Thời Lê nhìn vào đôi mắt anh, cô như rơi vào những đám mây.
Xung quanh bỗng nhiên an tĩnh lạ thường, an tĩnh đến mức cô cũng có thể nghe được tiếng hít thở và tiếng tim đập trong lòng ngực mình.
Anh hỏi: “Thời Lê, rốt cuộc em có cảm giác gì với tôi không?”
Làm sao không có cảm giác được, chỉ là thật sự có thể sao?
Thời Lê hít một hơi thật sâu, ánh mắt vừa nãy còn do dự giờ đã kiên định, cô hạ quyết tâm gật đầu thật mạnh, nói lên tiếng lòng của mình.
“Có.”
Cô không nên chỉ vì một người tên Thẩm Đông Thăng mà đánh mất dũng khí trước kia của mình.
Cho dù lần này lại sai, cho dù sau cùng không có kết quả, vẫn tốt hơn đã bỏ lỡ từ đầu.
*
Ngày thứ ba sau khi đồng ý làm bạn gái Cận Ngộ Bạch, Thời Lê vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, hôm đó hệt như một giấc mộng, là tâm sự chôn chặt trong lòng cô.
Nhưng khi Cận Ngộ Bạch gửi tin nhắn cho cô, mỗi chữ đều kéo cô về thực tại này.
“Tan làm anh đón em.”
“Lần đầu hẹn hò?”
Thời Lê cầm điện thoại, hai dòng tin nhắn ngắn ngủi cũng làm cô rối bời, cô thật sự không có tiến bộ gì cả mà.
“Bong bóng màu hồng nha.” Vu Vũ cắn chiếc đũa, đột nhiên mở miệng.
Thời Lê không phản ứng kịp, theo bản năng hỏi: “Ở đâu vậy?”
“Trên đầu cậu chứ đâu, sao cậu lại không thấy vậy?” Vu Vũ duỗi tay chỉ về hướng cô, nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Lúc này Thời Lê mới ý thức được cô đang trêu mình, cô cất điện thoại đi, có chút ngượng ngùng, mặt đỏ ửng, nhìn Vu Vũ, muốn nói lại thôi.
Vu Vũ giữ lấy ánh mắt cô, “Muốn nói gì thì nói đi, bây giờ cậu cũng là bà chủ tương lai của Tân Vũ rồi, còn sợ gì một thực tập sinh nhỏ bé như tôi chứ?”
Thời Lê nghe mấy từ thấy bà chủ tương lai mà choáng váng đầu, cô cố tình lơ đi, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Lần đầu hẹn hò… Sẽ làm gì vậy?”
“Sao cơ?” Vu Vũ thật sự không nghe được.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thời Lê đành phải lớn tiếng lặp lại, “Tôi nói, lần đầu hẹn hò sẽ làm gì vậy?”
Cô nhất thời không khống chế được âm lượng, khiến mấy bàn xung quanh đều nghe được, đều ngẩng đầu nhìn qua, cô xấu hổ đến mức hận không thể vùi mặt vào hộp cơm.
Vu Vũ cười thành một tràng dài, nghe như tiếng ngỗng kêu.
Thời Lê: “…”
Cô không lên tiếng, mặt đã đỏ bừng, như quả cà chua giữa hè, tươi tắn mọng nước.
Vu Vũ cười không ngớt, chống tay xoa xoa trán, ngừng cười, sau đó quay lại nhìn Thời Lê, “Cậu chưa từng hẹn hò à?”
Cô cũng không ngạc nhiên, Thời Lê vừa nhìn đã biết là một cô gái ngoan.
Thời Lê lại gật đầu, “Đã từng, nhưng mà không giống vậy.”
Mối quan hệ giữa cô và Thẩm Đông Thăng thiên về trách nhiệm hơn cả, nói về tình cảm thì chẳng có nhiều, bề ngoài thì Thẩm Đông Thăng coi như cũng có đi, nhưng phần lớn cũng chỉ là giả vờ, nên hai người hẹn hò cũng là gặp mặt đơn thuần mà thôi.
“Hẹn hò thật ra cũng không phức tạp như cậu nghĩ, đại loại như đi xem phim dạo phố ăn một bữa cơm gì đó, quan trọng người bên cạnh, nếu cậu thích người đó, cùng người đó làm gì cũng vui, đều là những kỷ niệm quý giá.”
Vu Vũ rất nghiêm túc, làm một con người từng trải, chuyên tâm truyền đạo, giải thích những nghi hoặc của Thời Lê.
Thời Lê gật gật đầu, nghe hiểu.
Vu Vũ đổi giọng, hỏi: “Khi nào hẹn hò?”
“Tối nay.”
“Cậu cứ đi như vậy à?” Vu Vũ dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá cô.
Thời Lê cúi đầu, hỏi: “Có chỗ nào không ổn sao?”
“Chỗ nào cũng không ổn, cậu vẫn luôn không trang điểm à?” Vu Vũ đã sớm muốn hỏi thế, người nào đó cứ ỷ da mình đẹp, trước giờ luôn để mặt mộc, thật ra cũng không phải khó coi, nhưng mà lần đầu cô vẫn muốn Thời Lê trân trọng một chút.
“Không có.” Thời Lê trước giờ không mấy để ý đến lĩnh vực này.
“OK, không cần phải nói nữa, để tôi đây đích thân ra trận trợ giúp cậu, cơm nước xong sẽ giúp cậu.” Vì mỗi ngày Vu Vũ đều ngủ nhiều nên sẽ trang điểm trên xe hoặc trong công ty, tùy hoàn cảnh nên luôn mang theo bộ trang điểm bên mình.
“Cảm ơn.”
Thời Lê chân thành nói lời cảm tạ.
Vu Vũ thúc giục nói: “Ăn nhanh đi, ăn xong thì bắt đầu, trang điểm lâu lắm đó.”
Lúc hai cô trang điểm xong thì cũng đó tới giờ làm việc buổi chiều, lần đầu Thời Lê trang điểm xinh đẹp như vậy, trực tiếp dẫn tới việc đi làm cô không dám động vào mặt mình, dù là mắt không thoải mái cũng không dám dùng tay xoa, chỉ cẩn thận dùng tăm bông lau qua.
Cô không quá quen, chỗ nào cũng lúng túng.
Tới gần tan tầm trước, Thời Lê lại trộm nhìn bản thân mình, nhất thời có chút ngây người.
Khi nãy vừa trang điểm xong cô cảm thấy mặt quá trắng, môi quá hồng, cả hai tạo thế đối lập mãnh liệt, cũng không dung hòa, cho nên cô thấy có chút kỳ quái, không nghĩ qua một khoảng thời gian lại càng thấy thuận mắt.
Cô có một đôi mắt hạnh tiêu chuẩn, rất to cũng rất tròn, Vu Vũ đánh phấn mắt màu đỏ nhạt cho cô. càng đậm về đuôi, kẻ thêm eyeliner tạo thêm cảm giác đuôi mắt dài ra.
“Cái này gọi là kiểu trang điểm chú thỏ ngây thơ, nhìn như muốn khóc lại không khóc, người khác nhìn lại thấy đau lòng.” Vu Vũ vừa trang điểm vừa giải thích.
Trang điểm xong, Vu Vũ thưởng thức ngắm nghía lại tác phẩm của mình, gật đầu hài lòng, “Hai người đêm nay nhất định sẽ hôn nhau.”
Không có người đàn ông nào có thể thoát khỏi sự mê hoặc của gương mặt này.
Vu Vũ mười phần tin tưởng.
Thời Lê cả mặt đỏ bừng, nói cảm ơn rồi chạy nhanh về bàn làm việc trước khi mình xấu hổ.
Sẽ hôn nhau sao?
Thời Lê hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh người bắt đầu tăng lên.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm.
Cô thu dọn đồ đạc, trả lời tin nhắn của Cận Ngộ Bạch rồi đi xuống lầu.
Trời gần tối, ánh sáng mờ mờ, từ xa Thời Lê đã thấy hình bóng anh, đứng thẳng như cây linh sam, cả đời cũng chẳng cong.
Thời Lê bước qua, tim đã sớm đập như sấm.
Cận Ngộ Bạch đã sững sờ khi nhìn thấy cô, vốn là một thẳng nam không hiểu trang điểm, nhưng giữa đẹp và đẹp hơn anh vẫn phân biệt được.
Nhìn như này, càng giống một cô thỏ.
Thời Lê bị nhìn đến tâm hoảng ý loạn, nhỏ giọng hỏi: “Đi thôi?”
“Ừ, lên xe đi.” Cận Ngộ Bạch mở cửa ghế phụ cho cô, còn mình vòng qua ngồi ghế lái.
Lên xe, thắt dây an toàn, vừa rồi hoảng loạn giờ đã bình tĩnh lại, cô không muốn không khí trở nên mất tự nhiên, cố gắng thoải mái hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đi ăn cơm trước.” Cận Ngộ Bạch nói.
Thời Lê gật đầu, “Dạ.”
Cô đã báo với mẹ Thời tối nay cô sẽ không về nhà ăn cơm.
Cận Ngộ Bạch đưa cô đến một nhà hàng tư nhân, ít người, chỉ có mấy phòng, từ cuộc trò chuyện giữa thực khách và anh chủ nhà hàng thì biết nhà hàng này cần đặt trước, thường là phải đợi cả nửa năm.
Chắc là rất đắt đây.
Đang ngây ngốc thì Cận Ngộ Bạch và anh chủ đã nói chuyện xong, anh chủ trực tiếp dẫn họ vào phòng gọi thức ăn.
Có thể thấy Cận Ngộ Bạch hẳn là khách quen, rất thân với anh chủ.
Anh chủ cười cười, nhìn Thời Lê, hỏi: “Bạn gái sao?”
Người nào đó vừa nhậm chức bạn gái lập tức đỏ mặt, nhìn qua Cận Ngộ Bạch.
Cận Ngộ Bạch nhìn bộ dáng tuyệt vọng của cô, đột nhiên cười, “Ừ, bạn gái.”
“Mối tình đầu của cậu đúng không, thật là có gương mặt mối tình đầu, đáng yêu thật.” Anh chủ nói.
Khi anh nhắc tới ba chữ mối tình đầu, Cận Ngộ Bạch đang uống trà tí thì sặc, bình tĩnh lại liếc anh một cái, trong mắt giấu một phiến băng.
Anh chủ không hề xin lỗi che miệng, “À à tôi không biết, tôi đây lỡ miệng mất rồi.”
Chỉ có Thời Lê còn đang dừng lại ở ba chữ mối tình đầu kia, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người ưu tú như Cận Ngộ Bạch vậy mà trước giờ chưa từng yêu đương.
Cái này có tính là lợi cho cô không ta?
Thời Lê chống khuỷu tay lên mặt bàn, hai tay che hơn phân nửa khuôn mặt, nhịn không được mà trộm cười, chỉ là dù cô có che thế nào, đôi mắt cũng bán đứng cô, đã công thành trăng non thế kia rồi mà.
Cận Ngộ Bạch có chút bất đắc dĩ, “Muốn cười thì cười đi, nhịn không mệt à?”
Thời Lê buông tay xuống, cười không kiêng nể gì.
“Rất buồn cười phải không, một đống tuổi rồi vẫn là cô nương lần đầu lên kiệu.” Anh chủ bên cạnh cũng bắt nhịp theo, còn không quên tặng anh một đao.
“Gọi món đi.”
Cận Ngộ Bạch tuyệt tình cắt lời.
Anh để Thời Lê gọi món cô thích ăn trước, rồi sau đó gọi thêm mấy món sở trường của anh chủ.
Anh chủ mang thực đơn đi, nháy mắt ra hiệu với Thời Lê, “Đàn ông thế này không nhiều lắm, phải quý trọng.”
Anh nói còn chưa xong đã đóng cửa lại, sợ có người tâm trạng không tốt, lại dùng ám khí đả thương người khác.
Thời Lê vốn đã cười đến đau cả bụng, một tay đặt lên eo mình, cố gắng nhịn cười, khi cô đang cố gắng kìm nén lại nhìn thấy ánh mắt của Cận Ngộ Bạch liền nhịn không được.
Cô bụm mặt, không thể nhìn thẳng vào anh.
“Cười đi.”
Cận Ngộ Bạch tỏ vẻ hào phóng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thật sự em rất vui.” Thời Lê cười xong, đôi tay đỡ mặt nói.
Cô thực sự không tự tin, không phải cô chưa từng nghĩ tới chàng trai ưu tú như Cận Ngộ Bạch sẽ kết giao với kiểu con gái thế nào, chẳng qua là cô không cần so sánh mình với họ.
Chẳng may sau này họ có chia tay, anh có lẽ cũng sẽ nhớ kỹ mình, bởi cô là mối tình đầu.
“Ngốc thật.”
Cận Ngộ Bạch nhìn đi chỗ khác, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt cô liền đánh mất lý trí, đặc biệt với sự giúp sức của phấn mắt hôm nay.
Cơm nước xong xuôi, Cận Ngộ Bạch đưa cô ra ngoài dạo phố tản bộ.
Mới từ nơi có máy sưởi ra ngoài, trời lạnh hơn thường ngày, cô vô thức xoa xoa tay, đưa lên miệng thở ra một ngụm khí để sưởi ấm.
“Đi thôi.” Cận Ngộ Bạch đi tới, trực tiếp nắm lấy tay trái của Thời Lê, ngón tay anh thon dài, lòng bàn tay rộng, dễ dàng bao lấy cả bàn tay cô.
Sau đó bỏ vào trong túi áo khoác, hai tay nắm chặt.
Tiếp xúc da thịt, tương tác nhiệt độ cơ thể, là cảm giác lần đầu tiên cầm tay một người.
Vừa ban đầu Thời Lê còn chưa quen, cánh tay như chẳng phải của mình, càng giống một khúc gỗ hơn, cứ đi như vậy sau rồi mới quen, thoải mái đi trên đường.
Khi hai người đang nói chuyện, Thời Lê nhìn thoáng qua một bóng hình hư hư thực thực vô cùng quen mắt, người ấy trông rất giống người hướng dẫn của cô, hơn nữa còn đang đi về phía họ.
Khoảnh khắc ấy, cô vô thức muốn trốn đi.
Nhưng hai người còn đang nắm tay, tay cô bị Cận Ngộ Bạch nắm thật chặt, bây giờ chạy đi giả vờ không quen là không thể, dưới tình thế cấp bách cô trực tiếp quay đầu vùi mình vào lòng Cận Ngộ Bạch, mặt trực tiếp chôn trong ngực anh.
Khẩn trương nhỏ giọng nói: “Em thấy người hướng dẫn của em.”
Cận Ngộ Bạch bị đánh úp bất ngờ có chút sửng sốt, vài giây sau, anh giờ tay lên bảo vệ cô, đồng thời ngẩng đầu, lại không thấy người Thời Lê nói, bất quá anh cũng không biết mặt người đó.
Trong lòng ngực là quả bóng nhỏ, loại mà khi ở cạnh chủ nhân mèo có thể hòa tan cả khối băng.
Anh có thể ngửi được hương hoa cam dễ chịu trên người cô, dễ dàng làm cho người ta mê muội.
Một hồi lâu sau, Thời Lê nhỏ giọng hỏi: “Đi rồi sao?”
Bởi vì cả khuôn mặt cô đều chôn trong lòng anh, nói chuyện có hơi ồm ồm.
Cận Ngộ Bạch căn bản không biết, từ đầu anh đã không nhìn thấy, anh trả lời: “Chưa đi.”
“Lâu thật đấy.” Thời Lê cảm thấy cánh tay mình đã thật tê.
“Cô ấy dừng lại ở một cửa hàng nhỏ, chắc là đang chọn gì đó.” Cận Ngộ Bạch nói.
Thời Lê khóc không ra nước mắt, “Còn mất bao lâu nữa?”
Sớm biết vậy cô đã không làm thế này.
Cận Ngộ Bạch mặt không đỏ tim không đập trả lời: “Chỉ có thể để em chờ thêm chút nữa.”