Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 67: Hà nguyệt dương. anh. yêu. em




Trong căn nhà sàn đơn sơ trên đỉnh đồi nọ, có hai kẻ ngốc, cùng ướt sũng…

Kẻ ngốc thứ nhất nói với kẻ ngốc thứ hai, giọng bực bội:

-“Xe cậu đâu? Đậu ở ngay ngoài bản phải không? Ở đó có chỗ cho xe ô tô đấy…”

Sợ có người lo lắng, kẻ ngốc nọ chỉ gật đầu. Vậy mà cô vẫn cáu:

-“Cậu có biết là bão lớn lắm không? Cậu có biết là nguy hiểm lắm không? Tôi đã nói rồi, người ta bảo “ngu thì chết”, với cậu, đúng là không sai vào đâu được!”

Anh thấm dầu vào, xoa đều, lẩm bẩm:

-“Em thì có khác gì, đã bảo đứng trên đấy đợi anh, lò dò đi xuống, có mỗi đi từ trên xuống dưới thôi, cũng bầm dập hết cả còn gì…”

-“Cậu nói cái gì thì nói to ra xem nào, lí nha lí nhí!”

Ai đó bực, quát to. Ai đó ngậm ngùi.

-“Không có gì, là anh sai, anh ngu, anh thật ngu, thật đáng chết, vì anh mà…em khổ…”

Phong nói, giọng trầm xuống, anh nhận lỗi nhanh quá, cô chẳng thể nào mà bắt bẻ được nữa.

-“Đỡ đau chưa em?”

Từ nãy tới giờ, cứ anh anh em em, đúng là làm cô phát ngượng mà, đành trả lời cộc lốc.

-“Đỡ rồi! Nói đi, cậu tự dưng tới đây có việc gì?”

-“Anh vừa đọc một câu chuyện rất hay, muốn kể cho em nghe!”

-“Chỉ có thế thôi?”

-“Ừ!”

Nguyệt Dương nhìn tên dở hơi trước mặt, choáng! Nhưng vì ánh mắt anh quá đỗi trìu mến, quá đỗi dịu dàng, cô đành gật đầu.

-“Truyện kể rằng, có một kẻ ngốc nọ, ôm mối tình đơn phương với một cô gái, hơn mười chín năm. Lúc nào, anh ta cũng cảm thấy cuộc đời bất công. Lúc nào anh ta cũng tự hỏi, tại sao? Anh ta có gì không tốt? Anh ta toàn tâm toàn ý, anh ta yêu cô ấy nhiều thế cơ mà…hỏi thế gian, liệu có ai yêu cô ấy được nhiều như anh? Cả trái tim anh, tâm hồn anh, đều thuộc về cô ấy…vậy mà cô ấy không hề quay lại nhìn anh lấy một lần…Anh ta hồ đồ, anh ta ngu xuẩn tin lời kẻ xấu, không dưới một lần xâm phạm cô ấy, tổn thương cô ấy…”

Khóe mắt Nguyệt rưng rưng, Phong kéo bàn tay cô, nhẹ nhàng áp lên mặt mình.

-“Thế rồi, một ngày nọ, kẻ ngốc ấy biết, vì anh ta, đôi bàn tay xinh đẹp này gắn đầy những vết sẹo…vì anh ta, đôi mắt này đã khóc tới sưng húp…vì anh ta, những giọt máu quý giá…”

-“Đừng…tôi…tôi đọc truyện đó rồi…”

Tiếng cô êm nhẹ, quả thực, nếu anh nói thêm một từ, chỉ một từ nữa thôi, cô sợ…cô không thể chịu đựng được…

-“Nguyệt…”

-“Tôi…tôi…không biết…”

Cô lắp bắp.

-“Nhìn thẳng vào mắt anh, nói cho anh biết em nghĩ gì…”

-“Tôi…tôi…Phong…”

-“Nguyệt, em có thể sống thật với lòng mình được không? Em có thể đừng nghĩ tới người khác nữa được không? Em đối với người ta, đã quá tốt rồi…em có thể nào, từ giờ, hãy sống cho mình được không?”

Ánh mắt anh chân thành, khẩn khoản, cô bị ánh mắt đó làm cho rối bời.

-“Tôi…cậu đi tắm đi, để ướt lâu như thế là cảm lạnh đấy…”

-“HÀ! NGUYỆT! DƯƠNG!”

Ai đó ức điên, nhấn mạnh từng chữ.

Ai đó giật nảy mình, trong lúc cô còn không biết phải làm gì, nên như thế nào thì đã bị người ấy ôm chặt. Một nụ hôn mãnh liệt, khát khao. Môi ai đó cứ thế xâm lược mạnh mẽ, càng lúc càng nồng nhiệt, càng lúc càng nóng bỏng.

Anh cứng rắn ép cô hé mở, không chút ngập ngừng càn quét bên trong. Nguyệt Dương cả người mềm nhũn vô lực, cô bị anh làm cho đến không biết phương hướng, mơ màng, đầu óc trống rỗng…ngay cả hô hấp cũng khó khăn, người trước mặt dường như muốn hút cạn toàn bộ hơi thở của cô, dù có thế cũng không thể nào làm anh thỏa mãn sau bao nỗi nhớ thương, buồn bã, hối hận, tiếc nuối …

-“Phong…Phong…”

-“Em thừa nhận đi, má em đỏ ửng và hình như tim đập rất nhanh!”

-“Đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của con người thôi…”

Cô một mực phủ định khiến anh phát khùng. Cuối cùng chẳng thèm kiêng dè, chỉ thẳng vào người đối diện, ai đó nói.

-“Được, tôi cóc cần em chấp nhận hay gì hết. Em yêu tôi cũng được, không yêu tôi cũng được, nói rõ ràng quan điểm của tôi cho em biết nhé, từ giờ Hà Nguyệt Dương ở đâu là Vũ Huỳnh Phong ở đó!”

-“Cậu…cậu…vô lý vừa thôi…sao lại có đứa đáng ghét như cậu chứ?”

-“Đấy, lại nói về vô lý, kém một tuổi mà còn không chịu gọi là anh? Yêu mà không dám thú nhận? Nguyệt, mười chín năm rồi, mười chín năm đấy, em không biết thế nào là hối tiếc sao? Em không thương em thì em cũng thương tôi một chút chứ???”

Nguyệt Dương bị dồn cho tới đường cùng, đành phát biểu liều:

-“Thương gì, sao tôi phải thương cậu? Cái mặt rõ là hãm mà…”

-“Được, nhớ lời em nói!”

-“Nhớ! Tôi nói tôi chả nhớ!”

Anh không đôi co thêm với người cứng đầu cứng cổ trước mặt nữa, chỉ đơn giản ra mở cửa đi xuống từng bậc thang.

-“Cậu đi đâu? Tối rồi cậu còn đi đâu?”

Tiếng gọi từ phía trên, khóe môi ai đó khẽ mỉm cười. Giọng vẫn điềm nhiên.

-“Yên tâm, anh đã hứa cả đời này sẽ không rời xa em rồi. Chẳng qua em ngứa mắt với anh nên anh ra đây thôi, đêm nay anh sẽ ở ngoài này, em vào đi!”

-“Điên hả, hay rồ? ”

-“…”

-“Mưa to như thế lại ra đấy đứng…hay lúc nãy cậu bị sét đánh rồi, cho nên đầu óc có vấn đề…”

-“…”

-“Vũ Phong, tôi ra lệnh cho cậu lên đây!”

-“…”

-“Thực ra tôi nói thế thôi, cậu cũng không đáng ghét lắm đâu, vào nhà đi!”

-“…”

Mặc kệ cô nói, từ đầu tới cuối anh lặng yên.

Hà Nguyệt Dương, cô đành chịu thua, đành xuống dưới cầm tay kẻ bướng bỉnh, lôi xềnh xệch lên nhà, sau đó đem cửa khóa lại. Kẻ bướng bỉnh sướng rơn người mà vẫn phải cố tỏ ra tiu nghỉu.

-“Thôi mình bị người ta bắt cóc ở đây thì mình đành chịu vậy…”

-“Cậu đúng là…mặt dầy…đi tắm đi…”

-“Em tắm trước đi, em cũng ướt như chuột mà!”

-“Cậu tắm trước đi!”

-“Hay tắm chung?”

Nguyệt Dương nghe câu đấy, nóng bừng cả người, lườm đứa đáng ghét một cái, rồi vào tắm trước.

…..

Cửa mở, ai đó tý nữa ngã nhào.

-“Cậu…không đứng đắn tý nào cả!”

-“Nhà tắm ở đây cũng tốt nhỉ?”

-“Đây là nhà xây cho khách, bản này là địa điểm du lịch nổi tiếng …”

Ai đó cười.

-“Thế mà lại cho cô giáo ở hả, chứng tỏ người ta rất là quý người anh yêu nhé!”

-“Vũ Phong! Nghiêm túc tý đi!”

-“Anh vẫn nghiêm túc mà, thôi, anh đi tắm đây nhé, đừng nhớ anh nhiều quá nhé!”

-“Cậu…cậu ….tôi điên mất!”

…..

…..

Lẽ nào em không biết?

Rằng anh yêu em…

Tiếng anh hát vui vẻ, dáng cô ngồi cạnh cái bếp ga du lịch, lúi húi nấu mì, sao mà đáng yêu đến thế?

Anh nhẹ nhàng tiến lại, âm thầm bịt mắt.

-“Đố em biết ai?”

-“Cậu hết việc làm rồi hả?”

-“Đoán đi mà!”

-“Bỏ ra không cháy mì bây giờ!”

-“Thì em đoán đi rồi anh bỏ.”

Đến bó tay, Nguyệt Dương thở dài, cô nói.

-“Phong!”

-“Sai rồi!”

-“Thế thì con chó nào?”

Cô xỉa đểu, nhưng Phong không tức, ngược lại còn hùa theo.

-“Con chó này, con chó thích em từ lần đầu gặp mặt…và nó đang rất hạnh phúc…vì được ở bên em!”

Anh nói, khẽ cắn vành tai cô. Nguyệt trong giây lát cứng đơ…

Lấy lại bình tĩnh, nấu nướng tiếp.

Lúc quay ra, suýt nữa chết ngất…Vũ Huỳnh Phong…chỉ quấn duy nhất một cái khăn…cơ ngực săn chắc tới chướng mắt.

-“A…cậu làm quái gì thế?”

Cô vội vàng che mặt. Anh cũng đỏ bừng.

-“Áo quần ướt hết sạch rồi, anh…anh…”

Đoạn, Phong tự lấy mì ăn, vừa ăn vừa khen.

-“Ngon quá! Sao em biết anh đói?”

-“…”

-“Mì em nấu là nhất đấy!”

-“…”

-“Hà Nguyệt Dương, quay mặt ra đây! Em định tránh anh cả tối đấy hả?”

-“…”

-“Thôi, anh biết rồi, chắc là do anh quá quyến rũ nên em sợ không kiềm được hả?”

-“…”

-“Em sợ em sẽ ăn thịt anh hả? Không sợ đâu, anh tình nguyện, quay ra đây đi em!”

-“…”

Anh tủm tỉm, cô thì tức điên.

-“Ai thèm chứ! Cậu nhìn cậu kìa, người thì cao lều kều…cơ bắp thì…”

-“Thì sao?”

-“Thì săn chắc…”

Lỡ lời, Nguyệt Dương đành bổ sung:

-“Trông ghê chết đi được!”

Ai đó tý sặc, bất cẩn thêm chút nữa chắc mì phun ra đằng mũi mất!

-“ Ừ, bạn Nguyệt bạn nói thế làm tôi cũng thấy lạ thật!”

-“Lạ cái gì mà lạ?”

-“Tôi là tôi trông xấu xí ghê ghê vậy đấy, thế mà cũng có người suýt chết vì cho tôi máu, liều lĩnh làm ba công việc một lúc chỉ để tôi lấy lại được nhà…”

Cứng cả họng, có người đánh trống lảng.

-“Thế hả? Con nào mà ngu thế?”

-“Ừ, chẳng biết con nào mà ngu thế không biết!”

-“Ăn đi!”

Nguyệt bỏ vào gian trong, Phong cười nham hiểm!

…..

Ăn xong, Phong vào với Nguyệt, ức chế hết cả người.

Gì vậy? Nguyệt trải hai cái nệm, hai cái chăn…Đùa hả?

-“Ngủ thôi, muộn lắm rồi.”

Cô nói, hất hàm vào cái đống cách cô cả mét.

Thôi không sao…Nguyệt à, em cứ tự thỏa mãn đi!

Phong quan sát thế trận, sau đó vào địa bàn, nói lạnh tanh.

-“Ừ, tắt điện đi, sáng quá anh thường không ngủ được…”

Làm màu làm mè, nhưng mà Nguyệt Dương cũng không thèm tranh luận, cô với tay tắt đèn.

-“Chúc em ngủ ngon!”

-“Cậu cũng ngủ ngon!”

….

-“Khó ngủ quá, nói chuyện tý đi!”

-“Cậu muốn nói chuyện gì?”

Ai đó thở dài, giọng nói trầm trầm.

-“Chẳng biết nữa…”

-“Thế thì ngủ đi!”

-“Anh không ngủ được, hay em hát cho anh nghe đi…”

-“Cậu lắm chuyện vừa thôi!”

-“Thật mà, lúc nãy đi mưa, giờ đau đầu kinh khủng…”

Cô thấy anh nói vậy, lòng xót, nhẹ nhàng hỏi.

-“Thế cậu muốn tôi hát bài gì?”

-“Bài hôm nọ chúng mình song ca!”

-“Nhưng bài ấy là song ca mà?”

-“Anh hát trước nhé, rồi tới lượt em…”

Giọng anh trầm ấm, dịu dàng.

Anh gặp em, khi em mới chỉ là một cô bé

Từng ngày từng ngày bên em trái tim anh rung động

Bóng dáng em, nụ cười em

Lấp đầy tâm trí anh

Em là vầng trăng ngọt ngào

Em là ánh dương rực rỡ

Em là lẽ sống của anh

Lẽ nào em không biết?

Rằng anh yêu em?



Đây là lần thứ hai, cô nghe anh hát…lần đầu tiên, cô đâu biết bài hát đó là dành cho cô?

Lần này, cô đã biết.

Lúc trước, cô khóc vì cảm giác tủi thân…vì đau khổ…vì tình yêu đơn phương xuẩn ngốc.

Bây giờ, cô cũng khóc…nhưng là vì cảm động, cảm động trước anh…cô là gì? Có là gì đâu mà anh yêu cô nhiều tới thế?

-“Nguyệt!”

-“…”

-“Nguyệt!”

-“…”

-“Ê!”

-“Ừ!”

Cô đáp, nghẹn ngào…

Em gặp anh, khi anh mới chỉ là một cậu bé

Từng ngày từng ngày bên anh trái tim em rung động

Bóng dáng anh, nụ cười anh

Lấp đầy tâm trí em

Anh là cơn gió dịu mát

Anh là mặt trời tỏa nắng

Anh là lẽ sống của em

Lẽ nào anh không biết?

Rằng em cũng yêu anh?



Và sống mũi anh cay cay, tim bỗng loạn nhịp. Có được tình yêu của cô, là điều kì diệu nhất đối với anh.

Họ nói rồi họ cười, họ buôn với nhau dăm ba cân lê. Ai đó cứ ngây thơ kể chuyện, ai đó gian xảo nín thở dịch chăn dịch đệm, mỗi lúc một gần, mỗi lúc một sát…

Cho tới khi cảm nhận được hơi thở của cô rất gần, vòng tay anh đem cô, toàn bộ mang vào lòng, một tay siết chặt eo, chặt chẽ giam cầm, khiến cô dán chặt mặt vào lồng ngực nóng bỏng.

Anh không hề dùng nhiều sức, nhưng hình như cô cố gắng giãy dụa cũng không thể thoát…

-“Nguyệt! Biết không? Anh nhớ em phát điên!”

Cô thấy trán mình ướt, nụ hôn của anh sao dịu dàng đến thế?

-“Anh xin lỗi…xin lỗi em nhé!”

Người cô khẽ run rẩy, tiếng anh vẫn thì thầm bên tai.

-“Anh sai rồi…anh đáng chết…tha thứ cho anh!”

-“Đừng nói vậy…”

Giọng cô lạc đi khác thường. Môi anh rà soát, nuốt trọn từng giọt nước mắt rơi trên má ai đó. Tay anh nắm tay cô, đặt lên môi mình, làn da khô với những vết sẹo hơi sần sùi, như mũi kim xuyên qua trái tim anh…

Đã ngần ấy năm, mà tay cô vẫn thế? Phải chăng lúc đó vết thương rất sâu?

Cẩn thận thơm lên từng ngón tay, lòng anh nhói đau.

-“Hà Nguyệt Dương. ANH. YÊU. EM.”

Vâng, cô biết anh yêu cô.

Nhưng hình như nghe ba từ này có hơi khác thì phải? Tim trong lồng ngực cô, sắp không nghe lời mà nhảy ra ngoài mất rồi.

Phong, Vũ Phong, Vũ Huỳnh Phong! Rốt cuộc anh cho cô ăn cái bùa mê thuốc lú gì đây???

Xấu hổ quá, trả vờ ngủ.

-“Em có bao giờ ngủ ngáy đâu mà trả vờ, chịu em luôn!”

Anh bẹo eo cô, trêu chọc.

Hà Nguyệt Dương…đúng là không còn lỗ nào mà chui nữa!!!