Lệ Ngọc

Chương 13




Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Nhiên từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, đêm này là một đêm hắn có thể an tâm ngủ sau khi Tiêu Kì rời khỏi, nhìn nhìn Tiêu Kì đang cuộn tròn mà ngủ trong lồng ngực, ngủ say như vậy, Hàn Nhiên cảm thấy thật rất vui vẻ, hiểu lần giữa hắn và Tiêu Kì rốt cuộc cũng được giải trừ (xua tan), nói như vậy, chính mình là có thể mang theo Tiêu Kì trở về, làm cho Tiêu Kì bồi ở bên cạnh mình.

Tiêu Kì mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy Hàn Nhiên nhìn chằm chằm  mà nhìn vào mình “Tại sao lại nhìn ta như vậy?”

“Đã thật lâu ta không có hảo hảo mà nhìn ngươi a~, chẳng lẽ ta xem một chút cũng không được ư?” (câu đầu ta xoắn giống như anh đang làm nũng ý ^^)

Lời nói của Hàn Nhiên làm Tiêu Kì lúc sau nghe xong cũng không nói lên lời, quả thực, hắn rời đi Hàn Nhiên cũng đã gần hơn nửa năm, gần nửa năm thời gian này, khiến cho hai người đều tiền tuỵ không ít.

“Kì nhi......” Hàn nhiên nhẹ nhàng hoán thanh. ( gọi nhẹ nhàng)

“Hàn nhiên, ngươi làm sao vậy?”

“Kì nhi, đáp ứng ta 1 chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Chúng ta cùng nhau hồi cung đi. Không cần lại rời khỏi ta, ta không thể tưởng tượng những ngày không có ngươi bên cạnh, quả thực chính là sống một ngày bằng một năm.” Hàn Nhiên nói ra ý nghĩ duy nhất trong nội tâm của mình ra.

“Hàn Nhiên......”

“Kì nhi, ngươi chẳng lẽ không thể đáp ứng ta sao?” mặt Hàn Nhiên nguyên bản đang rất cao hứng nháy mắt liền trở nên mất mác.

“Hàn nhiên, chờ ta tìm được Ánh Lâm ca, ta liền cùng ngươi trở về cùng nhau.”

“Kì nhi, ngươi đã biết Ánh Lâm không có chết, vậy ngươi càng thêm không cần tìm hắn. Ngươi có nghĩ tới hay không, cho dù ngươi tìm được Ánh Lâm, muốn thay ta bù lại sai lầm, chính là ngươi phải bù lại lỗi lầm như thế nào,ngươi có biết hắn cũng thật yêu ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn đem bản thân trao cho hắn sao?”

“Ta......” lời nói của Hàn Nhiên không phải không có lý, nếu ba người cùng nhìn thấy nhau, nhất định sẽ xảy ra một hồi phong ba nữa “Chính là ta cảm thấy được, mặc kệ như thế nào, cần phải tìm được Ánh Lâm ca, cho dù chỉ là giải thích đơn giản nhất, chúng ta cũng có thể đối hắn nói. Nói không chừng, Ánh Lâm ca ở dưới đáy cốc cũng đã gặp người mình thích a~......”

“Ngươi néu đã nói như vậy, chúng ta đây trước hết tìm được Ánh Lâm đi, sau đó ngươi liền cùng ta hồi hoàng cung, được không?” Chỉ cần là trong lòng Tiêu Kì quyết định chuyện gì, vô luận ai khuyên cũng là vô ích, đến không bằng thuận theo tâm ý của hắn, làm cho hắn vui vẻ.

“Ân, chỉ cần tìm được Ánh Lâm ca, ta liền nhất định cùng ngươi trở về, không hề rời đi ngươi......”

“Hảo, ta và ngươi cùng nhau tìm.”

Ước định chỉ là ước định, mà sự thật thường thường sẽ phá tan ước định ấy......

Sau đó, Tiêu Kì vẫn chiếu cố Tấn Ảnh, Hàn Nhiên mặc dù có điểm hơi khó chịu, chính là vừa nghĩ tới Tiêu Kì về sau có thể một mực bên cạnh mình, huống chi thương tích của Tấn Ảnh cũng là chính mình tạo thành, cho nên trong lòng mới thoáng cân bằng một chút.

Trải qua sự chiếu cố cẩn thận của Tiêu Kì, thân thể của Tấn Ánh rốt cục tốt hơn phân nửa, lúc hoàng hôn, Tấn Ảnh luyện võ ngay trong tiểu viện, nằm bất động nhiều ngày sao được.

“Tấn Ảnh ca, ngươi thật sự rất lợi hại a......” Tiêu Kì lại trộm nghĩ, không biết Tấn Ảnh ca cùng Hàn Nhiên ai lợi hại hơn a?

“Ha ha, này là chỉ là một nửa bình thường thôi.”

“Một nửa cũng đã lợi hại như vậy, vậy nếu Tấn  Ảnh ca hoàn toàn hồi phục thì sao?”

“Về sau ngươi sẽ biết.”

“Về sau?”

“Đúng vậy.”

“Nga, được.”

“Kì, ta muốn dẫn ngươi tới một nơi.” Nói xong, Tấn Ảnh liền kéo tay Tiêu Kì.

“Nơi nào a~? Trời đã muốn khuya rồi.”

“Chính là nơi ngươi vẫn rất muốn đi, đi theo ta là tốt rồi.”

“Hảo.” Nơi mà mình vẫn muốn đi sao.

Tấn Ảnh mang theo Tiêu Kì đi tới một vách núi đen, áng mây phía dưới vách núi đen bị ánh sáng vàng chiếu chói lọi, khiến cho người ta cảm giác chỉ cần ngã xuống, vậy nhất định là hài cốt cũng không còn.

“Tấn Ảnh ca, sao ngươi dẫn ta tới nơi này? Nhìn vách núi?” Tiêu Kỳ nhìn đến trên một tảng đá lớn bên vách đá viết. 

“Ta đã điều tra rõ ràng, lúc trước Ánh Lâm chính là từ nơi này ngã xuống.”

“Ánh lâm ca...... Từ nơi này...... Ngã xuống......” Tiêu Kì không thể tin, nếu thật là từ nơi này ngã xuống, mệnh như thế nào có thể sống sót đây, có thể hay không là Lệ Ngọc lừa hắn a? Ánh lâm ca căn bản chính là đã chết.

“Kì, không phải là ta nói vậy để hù doạ ngươi, mà chính là người bình thường từ nơi này ngã xuống nhất định sẽ chết. Nếu như lời ngươi nói là Ánh Lâm vẫn còn sống, thì thật đúng là một kỳ tích.”

“Vậy có phải hay không Ánh Lâm ca thật sự đã chết?”

“Kì, ngươi không cần quá khó khăn.” Tấn Ánh kéo Tiêu Kì vào trong lòng ngực hắn mà khóc. 

Bất tri bất giác Tiêu Kì đã muốn ở lòng mình mà giữ lấy một phần quan trọng, nhìn thấy Tiêu Kì khổ sở chính mình quả thật càng khổ sở thêm, vì Tiêu Kì, bản thân không tiếc mà phản bội Hàn Nhiên, hiện tại, bản thân lại mang Tiêu Kì mà rời đi, cho dù Tiêu Kì là hoàng hậu của Hàn Nhiên, bản thân cũng không nguyện buông ra.

“Kì, ta mang ngươi rời đi đi, rời đi nơi làm ngươi thương tâm này, chúng ta không bao giờ... phải quay về đây nữa......”

“Tấn Ảnh, lá gan của ngươi thật đúng là càng lúc càng lớn, lớn đến nổi bây giờ còn vọng tưởng bắt cóc hoàng hậu của trẫm!” âm thanh của Hàn Nhiên biểu hiện hắn hiện tại có bao nhiêu tức giận.“Trẫm lần lượt nhẫn nại ngươi, chính là ngươi thì sao? Làm ra chuyện như vậy, đây là hồi báo của ngươi sao?”

Tấn Ảnh buông ra Tiêu Kì, nhìn thấy Hàn Nhiên đang đứng cách bọn hắn không xa.

“Kì ở bên cạnh ngươi quá vất vã, hắn căn bản không thích hợp ở trong hoàng cung mặt, chính là ngươi lại thật sự muốn đem hắn biến thành một con chim hoàng yến ở trong lồng, làm cho hắn mất đi tự do. Ngươi chưa bao giờ lo cho cảm thụ của Kì, hơn nữa thường thường làm ra chuyện thương tổn hắn, cho dù lại làm người yêu của ngươi, cũng sẽ trở nên ăn không tiêu, cho nên, ta hôm nay nhất định phải mang Kì đi, làm cho hắn rời xa ngươi.”

“Tấn Ảnh ca, ngươi hiểu lầm.” Tiêu Kì ở một bên lôi kéo tay áo của Tấn Ảnh.

“Tấn Ảnh, ngươi đem hết thảy nghĩ thật đơn giản.”

“Ta nghĩ đơn giản hay không đơn giản phải thử mới biết được.” Dứt lời, Tấn Ảnh rút ra kiếm mang theo bên mình, hướng thẳng tắp đến Hàn Nhiên.

“Hàn nhiên, cẩn thận......” Tại thời điểm cấp bách như vậy, Tiêu Kì vẫn như trước nghĩ đến an nguy của Hàn Nhiên trước nhất.

“Kì Nhi, có những lời này của ngươi là đủ rồi.” Hàn nhiên đón nhận kiếm Ngưng Mặc ném qua, lại hướng ánh mắt sai bảo đến Ngưng Mặc, vừa tập trung tinh thần đối phó với Tấn Ảnh.

Ngưng Mặc hiểu được ý tứ của Hàn Nhiên, đến bên người Tiêu Kì bảo hộ, để tránh đao kiếm không có mắt làm bị thương rồi Tiêu Kì. Tiêu Kì muốn ngăn cấm Hàn Nhiên cùng Tấn Ảnh, chính là bản thân lại bị Ngưng Mặc điểm huyệt, động cũng không động được, nói cũng nói không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đánh nhau.

“Tấn Ảnh, ngươi nên từ bỏ đi, ngươi căn bản đánh không lại ta, ngươi làm như vậy nhất định chỉ có con đường chết.” đường kiếm Hàn Nhiên đều sử dụng toàn lực, làm cho Tấn Ảnh khó có thể chống đỡ.

“Ta sẽ không tái làm cho Kì trở lại bên cạnh ngươi. Cho nên ta sẽ không dễ chết như vậy.” Tấn Ảnh may mắn tránh thoát một kiếm đâm tới của Hàn Nhiên, mũi kiếm nhọn của Hàn Nhiên cứ như thế xượt qua Tấn Ảnh, một nắm tóc cứ như vậy rơi xuống...... Nếu là phản ứng hơi chậm một chút, có thể không phải tóc bị thương, mà là bản thân Tần Ảnh.

“Ta biết ngươi thích Kì nhi, nhưng chuyện này chỉ là vì bản thân ngươi, Kì nhi yêu căn bản không phải ngươi.” Hàn nhiên một lời vạch trần, đúng vậy, người trong lòng Tiêu Kì thủy chung chính là Hàn Nhiên, cho dù Hàn Nhiên cứ  thương tổn hắn, Tiêu Kì vẫn như trước cố chấp yêu Hàn Nhiên, bản thân mình (là Tấn ảnh) thật là không có một chút trọng lượng. (chỗ này là suy nghĩ của Tấn Ảnh)

“Hắn yêu thủy chung đều là ngươi, này ta biết, không cần ngươi lại nhắc nhở ta!” Tuy rằng biết Hàn Nhiên nói lời này là cố ý chọc giận hắn, Tấn Ảnh vẫn là nhịn không được, trong nội tức trong thân thể bắt đầu hỗn loạn.

“Kì nhi vĩnh viễn đều chỉ có thể là của ta, người khác đừng hòng mơ tưởng được hắn.” Hàn nhiên cũng đã nhận ra Tấn Ảnh không thích hợp, tuy rằng thừa dịp công kích người yếu thế, chính là vì Tiêu Kì, chuyện như thế nào Hàn Nhiên cũng cao hứng đi làm.

“Hàn nhiên, ngươi rất cố chấp, phương thức như thế sẽ chỉ làm các ngươi yêu càng thêm vất vả. Buông tay đi, làm cho Kì được đến tự do.” Tấn Ảnh đã muốn càng lúc càng không thể đỡ trụ công kích Hàn Nhiên, từng bước một lui về phía sau.

“Tấn Ảnh, ngươi đã muốn không còn sức cùng ta đấu, nghe lời đưa tay chịu trói đi, ta nể mặt mũi của Kì nhi, miễn cưỡng tha cho ngươi một mạng.” Hàn Nhiên phát giác Tấn Ảnh vẻ mặt đã muốn bắt đầu thay đổi, hắn đoán có thể vết thương của Tấn Ảnh chuyển biến xấu.

“Ta cho dù chết, cũng sẽ cùng ngươi liều mạng.” vai phải của Tấn Ảnh càng ngày càng đau, nói vậy có thể vết khâu nơi bị thương có lẽ đã rách, loáng thoáng cảm thấy có chất lỏng lại tràn ra.

“Người sắp chết không cần nhiều lời.” Hàn Nhiên đem nội lực của mình truyền vào kiếm, một kiếm hướng Tấn Ảnh đâm tới.

Tấn Ảnh nguyên bản có thể đón được một kiếm kia, chính là ngay tại Tấn Ảnh giơ lên cánh tay phải, miệng vết thương đau đớn kịch liệt làm cho tay phải Tấn Ảnh một kiếm bị lệch đi, kiếm Hàn Nhiên cứ như vậy thật sâu đâm vào ngực Tấn Ảnh, máu tươi theo kiếm chảy xuống.

“Tấn Ảnh......” Hàn nhiên căn bản không nghĩ để Tấn Ảnh vào chỗ chết, Hàn Nhiên nghĩ lấy năng lực của Tấn Ảnh hoàn toàn có thể tiếp được một kiếm kia, chính là hiện tại lại......

Tấn Ảnh té trên mặt đất, nhìn xa xa Tiêu Kì, trong ánh mắt đều là bi ai: Kì, mặc kệ ta như thế nào đối với ngươi, ta cũng chưa từng ở trong mắt của ngươi. Ngươi trong lòng nghĩ gì ta không rõ, bất quá chuyện này cũng không quan hệ, thế giới ngươi có được thật tốt, ta cũng không nghĩ bởi vì ta mà quấy rầy thế giới của ngươi, cho nên cho tới nay ta cũng không từng hướng ngươi thổ lộ qua, vì ta không hy vọng làm cho ngươi có gánh nặng. (đoạn này =.=)

Có đôi khi ta thường suy nghĩ, ta rốt cuộc trong sinh mệnh ngươi tồn tại như thế nào, ta biết lòng của ngươi tràn đầy đều là Hàn Nhiên, có lẽ ta không đáng kể chút nào, sau lại chính mình bắt đầu trở nên có điểm chấp nhất, vô luận kết quả thế nào, ta thực cảm tạ ông trời cho ngươi đi tới bên cạnh ta, để cho ta thấy được phong cảnh đẹp nhất trong cuộc sống, cho dù có tiếc nuối, ta cũng đã muốn thực hạnh phúc, so sánh với những người khác ta đã muốn có được rất nhiều......(phút tưởng niệm của anh *chấm chấm nước mắt*)

Ngưng Mặc ở một bên chứng kiến tình huống không đúng, giải huyệt đạo của Tiêu Kì, đi tới bên người Hàn Nhiên. Tiêu Kì thấy thế vội vàng chạy đến bên cạnh Tấn Ảnh, hắn sợ hãi, thực sợ hãi, hiện tại tình hình cùng thời điểm Nhiễm Dạ chết giống nhau như đúc.

“Tấn Ảnh ca...... Ngươi không nên làm ta sợ a...... Tấn Ảnh ca......” Tiêu Kì đối với Tấn Ảng đang hấp hối, trong lòng đau đến không thể nói lên lời.

Lần trước hắn làm hết sức khiến cho Tấn Ảnh rời đi mình, nếu là lúc trước Tấn Ảnh rời đi mình, hiện tại hắn sẽ không vì ta mà đi phản bội Hàn Nhiên; nếu chính mình sớm một chút cùng hắn giải thích hiểu lầm giữa hắn và Hàn Nhiên, như vậy Tấn Ảnh hiện tại cũng sẽ không mang chính mình rời đi, cũng sẽ không cùng Hàn Nhiên đánh nhay, lại càng không cần phải chết.

Từ trước tới nay, chỉ cần cùng hắn có quan hệ cuối cùng bi kịch đếu là kết thúc. (suy nghĩ của TIêu Kì)

“Kì... Thực xin lỗi... Ta... Không giúp được... Ngươi, ta... Thật sự... Thực... Thích... Ngươi...” 

Tấn Ảnh bằng vào khí lực cuối cùng của bản thân nói ra những lời cả đời này.

“Tấn Ảnh ca, ngươi không cần nói, ta biết, ta cũng biết, hết thảy đều là tại ta không tốt, là ta hại ngươi, ta thực xin lỗi ngươi......” Tiêu Kì nói xong  liền khóc.

“Kì... Tái kiến......” Tấn Ảnh nói xong, liền mất đi hơi thở cuối cùng, im lặng tiêu sái......(giờ đây anh đã ra đi mãi mãi)

“Kì nhi......” Hàn Nhiên chậm rãi đi tới Tiêu Kì, muốn an ủi hắn.

“Ngươi không cần lại đây...... Không cần lại đây......” Tiêu Kì nói xong cầm lên Tấn Ảnh kiếm, đứng lên, kiếm thẳng tắp nhắm ngay Hàn Nhiên.

“Kì nhi, ngươi không cần cái dạng này.”

“Vì cái gì? Vì cái gì? Ngươi đã nói sẽ không tái thương tổn ta, chính là hiện tại thì sao? Có lẽ này căn bản không phải là lỗi của ngươi, mà sai đều là ta, ta căn bản không nên có mặt trên thế giới này......” Tiêu Kì cho dù nói như vậy, chính là tay run rẩy vô cùng lợi hại.

“Không, không phải lỗi của ngươi, Kì nhi, không cần đem sai lầm quy kết ở trên người của mình, Tấn Ảnh là ta giết, cùng ngươi không quan hệ.” Nhìn thấy Tiêu Kì vẻ mặt tuyệt vọng như vậy, hàn nhiên nhất thời có loại dự cảm bất hảo.

“Không có ta, tất cả người dân trong làng đều hảo.” Nói xong, cước bộ Tiêu Kì dần dần lui về phiá sau, mà ở phía sau hắn đúng là vách núi đen.

“Kì nhi, ngươi không cần di chuyển, rất nguy hiểm.” Hàn nhiên nói xong liền liều lĩnh vọt đi lên.

Tiêu Kì nhìn thấy xông lên Hàn Nhiên như vậy, trong lòng nhất thời sợ hãi, hai tay gắt gao giữ chuôi kiếm, trơ mắt nhìn mũi kiếm đâm vào trong ngực Hàn Nhiên.

Ngưng Mặc tức khắc nhảy lên đỡ lấy Hàn Nhiên, muốn mang Hàn Nhiên trở về chữa thương, chính là Hàn Nhiên lại cự tuyệt.

“Hàn Nhiên...... Hàn Nhiên...... Ta không phải cố ý......” Tiêu Kì hoàn toàn hoảng loạn rồi, chỉ biết là hướng về phía sau mà lui.

“Kì nhi, ngươi không cần ở di chuyển......” Hàn Nhiên không dám đối  với Tiêu Kì nói phía sau là vách núi, đồng thời hắn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ mà xông lên phía trước, cố nén đau đớn trên ngực, cố gắng làm cho Tiêu Kì có thể bình tĩnh lại.

“Ta...... Hàn nhiên...... Thực xin lỗi...... Ta không thể quay trở về với ngươi...... Tái kiến...... Ta yêu ngươi...... Vì ta hảo hảo mà sống......” Tiêu Kì nói xong xoay người, về phía trước bước đi gian nan từng bước, đợi khi Hàn Nhiên phản ứng mà đi tới, bóng dáng Tiêu Kì sớm đã không thấy.

“Kì nhi...... Không...... Kì nhi...... Không cần rời đi ta......” Hàn Nhiên quỳ rạp xuống  nơi Tiêu Kì ngã xuống, kiếp này, nước mắt của HÀn Nhiên chỉ vì Tiêu Kì mà rơi. (thêm 1 em ra đi mãi mãi)

Hàn Nhiên ngây ngốc nhìn chằm chằm đám mây trôi nổi, một câu cũng không nói, im lặng làm cho Ngưng Mặc đều không dám đi quấy rầy hắn. Một lúc sau, Hàn Nhiên mới chậm rãi đứng dậy, vừa định đi từng bước lại bị Ngưng Mặc đứng một bên giữ chặt.

“Hoàng Thượng, ngươi không cần làm chuyện điên rồ. Dân chúng Tuyết Vực còn cần ngươi.” Từ nhỏ đi theo bên người Hàn Nhiên, Ngưng Mặc đương nhiên biết Hàn Nhiên tiếp theo sẽ làm cái gì.

“Buông tay, ngươi buông tay cho trẫm! Đã không có Kì nhi, thiên hạ này còn có ý nghĩa gì, còn sống liền giống như cái xác không hồn giống nhau.” trong lòng Hàn Nhiên tê rần, đau khổ khó thở, một ngụm máu tươi liền như vậy theo trong miệng phun ra.

“Hoàng Thượng, thứ thần vô lý.” Ngưng mặc không có biện pháp chỉ có thể trước đem Hàn Nhiên đánh bất tỉnh mà mang về. Trước khi đi, hắn liếc mắt nhìn về vách đá, nghĩ thầm: Vách đá sâu như vậy, xem ra hoàng hậu thật sự liền như vậy đi rồi......