhiên, dường như có chút khác biệt.

Bình minh đẩy cửa sổ ra, đi qua ngôi nhà nhỏ ngăn nắp, đi qua gà con, đi qua bóng ma cao gầy đang cẩn thận tưới hoa bằng hai ngón tay ở tầng dưới.

Úc Tinh mặc lại bộ đồng phục giao hàng màu vàng chanh, ngẩng đầu lên, đội mũ bảo hiểm.

Ánh nắng xuyên qua những đám mây, cô nheo mắt lại.

Đó là một cảm giác rất khác biệt.

Giống như cuộc sống đã có một khởi đầu mới.

Trước đây cô cố gắng sống, chỉ để không để bản thân rơi xuống; nhưng bây giờ, mỗi một phần nỗ lực của cô đều sẽ biến thành ngôi nhà nhỏ ngày càng xinh đẹp, bắp cải và hoa nhỏ dưới tay bóng ma.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng.

...

Sáng sớm xuyên qua đường cao tốc, hướng về phía thành phố.

Công việc vẫn vất vả, cầu thang leo mãi không hết, thỉnh thoảng lại gặp khách hàng khó tính. Dòng người đông đúc, đường phố tắc nghẽn, mọi thứ dường như không khác gì trước đây.

Nhưng khi màn đêm buông xuống, phía sau cô sẽ xuất hiện một cái bóng lấp ló.

Có lúc là anh đến đón cô về nhà, có lúc là đêm khuya sợ cô gặp nguy hiểm, liền đi theo sau cô.

Chiếc xe điện nhỏ bận rộn cả ngày luôn hết điện vào buổi tối.

Trước đây, Úc Tinh phải xuống xe đẩy về nhà. Bây giờ thường là cả người lẫn xe cùng bay lên.

Úc Tinh lớn tiếng bảo anh thả cô xuống.

Bóng ma cao gầy lại nhất định phải nghe cô nói "Cầu xin ngài".

Đúng là không cần đẩy xe nữa, lái xe điện nhỏ từ trường, trăm cây số tiêu hao một con ma.

Trên con đường nhỏ rợp bóng cây ở ngoại ô mà cô phải đi qua khi về nhà, thường có những cặp đôi yêu nhau phóng xe máy vun vút.



Cô gái tóc dài ôm eo chàng trai lái xe đẹp trai phía trước, cảnh tượng lướt qua như gió rất lãng mạn.

Úc Tinh nhìn họ, lại nhìn cái bóng cao lớn phía sau.

Cô oai phong đội mũ bảo hiểm, vỗ vỗ yên sau của mình.

Bóng ma chậm rãi đánh giá chiếc xe mini của Úc Tinh.


Trên con đường nhỏ rợp bóng cây.

Chiếc xe điện nhỏ của Úc Tinh chạy đi.

Kéo theo một cái bóng của tòa nhà phía sau.

Giao đồ ăn xong, Úc Tinh sẽ chạy đến tủ kem mua hai cây kem nhỏ.

Bóng ma không thích đồ nóng.

Cô vẫy tay về phía bóng tối, bóng ma đang gặm đầu cô trong đêm tối cuối cùng cũng dừng lại.

Cô và anh ngồi trên bậc thang ăn kem.

Úc Tinh nghe thấy tiếng rôm rốp.

Quay đầu lại, bóng ma đã ăn cả que gỗ vào bụng.

Bóng ma nói: "Ngon."

Úc Tinh: "..."

Thời tiết dần chuyển lạnh, Úc Tinh thay bộ đồng phục giao hàng dày hơn của mùa thu.

Khi vội vàng xách đồ ăn đi ngang qua con phố trung tâm, cô nhìn thấy hàng ngàn quả bóng bay đầy màu sắc bay ra từ quảng trường.


Mùa thu vàng, thành phố tổ chức lễ kỷ niệm long trọng.

Chúng bay qua đầu cô, bay lên trời.

Cô ngẩng đầu đứng tại chỗ ngẩn người một lúc.

Thật đẹp.



Thưởng thức cảnh đẹp cần phải có tâm trạng nhàn nhã, trong khoảng thời gian bận rộn với cuộc sống, không có quá nhiều thời gian để dừng lại. Rất nhanh, cô gái đội mũ vàng nhỏ đã vội vàng xách đồ ăn xuyên qua biển bóng bay. Chỉ là trong lúc làm việc bận rộn, thỉnh thoảng lại nhớ đến cảm xúc bị vẻ đẹp làm rung động trong giây lát đó.

Cô tiếc nuối nghĩ: Giá mà lúc đó mua một quả bóng bay thì tốt rồi.

Những quả bóng bay trên quảng trường cứ bay mãi bay mãi.

Bị một bàn tay ma to lớn chặn lại.

Cô đi qua từng con phố, phía sau luôn có một chùm bóng bay đầy màu sắc bay lượn.

Đợi đến khi cô cuối cùng cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, vừa mới ngồi xuống bậc thang.

Bóng ma cao gầy ngồi xổm trước mặt cô.

Đưa cho cô một chùm bóng bay đầy màu sắc.

...

Cuộc sống cần rất nhiều tiền.

Nhưng hạnh phúc dường như không cần quá nhiều tiền cũng có thể có được.

Cô mang bóng bay về nhà, buộc lên đầu giường, mỗi ngày nằm mơ đều là sắc màu.

Vì tiết kiệm được tiền thuê nhà, việc tiết kiệm tiền dường như không còn khó khăn như trước nữa. Cô đã trả hết nợ tháng này và còn dư một ít.

Úc Tinh đã nghe bóng ma cao gầy kể chuyện mọc nấm năm đó.

Cô nói với bóng ma, lúc đó anh không nhúc nhích cũng không muốn ra ngoài vận động, rất có thể là bị trầm cảm.

Bóng ma nghĩ: Cá bạc là giống cá gì?

(*Đồng âm đấy cả nhà)

Úc Tinh mua được một chiếc tivi cũ trên sàn giao dịch đồ cũ.

Ở đây không thể lắp đặt dây cáp truyền hình, vì vậy Úc Tinh đặc biệt mua loại tivi cũ, có chảo ăng ten, như vậy chỉ cần đặt trên mái nhà là có thể thu được tín hiệu.

Trong Quái Đàm không có gì giải trí, như vậy bóng ma cao gầy không thể nhìn thấy ánh sáng ban ngày, có thể ở nhà xem tivi.

Bóng ma cao gầy quả nhiên rất thích. Bây giờ anh không còn xuống lầu lang thang u ám, gieo rắc nỗi sợ hãi trong Quái Đàm nữa, bởi vì rõ ràng là xem "Tom và Jerry" kích thích hơn nhiều so với việc xuống lầu chơi trò đại đào tẩu.