Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 57: Nguyệt đẹp lắm!




Thời tiết hôm nay thật đẹp, bầu trời cao mà trong xanh, Nguyệt Dương mở bài nhạc, vừa đi vừa ngân nga hát.

Ngó tới chiếc khăn len đan cho ba, không biết ba có thích không nữa. So với ngày xưa, bây giờ tay nghề của cô cũng gọi là kha khá.

Xe của Nguyệt Anh cũng tốt thật, đi êm ru, nó cái gì cũng lo cho cô, nghĩ tới Hà Dương lại cảm động.

You are the love of my life

And I thank God I am alive



Nhạc chuông đổ, cô cắm tai phone, nhẹ giọng:

-“Phong?”

-“Cậu đang ở đâu?”

Giọng cậu có gì đó khác khác…Dương hơi chau mày, nhưng vẫn trả lời:

-“Tôi đang về quê!”

-“TÔI HỎI CẬU ĐANG Ở ĐÂU? Ở CHỖ NÀO?”

Ai lại chọc tức cậu ta đây? Có gì mà gào ầm lên…

-“Cậu sao thế? Ăn phải bả gì thế?”

-“BẢ BẢ CÁI ĐẦU NHÀ CẬU! ĐI TỚI CHỖ NÀO RỒI?”

-“Tôi á, tôi tới Thường Tín rồi…”

Đầu dây bên kia cố kiềm chế, xem ra cô vẫn chưa biết gì, nếu bây giờ nói ra, anh sợ cô sẽ mất bình tĩnh…rồi xảy ra sự cố…Đến cả anh bây giờ cũng thấy hoảng loạn nữa là…

-“Nguyệt, đi chậm lại thôi, đi chậm nhất có thể…”

-“Sao lại phải thế?”

-“Đừng hỏi nhiều, nghe lời tôi một lần đi, ngoan!”

-“Cậu phải nói rõ chứ?”

-“Coi như là tôi cầu xin cậu đấy…”

Dập máy, có người phóng nhanh nhất có thể.

Có người lại nghĩ vẩn vơ, Phong hôm nay lạ quá, giọng điệu sao bi thương thế cơ chứ? Nhưng mà cô cũng đi chậm như lời cậu nói.

…..

Quãng đường dài thăm thẳm, ai đó lo tới nặng nề, tim đập từng nhịp căng thẳng. Ai đó vẫn ngẩn ngơ hát hò…

Bỗng Hà Dương nhìn thấy hai bà cháu nhà nọ. Người bà ăn mặc rách rưới, mùa đông lạnh ngắt mà không có nổi mảnh vải tử tế che thân. Người cháu cũng khổ sở không kém, đứa trẻ gầy gò ốm yếu, họ ngồi ở đó, để cái nón trước mặt.

Cảnh tượng khiến cô không kìm được mà rơi lệ, cô nhấn phanh, muốn dừng lại cho họ chút gì đó.

Xe vẫn chạy. Lạ quá?

Cô làm lần thứ hai, mạnh hơn, nhưng không tác dụng.

Lần thứ ba, thứ tư… đều thất bại.

Phong lại gọi tới.

-“Đang ở đâu rồi?”

-“Tôi…tôi…tới Đồng Văn…”

-“Đã bảo cậu đi chậm rồi cơ mà? Sao nhanh thế?”

-“Tôi cũng cố rồi, nhưng nó cứ bon bon ý…mà Phong ơi, cậu có biết cách nào dừng xe không cần dùng phanh không? Phanh xe của Nguyệt Anh hỏng rồi ý sao?”

Tim anh bỗng đập mạnh, vậy là cô đã biết.

-“Không, cậu cố đi chậm nhất đi, tôi đang tới!”

-“Hả, cậu nói cái quái gì thế, không dừng lại thì tôi làm sao mà xuống xe được? Tắt máy được không? Tắt máy liệu nó có dừng không?”

-“TÔI CẤM! Nghe kĩ lời tôi đây, cậu tập trung lái xe cho tôi, cấm động linh tinh…”

Hà Nguyệt Dương căn bản cũng chẳng hình dung được mình đang ở tình thế nguy hiểm như nào, chỉ ừ.

-“Cậu nhớ đoạn đường có cánh đồng hoa tôi đèo cậu đi ngày xưa không? Nếu tôi chưa tới kịp thì rẽ vào đấy…nhớ phải rẽ vào đấy…”

Phong nói rất dồn dập, cô chột dạ:

-“Con đường đó rất vắng…có phải…có phải cậu sợ đường trong thị xã xe cộ đông, tôi sẽ đâm vào không…Phong, xe không dừng được thì cứ đi như vậy sao? Tới lúc hết xăng…sẽ nổ bùm giống trong phim hành động hả?”

Vũ Phong một giây nín thở, giọng anh trầm trầm.

-“Không đâu, đấy là phim thôi, ngoài đời…”

-“Ngoài đời thì sao?”

-“Tôi sẽ tới!”

Không hiểu sao, nghe câu này xong, sống mũi Hà Dương cay cay. Cô hỏi:

-“Nếu cậu không tới kịp thì sao? Tôi có chết không?”

-“Câm mồm cho tôi, có chết cũng phải đợi tôi tới mới được chết!”

-“Ừ, đợi cậu…Phong này…tôi…tôi…”

-“Sao?”

-“NGUYỆT?”

-“HÀ NGUYỆT DƯƠNG???”

Tút…tút…tút…

Căng thẳng gọi lại. Lại nhận được giọng nói tổng đài.

Ai đó ruột gan như đống lửa, tăng tốc điên cuồng.

….

Hà Nguyệt Dương nhìn chiếc điện thoại hết pin mà chán nản, đành cố đi cẩn thận rồi rẽ vào con đường Phong dặn.

Con đường này đã không còn đẹp đẽ như nhiều năm trước; hai bên vực không còn là hoa mà rải toàn đá, có lẽ họ định xây dựng khu công nghiệp.

“Đi đâu đấy Phong?”

“Bắt cóc cậu!”

“Cậu thiếu tiền tới thế à?”



“Ừ, đang nghèo đói lắm đây!”



“Ngăn thứ nhất, cho cậu!”



“Tôi mua hồi thi Olympic năm lớp 9, nhưng cũng nhờ phúc của cậu, tôi đã ném chiếc nam đi rồi, còn lại chiếc đồng hồ nữ này, cho cậu đấy, thế là ba món quà sinh nhật nhé…”



Không hiểu sao, những kỉ niệm đẹp đẽ năm đó lại ùa về. Chính là trên quãng đường này, anh đã cho cô cái đồng hồ đó, chiếc đồng hồ luôn theo cô năm năm bên Pháp, giờ thì nó đã già khú đế, xước xác lung tung, được cô trưng bày ở nơi bí mật nhất.



BÍP…BÍP…BÍP…

Tiếng còi xe vang lên inh ỏi. Cô nhìn sang, thấy chiếc xe quen thuộc mà hiên ngang đó, khẽ mỉm cười.

“Mai sau, nếu gặp hoàn cảnh nguy hiểm tương tự, thì phải cố gắng chiến đấu tới cùng…Bởi vì…Bởi vì…tôi nhất định sẽ tới…!”

Phong luôn giữ lời hứa năm đó.

Chỉ cần cô có chuyện, dù cô có ở đâu, anh cũng sẽ bất chấp phi tới.

Khi cả thế giới, mọi người tạm quên mất cô, thì vẫn luôn có một người nhớ tới, đó là anh!

Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy…tới giờ phút này, quả thực, Nguyệt Dương không còn sợ cái gì nữa…bởi, cô biết, Phong đang ở đây!



Anh hướng xe gần sát cô, đi song song, anh nói:

-“Nguyệt, tôi sẽ lên trước một đoạn, sau đó cậu cứ thế đâm vào xe tôi, có lẽ sẽ dừng được!”

Ý tưởng của IQ157 đây ư? Không ngờ trong lúc cuống lại có thể suy nghĩ điên rồ như vậy. Cứ coi như cô có thể may mắn dừng, may mắn thoát chết thì cậu sẽ ra sao?

Cô vội tăng tốc, đuổi cậu, bấm còi liên hồi thu hút sự chú ý.

-“Vũ Phong, tôi nói cho cậu biết, tôi thà đâm xuống đống đá dưới kia chứ không đâm vào xe cậu…”

-“Hà Nguyệt Dương, cậu ngu ngốc!”

-“Nguyệt, nghe tôi nói…”

Mặc kệ cho ai đó tức điên, cô không nói gì, tiếp tục tăng tốc chạy trước.



RẦM!

Tiếng động kinh hoàng vang lên.

Hà Dương giật nảy. Con đường này chỉ có cô và Phong, lẽ nào…

Ngoảnh sang, chiếc Lamborghini Aventador lao thẳng xuống vực, đầu óc cô bỗng đờ đẫn, tim tưởng ngừng đập.

Phong…

-“Khóc lóc cái gì?”

Từ phía đằng sau, người nào đó đang mò mẫm bò lên, Nguyệt Dương gạt nước mắt, thở phào.

-“May mà hồi đó mình mua xe mui trần cho Nguyệt Anh…”

Phong nói. Hà Dương vẫn chưa hết sợ.

-“Cậu…cậu nhảy sang đây hả?”

-“Không nhảy chả nhẽ bay?”

-“Ặc, sao tôi không biết gì hết vậy?”

-“Gớm, cậu thì quan tâm gì tới tôi mà biết mới cả không biết…”

-“ Xe cậu…”

-“Cho nó về với cát bụi sớm một tý!”

Anh cười.

-“Cậu điên hả? Cậu có biết nguy hiểm lắm không, tôi đang đi tốc độ cao như thế, sơ sảy một phát là cậu xuống đường rồi đó, muốn nhảy thì cũng phải bảo tôi một câu chứ? Ngu xuẩn…”

-“Lắm mồm, tránh ra, tôi lái cho!”

Hai người đổi chỗ. Cô nhìn tay Phong, vết bầm tím to đùng, xót xa đưa tay mình lên chạm vào…

-“Tôi không sao!”

Anh trấn an cô.

-“Bây giờ phải làm gì?”

-“Tôi không biết!”

-“Không biết mà cậu cũng nhảy sang, cậu ăn gì mà ngu thế hả, chán sống à?”

-“Ừ, tôi thấy chết cùng cậu cũng thú vị…”

Cô lườm, cái con người này, lúc nãy thấy căng thẳng thế mà bây giờ lại có thể cười đùa được rồi. Mà sao trách người ta, cô cũng vậy mà! Chẳng phải từ lúc thấy cậu ấy cô cũng quên béng mất là mình đang trên một cái xe đi mãi không bao giờ dừng được sao???

-“Thôi đừng xạo nữa, cậu biết cách dừng xe phải không?”

Anh quay sang, nghiêm túc nhìn cô.

-“Nguyệt, tôi nói lại lần nữa, hết sức chân thành…là tôi không biết!”

Hà Nguyệt Dương sững sờ nhìn người bên cạnh…mặt cậu trông rất thật, vậy thì tại sao? Tại sao liều lĩnh cả tính mạng của mình như vậy??? Chỉ vì một người bạn là cô???

-“Cậu không cần làm thế…tôi…”

Cô ấp úng.

-“Ai rơi vào tình huống này tôi cũng giúp vậy, đừng suy nghĩ nhiều!”

Tất nhiên là anh nói dối, nhưng quả thật, không muốn cô mang cảm giác áy náy.

-“Ừ…”

-“Nguyệt, mở ra đi…lấy vật trong ngăn thứ hai.”

Nguyệt Dương nhận chiếc ví từ tay Phong, cũng chưa hiểu chuyện gì, chỉ là khi mở, bức chân dung Nguyệt Anh hiện ra ngay trước mắt, cô nhất thời bối rối, rốt cuộc Nguyệt Anh và Thùy Vân, Phong yêu ai thật lòng???

-“Tôi nói lấy vật ở ngăn thứ hai, ngơ ngơ ra làm gì thế?”

Cô vội vàng làm theo lời anh nói…một sợi dây mảnh, rất đẹp, mặt là vầng trăng khuyết tinh xảo, bên dưới gắn chiếc cỏ bốn lá xanh lục bích nhỏ xíu.

-“Cậu tự đeo vào đi, tôi đang lái xe…”

-“Cho tôi hả? Cái này…cậu…cậu…mua bao giờ thế?”

Anh vẽ sợi dây đó, trong những tháng ngày nhớ cô. Sau khi trả hết nợ cho gia đình, tháng lương đầu tiên ai đó háo hức mang bản thiết kế đi đặt làm…tiếc là, người anh muốn tặng, nghe đâu lại có người yêu rồi, nên sợi dây đáng thương nằm trong ví từ đó.

Hôm nay, tự dưng lại muốn được ngắm cô đeo nó, dù chỉ một lần!

-“Có lần đi chơi thấy hay thì mua, đeo nhanh đi, tôi muốn thấy cậu đeo trước khi chết…”

-“Hả?”

-“Xe sắp hết xăng rồi…Nguyệt, đeo vào đi!”

Nhìn ai đó cầu mong, cô vụng về làm theo lời anh. Ánh trăng nhỏ xíu trên làn da trắng mịn màng như tuyết khiến Phong nở nụ cười mãn nguyện:

-“Nguyệt đẹp lắm!”

Hà Nguyệt Dương đỏ ửng…

Anh chỉ là chạm vào chiếc cỏ bốn lá thôi, cớ sao tim cô đập rộn ràng tới thế???

-“Nguyệt, nghe nói vật này sẽ mang lại may mắn, nhất định cậu sẽ không sao cả!”

Cô khẽ gật đầu.

-“Cậu sợ không?”

Có, là trước khi anh tới…Nhưng cảm giác ấy đã biết mất từ lâu rồi…

-“Đừng sợ, tôi ở đây!”

Anh kéo cô vào lòng, một tay nhanh chóng mở cửa, liều lĩnh lao ra.

Trên đoạn đường đầy kí ức năm ấy, có chiếc xe đỏ cháy sáng một góc trời…có đôi trai gái đáng thương, cùng nhau lăn xuống vực đá.

*****

2 tuần sau.

Người đàn ông nằm mê man ở phòng đặc biệt, cuối cùng cũng chịu tỉnh.

Cô gái ngồi cạnh anh ta, nước mắt lưng tròng, ôm hôn khóc lóc:

-“Anh, em biết mà, em biết anh sẽ không bỏ em thế đâu, em biết sẽ có ngày này mà…anh có biết, em lo lắng nhường nào không? Anh có biết, em phải cho giữ kín thông tin khó khăn như nào không? Em phải nói anh ra nước ngoài công tác đấy…Anh yên tâm, ngoài Hiếu và Nghĩa ra thì không ai biết anh bị thương cả, ba mẹ anh cũng không biết, anh thấy em làm tốt chứ?”

Đầu óc choáng váng, anh nói lời cảm ơn cô.

Nguyệt Anh vẫn ôm anh, như sợ buông ra sẽ mất.

Một lát, như nhớ ra chuyện gì đó, người đàn ông hốt hoảng:

-“Nguyệt Dương…Nguyệt Dương sao rồi???”

Cả người cô run lẩy bẩy, nước mắt chảy không ngừng:

-“Tỷ ấy…các bác sĩ đã cố hết sức…không thể cứu được…”

Phong nhất thời đánh mất mọi tri giác, tiếng nói của Hà Anh như âm thanh vang từ phương trời nào đó. Tin này đối với anh quá đột ngột…Sao có thể? Anh nhớ, anh đã đem cô siết chặt trong lòng mình…sao có thể?

Ánh mắt anh trống rỗng vô hồn. Hà Nguyệt Anh ngàn lần tưởng tượng, cũng không bao giờ tưởng tượng tới…thái độ anh lại như vậy.

Phong không hề khóc, nhưng khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt tới đau lòng, anh vội vã rời giường bệnh, giọng nói đầy thê lương:

-“Hà Nguyệt Dương ở đâu? Anh muốn gặp…”

-“Anh, đừng mà…xin anh, quay trở lại đi, anh còn chưa khỏe hẳn đâu…người mất thì cũng mất rồi, anh thế này em khổ tâm lắm anh biết không?”

Phong không trả lời, chỉ đẩy Nguyệt Anh, đôi mắt anh thống khổ, tuyệt vọng, chân cố gắng lê từng bước đi cứng nhắc, khó nhọc…