Lệ Ngàn Năm

Chương 22: Chia xa (thượng-hạ)




Thanh Kiếm màu đỏ phát ra loại ánh sáng chói mắt, Bích Ly đang dùng hết sức lực của mình để phá phong ấn của Hiên Viên Bội Kiếm. Nhưng lại bị ma khí của kiếm phản phệ gây nội thương nhẹ, không ngờ, người phá được phong ấn chỉ có một mình Hàn Tâm.

-----------

Năm đó, ma giới và tiên giới đại chiến, thời thế hỗn loạn, vô số ma tinh phải chết, Hàn Tâm không nhẫn tâm nhìn họ hóa thành tro bụi nên mới phong ấn hồn phách họ vào Bội Kiếm. Qua bao nhiêu năm, oán khí của các ma tinh tích tụ tạo thành ma khí ngất trời. 39 đệ tử Toàn Chân phái đã hy sinh để thành công phong ấn Bội kiếm. Ngàn năm nay, giang hồ luôn lưu truyền một kỳ tích của thanh kiếm, nhân sĩ khắp nơi điều muốn nắm nó trong tay nhưng bởi vì ma khí của kiếm quá mạnh nên họ chỉ có thể làm oan hồn dưới kiếm.

Hiện nay, số kiếp đã tới, ma khí lẫn oán khí bắt đầu hoành hành,  chỉ có một người có thể phá giải được phong ấn, đó là Hàn Tâm.

--------

Cảnh Dương đứng trước Hiên Viên Bội Kiếm nhìn Bích Ly: "Nhưng nếu muốn phá phong ấn, chỉ có thể dùng nội đan của Hàn Tâm làm vật dẫn long khí trên người Chí Kiệt, làm vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao?"

Bích Ly im lặng, nhìn Hiên Viên Bội Kiếm trước mặt, đầu mày nhíu chặt rồi thả lỏng: "Nội đan của Hàn Tâm, ta đang giữ."

"Sư tổ,  ý người là..."- Cảnh Dương mở to mắt nhìn.

Bích Ly ánh mắt loé lên tia sắc lạnh nói: "Chuẩn bị...  ta phải phá phong ấn."

-----------------

Hàn Tâm và Chí Kiệt đứng ngắm vườn hoa bỉ ngạn phía xa, nàng quay qua hỏi hắn: "Nếu ta nói, ta không phải ma vương thì chàng có tin không?"

"Sư phụ, nàng đùa sao?"- Chí Kiệt từ phía sau ôm nàng.

Hàn Tâm chỉ mỉm cười không nói, một lúc sau mới lên tiếng: "Thật ra...  ta đã không còn là ma vương nữa..."

Chí Kiệt chưa kịp nói gì đã phát hiện toàn thân nàng nóng lên, hai mắt đỏ rực như một ngọn lửa.

"Sư phụ, người không sao chứ?"- Chí Kiệt lo lắng giữ chặt lấy nàng.

"Chết tiệt, nội đơn của ta...  tiểu Kiệt, mau,  nén lại long khí trong người."- Hàn Tâm cảm thấy thân thể mình như bị thiêu cháy, mất đi nội đơn nàng vốn đã suy kiệt thật không ngờ sư tổ lại dùng nội đơn và long khí của hắn và nàng làm vật dẫn.  Một khi Bội kiếm bị phá phong ấn, thì đất trời sẽ gặp đại nạn.

Hàn Tâm đau đớn kiêu lên, Chí Kiệt cũng cảm nhận được coq người đang dẫn dắt long khí trong người hắn.

Đất trời rung chuyển, nước ở sông hoàng hà cũng đánh mạnh vào bờ, cuốn trôi tất cả...

Nguy rồi, phong ấn bị hủy.

Một luồn khí màu đen đánh mạnh vào ngực nàng, Hàn Tâm phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Bị ma tình độc khống chế lại thêm mất đi nội đan, những nhát kiếm truy hồn vẫn chưa lành. Nàng không xong thật rồi.

"Sư phụ..."- Chí Kiệt chạy đến đỡ lấy nàng.

"Tiểu Kiệt...  ta đau lắm,  mau...  giết ta."- Hàn Tâm nhét vào tay hắn một con dao: "Nhân lúc thanh kiếm chưa hoàn toàn xuất thế, hãy hủy nội đan của ta..."

"Không thể, nàng đang nói nhảm, Hàn Tâm, nàng không được chết."

"Tiểu Kiệt, sinh mạng này của ta là ma giới ban cho, bây giờ, họ muốn lấy nó đi...  ta không có ý kiến..."

Chí Kiệt ôm chặt nàng, hắn không nói nổi nữa, nước mắt cũng rơi xuống, nàng bảo hắn phải chính tay giết nàng, làm sao có thể.

"Chúng ta...  vẫn còn kiếp sau,  chàng nhớ giữ lời hứa, tuyệt đối không được uống canh mạnh bà, không được quên ta..."- Hàn Tâm mỉm cười yếu ớt, cùng lúc đó, nàng kéo mạnh tay hắn, một nhát kiếm xuyên qua da thịt.

"Không...."- Chí Kiệt ôm nàng hét lớn, hắn ôm chặt cơ thể đang lạnh dần của nàng.

Bích Ly bị nội đan của nàng làm tổn thương, không ngờ, nàng lại dám tự hủy nội đan?  Chẳng phải ma vương sẽ trường sinh sao?  Lẽ nào...

Cảnh Dương chạy đến, hình ảnh mà y nhìn thấy là người con gái y yêu đang nhắm mắt nằm đó, máu sớm đã nhuộm đỏ bạch y. Sao nàng lại tàn nhẫn như vậy?  3000 năm trước vì Mạc Phi, 3000 năm sau vì Chí Kiệt, nàng chưa từng đặt y vào tim, chưa từng quan tâm y một lần.

"Nàng ấy... sớm đã truyền phong ấn ma vương cho ngươi, vì vậy mà ma tình độc trong cơ thể ngươi thuyên giảm rất nhiều, nàng ấy vốn dĩ không còn là ma vương từ đêm hôm đó...."- Cảnh Dương quỳ bên cạnh nàng, nói từng lời một.

Chí Kiệt ôm nàng vào lòng.

"Ta có món quà tặng con..."

"Sư phụ, phong ấn này đẹp quá..."

-----

"Ta đã không còn là ma vương nữa..."

----

"Hàn Tâm, nàng sẽ không phải ma vương, chúng ta sẽ là những người bình thường, kiếp sau ta nhất định không để nàng bị thương tổn."- Thì ra, từ lúc hắn còn nhỏ, nàng đã không kiếm chế được mà yêu hắn, thì ra, từ lúc đầu điều là nàng chịu đựng đau đớn.

Thân thể nàng đột nhiên lạnh toát rồi tan biến, trở thành một nhanh trúc bình thường sau đó tan biến. Nàng đi rồi, đến một cánh rừng nào đó, ươm mầm mọc lại, trải qua nghìn năm nữa lại là một Hàn Tâm, người mà hắn yêu.

Nàng đi rồi, tim hắn cũng đi theo...

8 năm sau...

Thiên Thần Quốc trở lại thái bình, Mỹ Duyên hạ sinh thái tử Chí Hiền  tài đức vẹn toàn,  phúc của muôn dân.

Chí Kiệt ngồi trong một rừng trúc, mái tóc đã lấm tấm sợi bạc, những cơn ho liên tục truyền đến. Hắn dường như nhìn thấy nàng, nụ cười của nàng, mùi hương của nàng...

Hàn Tâm?  Nàng đến sao?