Lệ Quỷ, Lệ Quỷ, Mấy Giờ Rồi?

Chương 20




 

Bóng ma cao gầy không tìm thấy bóng dáng của Úc Tinh trong sảnh.

Bị oán linh ăn thịt rồi sao?

Bàn tay ma xách đồ đạc lên lục tung khắp nơi, thì tìm thấy một con gà sống bị trói và một cái nồi sắt lớn.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, hắn nhìn thấy chữ trên tường.

Vì một bức tường đã viết kín, Úc Tinh đổi sang bức tường khác để viết. Nhìn thấy "xin ngài đấy" quen thuộc làm mở đầu, bóng ma cao gầy bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành.

Chờ đã, hình như hắn bị chiếm nhà rồi.



Úc Tinh trực tiếp xâm nhập vào hang ổ của ma, ở trong đại bản doanh của người ta mà không hề hay biết mình đã làm gì. Cô không ngủ sớm, vắt khô áo khoác treo bên cửa sổ, lo lắng chờ bóng ma về nhà.

Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu hắn tức giận, không cho phép cô ở nhờ bên cạnh, cô sẽ ngoan ngoãn quay về dưới lầu ở.

Nửa đêm đến. Cách một cánh cửa, Úc Tinh nghe thấy tiếng bước chân nặng nề quen thuộc truyền đến từ hành lang, dừng lại trước cửa phòng cô một cách hung hăng.

Bóng ma cao gầy đến để lôi cô ra ngoài vứt bỏ -

Cái c.h.ế.t là một giấc ngủ dài, bóng ma cao gầy dành phần lớn thời gian để ngủ. Làm phiền người c.h.ế.t yên nghỉ là rất bất lịch sự. Khu rừng rậm đó vì sự tồn tại của hắn mà không có oán linh nào dám bước chân vào, ngay cả chim chóc và côn trùng cũng biến mất. Tương tự như tòa nhà số 18 này, việc cho phép Úc Tinh ở dưới lầu đã là ngoại lệ rồi.

Hắn định lôi con người được voi đòi tiên này ra khỏi tòa nhà số 18!

Nhưng khi sắp vặn tay nắm cửa, bóng ma cao gầy dừng lại.

Người sống rất yếu ớt, một trận mưa gió cũng có thể khiến họ chết.

Mà nếu Úc Tinh chết…

Cô sẽ biến thành một oán linh ở lại quái đàm này, đeo bám hắn mãi mãi.



Hôm nay "xin ngài đấy", ngày mai "mạo muội một chút".

Bóng ma cao gầy rụt tay lại.

Hắn theo bản năng bỏ qua lựa chọn "ăn thịt cô".


Tuy nhiên, mưa gió đêm nay quả thực quá lớn, rơi lộp độp trên cửa sổ, khiến ma tâm phiền ý loạn.

Cơn mưa c.h.ế.t tiệt.



Úc Tinh vẫn luôn nín thở nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Cô nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa rời đi, cửa phòng bên cạnh mở ra.

Cô nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ngài đã cho tôi ở nhờ."

Bên cạnh không có bất kỳ hồi âm nào.

Nhưng hàng xóm ma có lẽ đã ngầm đồng ý.

Úc Tinh đi đến bên cửa sổ, sờ vào chiếc áo khoác ẩm ướt, tối nay chắc chắn không thể đắp nó để ngủ rồi. May mà trong phòng vẫn còn ấm áp, Úc Tinh dần dần thả lỏng, mệt mỏi và buồn ngủ ập đến, cô tìm một góc ngồi xuống.

Đêm mưa bên ngoài cửa sổ không có một tia sáng nào, cô không hề phát hiện dưới đất dần dần xuất hiện một đám bóng ma màu đen. Nó lan ra khắp tầng 18 như dòng nước chảy.

Vì phải nhường chỗ cho Úc Tinh, khi đi ngang qua cô, bóng ma buộc phải vòng qua chân cô theo hình chữ "S".


May mà Úc Tinh nhỏ nhắn, không chiếm nhiều diện tích.

Úc Tinh nhanh chóng ngủ thiếp đi, cô ngủ rất ngoan, cả đêm không phát ra bất kỳ tiếng động nào làm phiền hàng xóm ma bên cạnh.

Nhưng hơi thở của người sống chính là sự quấy rầy lớn nhất.



Khi cô thở sẽ tạo ra luồng khí nhỏ, bóng ma cao gầy buộc phải từ từ di chuyển ra xa luồng khí ấm áp mà cô thở ra; nhưng hơi thở của người sống có âm thanh, đều đặn, nhỏ bé, nhưng ổn định.

Bóng ma cao gầy theo bản năng bắt đầu đếm nhịp thở của cô.

Úc Tinh đang ngủ say không hề hay biết, đây là một cảnh tượng kinh dị đến mức nào - cô gần như bị đám bóng ma bao vây, nhìn từ xa giống như bị một con quái vật ôm vào lòng.

Mưa bên ngoài cửa sổ vẫn rơi.

Một vạn mốt, một vạn hai…

Ngày mai tạnh mưa nhất định phải ném cô ta ra ngoài!

Ngày thứ mười, trời mưa.

Để cảm ơn hàng xóm ma đã tốt bụng cho ở nhờ, Úc Tinh dậy từ rất sớm, dọn dẹp vệ sinh tầng 18.

Hàng xóm ma bên cạnh đã rời đi từ lâu, cửa phòng đóng chặt.

Trên bệ cửa sổ của hắn có một chiếc bình hoa hơi cũ, trông có vẻ đã lâu năm, còn bị mẻ một miếng. Trong bình cắm một cành hoa hồng khô héo màu đen, không biết đã cắm bao lâu, cánh hoa đã rụng hết.

Dọn dẹp vệ sinh không mệt, nhưng leo 18 tầng xuống lầu đã lấy đi nửa cái mạng của Úc Tinh.

Giá mà tòa nhà này có điện, ban ngày cũng có thể sử dụng thang máy thì tốt rồi.

Úc Tinh suy nghĩ một chút, định ngày mai sẽ dậy trước khi trời sáng, như vậy có thể đi thang máy xuống.

Buổi sáng mưa tạnh một lúc, Úc Tinh dắt con gà đói cả ngày ra ngoài đi dạo.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một bụi hoa dại màu trắng dưới gốc cây. Như thể mọc lên sau một đêm mưa, còn đọng những giọt sương tươi mát.

Úc Tinh suy nghĩ một chút, hái một bó hoa dại.

Buổi tối mưa càng lúc càng lớn.

Khi bóng ma cao gầy quay lại, hắn lại nhìn thấy "xin ngài đấy" quen thuộc trên tường.