Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 64: Trăm phương nghìn kế vẫn là kẻ thua cuộc




Đường phố vẫn đông đúc nhộn nhịp là thế, mà sao anh cảm thấy trống trải, thấy cô đơn, lạnh lẽo?

Chắc chắn, chắc chắn có việc gì đó đã xảy ra…

Chắc chắn là vậy!

Tại sao anh lại tỉnh giấc trong tủ quần áo?

Tại sao anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng ấy, mùi nước hoa hồng đậm không thể che giấu mùi lyly nhẹ nhàng tươi mát…

Tại sao trái tim lại đập từng nhịp nhanh tới vậy???



Kitssssss

Chiếc Porsche đột ngột dừng!

Khuôn mặt người lái xe dần tái nhạt, những hình ảnh chập chờn hiện về…rất chân thực…

Gục đầu vào tay lái, toàn thân Phong run rẩy. Anh đã gây ra chuyện tồi tệ tới vậy? Anh có còn là người?

Anh mắng cô lăng loàn, mắng cô ác độc, mắng cô vô tình…Nhưng anh, chính bản thân anh cũng có tốt đẹp gì?

Anh đã làm cái việc đốn mạt đó, đã cưỡng ép người con gái mà anh yêu thương nhất!

Nhìn điện thoại, vừa muốn gặp cô, vừa cảm thấy không đủ tư cách để gặp cô, người anh gần như nổ tung.

Điện thoại reo, anh ước đấy là cô, mà lại nghe một giọng nói khác.

-“Anh à, anh ở đâu rồi? Anh tới mau đi nhé!”

Phong bần thần lái xe, đến bệnh viện trong tình trạng thẫn thờ, vô định.

…..

…..

-“Anh tới rồi ạ?”

Hà Nguyệt Anh giọng nói yếu ớt, các vết thương trên người vẫn còn bầm tím. Mọi chứng cứ đều chống lại Nguyệt Dương, ngay cả Nguyệt Anh cũng thú nhận, Nguyệt Anh là cô gái hiền lành ngốc nghếch và tôn thờ chị gái nhất mà anh từng biết.

Người giúp anh trả nợ, người cứu lấy tính mạng anh, người luôn ở bên anh, người yêu thầm anh suốt bao năm…là cô gái trước mặt anh đây, là Hà Nguyệt Anh, lí trí anh không có lý do gì để nghi ngờ cô. Nhưng còn Nguyệt Dương? Trái tim anh càng không muốn thừa nhận.

Nguyệt Anh vòng tay qua cổ Phong, anh cũng không tránh, trực tiếp bế cô tới dãy nhà D, cô cần kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần nữa. Nằm trong lòng anh, cô nở nụ cười mãn nguyện. Rốt cuộc, rốt cuộc cũng có ngày hôm nay. Cô đã đợi rất lâu rồi, cảm giác hạnh phúc này, trên đời không gì có thể sánh bằng!

-“Nguyệt Dương! Hà Nguyệt Dương!”

Tiếng gọi của người con gái phía xa khiến Nguyệt Anh hơi khó chịu, tại sao cái tên đó cứ ám ảnh mãi trong cuộc sống của cô.

-“Phải bà rồi, vui quá! Ai đây? Người yêu à? Đẹp trai ghê nha, thảo nào bà giữ thân như ngọc thế!”

Người con gái tiến lại gần, vừa thở hổn hển vừa nói. Phong giải thích cho cô ấy:

-“Đây là Nguyệt Anh, em gái sinh đôi của Hà Nguyệt Dương!”

Cô gái hơi cười, ngượng ngùng:

-“Ồ, xin lỗi nhé, mình nhận nhầm, ngày xưa cũng nghe bà ấy kể có em sinh đôi rồi! Mình là Đỗ Khanh, bạn cùng trường ENS với Dương!”

-“Không sao! Mình là Phong!”

-“Hai người đi đâu đây?”

-“Bọn mình tới khu D!”

-“Ơ, trùng hợp quá, mình cũng tới khu D, ông xã mình đang khám ở đó, mình vừa chạy ra ngoài mua nước, mình đi cùng hai bạn luôn…”

Nguyệt Anh quả thực không thích bởi con vịt xấu xí lắm mồm đang phá tan giây phút lãng mạn của cô, nhưng mà trước mặt anh, cô có thể làm gì…ngoài ngoan hiền tiếp chuyện.

….

Tới nơi, Nguyệt Anh vào phòng khám, bên ngoài chỉ con Khanh và Phong. Tính Khanh vui vẻ, hoạt bát, cô bắt chuyện.

-“Hai người yêu nhau lâu chưa?”

Phong cười.

-“Không, là em gái mình!”

-“Hả, thế Phong cũng là anh trai Dương rồi! Sao Dương không kể nhỉ?”

-“Không…mình học cùng họ…”

Anh khó xử, nhưng cô đã nói đỡ.

-“À, anh em kết nghĩa, hihi…mà này, trông bạn quen lắm…có phải bạn chính là…á, bạn là ca sĩ phải không?”

-“Ừ, ngày xưa là vậy…”

-“Cả Nguyệt Anh nữa, hai bạn đều là người nổi tiếng cả. Vinh dự cho mình quá. Bạn biết không, ngày xưa nghe cái ca khúc bạn hát với Nguyệt Anh trên mạng, mình còn mắng cho Dương một trận vì tưởng bà ấy giấu nghề…”

-“Ừ, cậu có vẻ thân với Dương?”

-“Quá thân ấy chứ…mình ở cạnh phòng Dương mà, cũng không ngờ, có bạn bè, em gái giàu thế mà bà ấy lại phải khổ vậy, giờ tự dưng thấy khó hiểu quá!”

-“Chắc là đường tình duyên trắc trở hả?”

-“Không, tình duyên gì? Tiền tài chứ!”

Khanh thở dài, Phong sửng sốt.

-“Cậu nói gì? Tiền tài? Chẳng phải các cậu được nhận học bổng rất cao sao?”

-“À, của Dương cao thôi, của mình thì thấp hơn nhiều, nhưng mà hồi mới sang, Dương nhận được học bổng xong bà ấy gửi về Việt Nam luôn, 27000 euro…hình như là bạn bè có ai nợ nần gì mà phải cần tiền để chuộc nhà ý sao…mình bàn với bà ấy, gọi về xin ba mẹ, nhưng bà ấy lại sợ ba mẹ không đồng ý, số tiền lớn như thế, mà người bạn của bà ấy có thể mãi mãi sẽ không trả được. Mà người ấy cũng cần gấp quá rồi…”

Khanh hồn nhiên trò chuyện, cô không biết rằng, người bên cạnh mình đang đổ mồ hôi lạnh, những lời cô vừa nói như một đòn chấn động tâm lí.

Anh bỗng sực nhớ, ngày đó, Nguyệt Anh chính thức vào nghề cũng chỉ được vài tháng, trước đó có hoạt động, nhưng cũng chỉ là danh hotgirl, em ấy lại còn tậu xe, nghĩ lại thì không thể có nhiều tiền thế được.

Nhiều năm qua, anh đã từng đặt câu hỏi, nhưng anh cũng chỉ nghĩ được là, Nguyệt Anh có lẽ vay được ở đâu đó cho anh rồi cô ấy đã phải nhận rất nhiều show để trả nợ, hi sinh vì anh.

27000 euro, nếu tính tỷ giá thời đó, chẳng phải nó chính xác bằng số tiền anh nhận từ cô sao???

Chưa bao giờ nghĩ tới, số tiền ấy…có thể là của Nguyệt Dương!

-“Vậy cậu ấy sống bằng gì? Nguyệt Dương, sau đó cậu ấy gọi điện về xin ba mẹ phải không?”

Phong cố bình tâm, hi vọng một câu trả lời an ủi, tiếc là, những lời nói của Khanh, như nhát dao cứa dần cứa dần vào tim gan anh…

-“Không! Bà ấy có dám đâu. Căn bản mang tiếng có học bổng cao quá, tự dưng đùng một phát, có ba mẹ nào chịu được, họ còn đang tự hào vì con cái được đi du học! Mình thế mình cũng chẳng dám…bọn mình đi làm, học bổng của mình thấp nhưng cũng gọi là có, nên mình chỉ phải làm thêm một nơi thôi, còn Dương làm tới ba nơi…”

-“Cái gì? Ba công việc?”

Anh sửng sốt, Khanh nhớ lại kỉ niệm thời xa xưa, ánh mắt hơi sáng.

-“Ừ, mà tính bà ấy vụng, mình đoán ở nhà được chiều, thời gian đầu làm cứ bị đổ vỡ liên tục, tay lúc nào cũng cuốn mấy cái băng một lúc ý, trông vừa thương vừa buồn cười…”

-“…”

-“Bạn không biết đâu, bà ấy còn cái sức khỏe “tiểu thư” nữa, bị ngất tới mấy lần ý…”

Trái tim chợt nhói đau, đôi mắt anh chứa đầy muộn phiền, giọng nói run rẩy.

-“Mấy lần?”

-“Ừ, năm sáu lần gì đấy! Mà căn bản trường mình học nặng lắm, bà ấy vào một phát đã nhảy lên L3, nên càng kinh, cả việc làm, ngày nào cũng chạy như con thoi, không ngất mới lạ. Mỗi lần đấy mình sợ chết khiếp, may bà ấy cứng rắn…nhưng cũng là chuyện năm nhất thôi, năm sau bà ấy giàu kinh lên, còn toàn mời mình đi ăn…hehe…”

Đúng vậy, Hà Nguyệt Dương…Hà Nguyệt Dương mà anh yêu, suốt ngày đọc truyện, chạy có mấy vòng sân vận động mà tưởng không sống nổi. Cô là con gái rượu của giáo sư Toán nổi tiếng, ba cô cưng cô như cưng vàng, làm sao cô có thể chịu được một cuộc sống như thế?

Vậy mà cô đã chịu…trong khi anh hạnh phúc với cái nhà được lấy lại, thoải mái làm việc trả nốt chỗ nợ…thì cô, cô cam chịu vất vả, cô thay anh chịu khổ.

Cả người Phong căng cứng, lạnh buốt, anh cố gắng, cố gắng hỏi, chỉ mong sao nghe được một chút vui vẻ trong cuộc sống của cô.

-“Vậy còn bạn trai, họ có ở bên chăm sóc cậu ấy không?”

Khanh ngẩn cả người.

-“Bạn trai nào?”

-“Bạn trai của Dương!”

-“Làm gì có bạn trai nào. Đấy, lại kể vụ bạn trai, mình chưa thấy ai ngu như bà ấy, được anh hot gần nhất khoa tỏ tình công khai mà còn từ chối, sau đó ai mà nhắc tới chữ “hẹn hò” là bà ấy tránh như tránh hủi…”

-“Cậu…cậu…nói thật?”

-“Ừ, 4 năm mình ở cạnh phòng bà ấy là thế, còn năm thứ năm thì không biết, vì mình về nước lấy chồng mà. Nói chung ngày xưa mình còn từng nghĩ bà ấy lesbian đấy…”

-“Cậu chắc chứ?”

-“Ơ bạn hay nhỉ, chả chắc, tối nào bà ấy chả ngồi xem phim tự kỉ…”

‘Dương mới có bạn trai anh ạ!’

‘Chị ấy vừa chia tay bạn trai!’

‘Chị ấy có bầu rồi…giờ không biết phải làm sao?’



Hình như đó là những lời Nguyệt Anh tâm sự thì phải, anh đã rất đau khổ, rất tuyệt vọng, để rồi, hôm nay…khi nhớ tới lại thấy hơi rùng mình…lẽ nào…lẽ nào…tất cả chỉ là bịa đặt…



“Phong… cậu…định…làm…gì?”

“Bắt cóc cô, nhốt cô, hành hạ cô, làm cho cô chỉ thuộc về một mình tôi…”

“Tôi đã chờ đợi…và tôi đã quá mệt mỏi rồi, hơn 19 năm, cô biết không? Thực sự là tôi đã mệt, tôi không thể tiếp tục, tôi không thể chờ…”

“Dừng lại đi…nghe tôi nói Phong…tôi có chuyện muốn nói…”

“Không…không phải thế…”

“Câm miệng đi, cái loại đàn bà lẳng lơ nhà cô, đừng diễn kịch trước mặt tôi nữa…tôi chán ghét, tôi chán ngấy hiểu không?”

“Cậu say rồi…cậu bình tĩnh lại đi, Phong, tôi xin!”

…..

Kí ức chuyện tối qua lại ùa về…cả người anh hóa đá.

Khanh ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, cũng chẳng hiểu vì lý do gì, đang nói chuyện vui vẻ bạn ấy lại đờ người ra như thế, khuôn mặt thì rất khổ sở, đau thương.

-“Ê, bạn có sao không?”

Phong dường như không nghe thấy gì, anh vội vã rời bệnh viện, anh không biết phải làm gì, đối mặt như nào, chỉ biết rằng, giờ đây, anh cần gặp cô, muốn gặp cô, muốn gặp tới phát điên.

Anh tới Viện Toán, người ta nói hôm nay cô nghỉ.

Anh vào nhà cô, trống không lạnh lẽo.

Anh gọi điện cho cô, những tiếng tút dài vô hạn. Gọi điện cho tất cả mọi người quen, hi vọng có thể nhận được thông tin của cô, mà không một ai biết.

Hà Nguyệt Dương, rốt cuộc là cô đi đâu? Cô đi đâu trong lúc anh muốn nhìn thấy cô tới vậy???

Anh nhắn cho cô một tin. Rồi bất lực về nhà mình.

Được tầm hai chục phút, lại sốt ruột gọi cho cô.

You are the love of my life

And I thank God I am a live



Nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Nguyệt, tim Phong bỗng đập mạnh. Cô đang ở gần anh sao?

Vui mừng tìm kiếm, lại phát điên khi thấy chiếc điện thoại của cô rơi trong tủ quần áo, chiếc điện thoại, nó là vật duy nhất giúp anh liên lạc với cô, và giờ nó ở nhà anh.

Bên cạnh chiếc điện thoại, là chiếc áo sơ mi màu xanh, hình như là cái áo tối qua anh mặc, nó nhàu nhĩ, và thấm một vệt máu đỏ thẫm…

Tối qua…Hà Nguyệt Dương…scandal năm đó…là Hà Nguyệt Anh?

Rốt cuộc anh đã làm cái việc khốn nạn ngu xuẩn tới mức nào? Phong tuyệt vọng nhắm mắt, cảm giác như một luồng khí buốt giá thổi qua người, nỗi đau tới xé ruột xé gan…

Anh cố gắng giữ bình tĩnh, mở danh bạ xem, cố gắng kiếm tìm thêm người cô quen biết. Mà danh bạ của cô, cũng chỉ có vài người anh đã liên lạc.

Một tin nhắn chuyển tới, là của Hà Anh, đúng rồi, Hà Anh không biết khám xong chưa? Anh đã quên mất.

Vô tình mở ra xem, đập vào mắt lại là sự bất ngờ lớn.

‘Hà Nguyệt Dương, bao giờ chị mới biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của em cơ chứ? Bảo đống bạn bè của chị lần sau gặp em thì mở mắt to ra mà nhìn, đừng có nhận vớ vẩn nữa!’

Đây là giọng điệu của một cô em luôn tôn sùng chị gái sao? Đây là giọng của cô bé hiền lành mà anh biết sao?

Lưỡng lự, phân vân hồi lâu, cuối cùng Phong quyết định, đánh liều gửi đi một tin nhắn.

‘Số tiền ta giúp Phong năm nhất, bao giờ mi nói với nó là của ta?’

Anh nín thở chờ đợi.

‘Chị đúng là đồ gian xảo, lúc thì trả vờ cao thượng, anh ấy không cần biết, rồi còn không lấy lại, giờ lại lật lọng!’

Đầu anh như va phải tảng đá to bự, choáng váng khủng khiếp, anh nhắn tiếp.

‘Mi mau nói cho nó biết, hoặc ta sẽ tự nói!’

Hà Anh trả lời, rất nhanh.

‘Chị định đấu với em tới cùng ư? Haha, em biết chị sẽ không dễ dàng nhận thua mà! Được, Hà Nguyệt Dương, nói cho chị biết, anh ấy sẽ không bao giờ tin chị đâu!’

‘Ta nghĩ ta có cách làm nó tin.’

‘Vậy thì sao? Em nói rồi, nếu chị dám làm thế, chúng ta sẽ một chết một hung thủ, chị nghĩ xem, ba yêu quý của chị sẽ như thế nào?’

Phong chỉ nhắn lại ba dấu ba chấm, thực sự quá chấn động vì cô em gái, vì một người mà mình tin tưởng bao lâu.

‘Sao, chị thấy bất công lắm hả? Nhận thay em gái scandal, thế mà lại bị nó vu oan cho tội bắt cóc, cho anh ấy tiền trả nợ, cho anh ấy máu, nhưng vẫn phải câm lặng chịu sự lạnh nhạt của anh ấy…Haha. Nhưng vì ba, thôi thì chị đừng manh động, và chị cũng nên nghĩ thoáng ra một chút, cái gì cũng có giá của nó, trách thì chỉ trách ông trời sinh ra chị đã quá xuất sắc…’

Tin nhắn tới, tim anh bỗng đập mạnh, ngay cả hơi thở đơn giản cũng làm anh đau buốt…

“Hà Nguyệt Dương, nghe cho rõ này, hôm nay đi thì đừng bao giờ quay về nữa!”

“Đất nước này, không cần một đứa con gái như cậu! Và cậu, từ giờ cho tới cuối đời, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!!!”

“Nếu tôi là cậu, có khi tôi xấu hổ chết quách đi cho rồi…haha…Nguyệt Dương, tôi quên mất, da mặt cậu rất dày, dây thần kinh xấu hổ cũng bị đứt rồi…thôi, cậu ra sân bay mau đi, mau mau cút xéo cho chỗ này nó được sạch sẽ đi…”

“Tôi xin lỗi, chắc tôi cũng chẳng đi tiễn cậu được đâu, nhìn thấy cậu làm tôi phát buồn nôn…”

“Hà Nguyệt Dương, nói cho tôi lý do…cậu chơi bời đú đởn, lên giường dễ như ăn cơm, ai cũng có thể làm bạn trai của cậu, cớ gì không thể là tôi? Nói đi!”

“Hà Nguyệt Dương, không những cậu hư hỏng, mất nết mà còn không biết suy nghĩ…”

Từng lời anh mắng cô, hạ nhục cô, giờ hiện rõ mồn một, nó như mũi tên đâm trở lại chính anh.

Đặt tay lên ngực, chỗ đó sao đau tức? Cảm thấy chính mình hèn hạ, bỉ ổn, khốn nạn, ngu xuẩn…Mọi chuyện, cớ sao hồ đồ, cớ sao đần độn, để rồi người con gái anh yêu thương nhất, phải gánh chịu tất cả?



‘Biết vì sao không? Vì người ta tự biết coi trọng bản thân. Còn cậu thì sao? Có gọt quả táo cũng suýt chết, cậu nghĩ xem…nghĩ thử xem…’

‘Không tự băng bó được thì phải nhờ người khác chứ, không thì ra cái trạm y tế nào gần nhà…cứ để mất máu như thế hả?’

“Điên với cậu mất thôi, IQ cao khỉ gì chứ? Tôi nói cho cậu biết, từ ngày quen cậu tới giờ, hơn mười chín năm rồi…hơn mười chín năm tôi chẳng thấy não cậu to ra được tẹo nào cả, rốt cuộc cũng chỉ là một con bò đội nón…’

….

Người ấy, đã không tiếc những giọt máu quý giá, đã cho anh nhiều máu tới mức kiệt quệ…đã vì anh mà suýt nữa mất mạng…Vậy mà, sau khi cô tỉnh, những lời anh nói, chỉ là mắng nhiếc, quát tháo, là trách móc sao cô không vào thăm?

Bàn tay cô gầy guộc đầy sẹo, hàng ngày anh đều nhìn thấy, bàn tay đó, chịu thay anh một kiếp khổ, anh lại không hề hay biết!

Anh đã đối xử với cô tệ bạc tới như nào?

Nỗi hối hận, ăn năn, tiếc nuối bủa vây trong lòng, thực sự, thực sự anh khát khao được nhìn thấy cô, khát khao vô cùng…

…..

…..

Phòng bệnh vắng vẻ, Hà Nguyệt Anh buồn chán nằm qua nằm lại. Anh đi đâu không biết? Đi đâu mà bỏ mặc cô ở khám một mình, điện thoại cũng không thèm bắt máy?

Cô có nên đi tìm anh? Hay là ngoan ngoãn ở đây đóng nốt màn kịch đau ốm này?

Hà Nguyệt Dương cũng thật lắm chuyện, hôm qua còn nhận thua như là cao cả lắm, hôm nay lại dở chứng dọa cô nữa chứ? Điểm yếu của Dương, chính là quá mềm lòng với người thân, cô rõ hơn ai hết, thách chị cũng không dám liều, nhưng mà cô vẫn thấy bực bội. Quả là một ngày xui xẻo!

Bóng dáng cao lớn đẩy cửa, Nguyệt Anh vui mừng khôn xiết.

-“Anh Phong!”

-“Nguyệt Dương ở đâu?”

Giọng anh lãnh cảm vô cùng, cô nghe mà rùng mình.

-“Em…em không biết!”

-“Chắc không?”

-“Em thề!”

-“Tốt nhất là cô không liên quan!”

Hà Nguyệt Anh ngây người, “cô” ư? Lần đầu tiên anh ấy gọi cô như vậy, còn Nguyệt Dương, chị ấy đi đâu? Tại sao anh cần tìm chị ấy? Anh vẫn muốn nghe chị ấy giải thích ư?

Cô khóc lóc khổ sở:

-“Anh đừng buồn, em không sao, có lẽ Dương không đạt được mục đích, chị ấy buồn nên đi đâu đó thôi…”

Phong nhìn người con gái trước mặt, miệng nhếch cười, không muốn đôi co với cô, chỉ là cầm điện thoại của Nguyệt Dương, nhấn phím gọi.

Nguyệt Anh thấy máy kêu, lại thấy dáng vẻ anh, cô chết sốc. Anh đã biết những gì?

-“Cô tự mình đọc lại tin nhắn!”

-“Không phải đâu anh, là chị ấy bẫy em đấy. Mọi việc không như anh nghĩ đâu…em xin…em xin…anh ở lại đi…chị ấy không yêu anh đâu, trên đời không ai yêu anh bằng em đâu…”

Bàn tay anh nắm thật chặt, giọng nói đầy uy lực:

-“Yêu? Tôi tự hỏi tới chị gái ruột luôn bao bọc cô, cô còn có thể đối xử như thế, tôi là cái gì mà cô yêu?”

-“Em yêu anh là thật, em cũng rất đau lòng, anh không biết, em phải lựa chọn giữa chị ấy và anh…em cũng rất buồn…”

-“Hà Nguyệt Anh, nếu cô không phải là em gái ruột của Hà Nguyệt Dương, tôi nghĩ rằng bây giờ tôi đã xách cô và ném ra ngoài cửa sổ rồi…”

-“Đừng, anh, đừng đi…”

Cô van nài thảm thiết, mà đáp lại chỉ có ánh mắt ghê tởm của anh.

-“Từ nay về sau, chúng ta tốt nhất không nên gặp mặt!”

-“Anh ơi, đừng…không phải em…Phong, anh đừng đi…nếu anh đi em chết mất, em không thể, chị ấy có gì tốt, Phong ơi…”

-“Anh ơi…”

-“Đừng, bây giờ chị ấy đã không thương em nữa, anh không thể cũng vậy, anh ơi…”

-“Các người thật quá đáng, hai người hứa yêu thương tôi cơ mà…”

-“Xin anh…”



Cô thảm thương, cô khổ sở, vậy mà anh không hề ngoái lại? Hà Nguyệt Anh đau đớn cùng cực! Vì sao tất cả mọi thứ, chị ấy đều hơn? Vì sao tới cuối cùng, chị ấy vẫn thắng? Vì sao? Vì sao cơ chứ?