Lệ Máu

Chương 2




Sau khi thay cho hắn bộ quần áo mới ta mới bắt đầu nghi thức, ta cũng không hiểu vì sao nó lại là yêu cầu đầu tiên. Cứ đọc những từ khó hiếu đó, cũng không biết trải qua bao lâu, ta mơ mơ màng màng ngất đi.

Ta lại mơ một giấc mơ hạnh phúc, ta mơ thấy hắn cười với ta, cùng ta ngắm hoa đăng, cùng ta đánh đàn thổi tiêu, nhưng hắn còn cùng người con gái khác kết hôn trước mắt ta.

Là ước mộng hay là ác mộng, ta đã không thể phân biệt nữa rồi. Tỉnh lại bên cạnh ta vẫn là hắn, cả người ta vô lực, cứ thế nhìn hắn, ta cũng không muốn ngủ nữa, ta muốn giấc mơ kia, cũng không muốn giấc mơ kia, nó làm ta sợ hãi.

Ba ngày, ta dường như chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, ta cũng không biết vu thuật kia thật hay giả, ta muốn hắn hồi sinh, mạng này của ta đã không còn quan trọng nữa rồi.

Ta thiếp đi, lần này trong mơ ta mơ thấy phụ hoàng ôm lấy ta, kêu tên ta, còn là khóc trước mặt ta, còn nói gì sẽ không cấm ta với hắn nữa.

***

Độ ấm làm ta không mấy thân thuộc, cả người lúc nắng lúc lạnh, cổ họng không cách nào phát ra tiếng được, dù cố gắng mở mắt thật to ta vẫn luôn cảm thấy nó không rõ ràng, không chân thật.

"Khuyết nhi, con tỉnh rồi sao?"

Là tiếng phụ hoàng, ta nhìn thấy người ngồi bên cạnh giường ta, khuôn mặt có chút hoảng hốt, ta muốn vươn tay nắm lấy tay người nhưng không cách nào vươn lên được.

"Phụ hoàng... Ly Phong đâu?" - Ta hỏi.

"Khi ta đến Ly Phong không có ở đó" - Phụ hoàng đã trả lời ta như thế.

Ngực dân lên một cảm giác đau nhói, cổ họng cũng lẫn một mùi tanh máu "phốc"ta nôn ra một ngụm máu đen rồi không còn biết gì nữa.

Lại qua một tháng kể từ ngày đó ta không có tin tức gì của hắn, chỉ nhận được một lời cầu xin của hoàng huynh, muốn ta gặp huynh ấy một lần, ta đã đáp ứng.

Ta nghe mọi người nói khi phụ hoàng biết huynh ấy hãm hại ta giận tới nỗi ngất đi, sau đó không lưu tình đánh huynh ấy một trăm trượng, bãi bỏ đi thân phận Hoàng Tử kia, còn là giam lỏng.

So với lần cuối gặp ta, huynh ấy có vẻ tiều tụy hơn, người không chút sức sống, ánh mắt nhìn ta hình như cũng có phần áy náy.

"Khuyết, đệ khỏe hơn chưa?"

Huynh ấy hỏi ta như thế, trong mắt là nhu tình, lo lắng sao? Ta cũng đã không còn quan trọng nữa rồi, huynh ấy từ khi bắn mũi tên kia thì tim ta cũng như đã chết rồi.

"Khụ... khụ" ngực ta lại đau, ngự y nói là do vết thương trước ngực nên từ giờ có lẽ ta sẽ mãi như vậy, cũng không chắc ta có thể sống được bao lâu. Ta có quan tâm sao...

"Ta không sao? Huynh gọi ta đến chỉ hỏi như vậy sao?"

"Khuyết... ta"

"Khụ... khụ". Ta cũng chưa nghe huynh ấy nói tiếp ngực lại đau, cổ họng lại dân lên vị tanh nồng kia, cầm lấy khăn tay che đi miệng mình, ta cũng chưa tới mức cho huynh ấy thấy tình cảnh tệ  hại của ta.

"Nếu không có gì hôm sau ta đến tìm huynh".

Ta không muốn ở lại, cũng không thể ở lại, cả người gần như mất hết sức lực, quay đi nhưng khi tới cửa ta cũng không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, vô lực ngã xuống.

Khi ta tỉnh lại thấy phụ hoàng đã ngồi bên cạnh ta, một đám ngự y đang quỳ dưới đất run sợ không ai dám ngước mặt lên.

"Phụ hoàng".

"Khuyết, con tỉnh rồi".

"Phụ hoàng cho mọi người... lui ra đi... con có việc muốn thỉnh cầu".

Nghe ta nói như thế phụ hoàng phất tay ra lênh cho dám ngự y kia lui đi, họ như đám người được ân xá, cuống cuồng rời khỏi đây.

"Sau khi con chết... xin phụ hoàng hãy lập hoàng huynh Vô Tình... làm thái tử, huynh ấy vốn dĩ mới là người hợp với nó..."

"Con đừng nói bậy, con sẽ không sao đây mà".

"Phụ hoàng... khụ khụ".

Ngực như có ai đâm từng mũi dao xoáy vào tim, ta không cách nào thở được.

"Khuyết, đừng làm ta sợ, ta hứa với con là được mà".

Nghe ông ấy nói vậy ta đã mãn nguyện rồi, có lẽ Ly Phong đã thực sự không còn trên đời này, ta có phải sẽ gặp được hắn không?.

Ta nghĩ rằng mình chỉ ngủ một chút, cảm giác buồn bực xen kẽ khó thở kia làm ta không thể chịu được, ta như bước đến một nơi lạ, mọi thứ xung quanh tối đen, ta không cách nào nhìn rõ được, nhưng một giọng nói như soi đường cho ta.

"Chào mừng ngươi đến với thế giới của ta - thế giới của quỷ hồn".

Là giọng nói của hắn, ta dù không thấy cũng sẽ không nhận sai người, nhưng quỷ hồn là sao chứ.

"Ngươi thật ra là ai..."

Ta vẫn cảm thấy tức ngực, cảm giác choáng lúc có lúc không, khi ta gần như ngã xuống hắn một tay đỡ lấy ta. Đúng là hắn, Ly Phong của ta, nhưng sao hắn ốm đến thế, cả người lạnh như băng. Mọi thứ xung quanh bỗng hiện rõ ràng, ta còn nhìn thấy... mắt của hắn, hoàn toàn không nhìn thấy ta...

"Ngươi, là Mạnh Vô Khuyết sao?

Hắn đỡ ta đứng lên dựa vào người hắn rồi lại hỏi ta như thế, hắn... vì sao lại thế này, vì sao đến cả ta cũng không nhớ chứ.

Ta chưa kịp trả lời hắn, lại nghe hắn nói bên tai ta: "Ta cũng không cần biết, chỉ cần ngươi cho ta thứ ta muốn, ta sẽ đưa hoa địa ngục cho ngươi".

"Hoa địa ngục - Mạn châu sa hoa" Là ta từ quyển vu thuật kia biết được cần nó để cải tử hồi sinh.

"Lần sao gặp".

Hắn nói như thế rồi bỗng biến mất, xung quanh ta lại trở về màu đen kia như hắn chưa từng đến.

"Khuyết nhi... Khuyết nhi, còn làm sao vậy".

Là ông ấy đã gọi ta dậy, thì ra vẫn chỉ là giấc mơ, giấc mơ được gặp hắn, giấc mơ ấy dù chỉ một lần như thật sự cũng rất hạnh phúc.

***

Mọi chuyện ta nghĩ cứ như vậy thôi, nhưng đêm hôm sau hắn thật sự xuất hiện trước mặt ta, toàn thân mặc một bộ bạch y, tóc chỉ được cuốn nhẹ nhàng bằng một càng liễu, hắn còn cư nhiên đi chân không, máu từ chân hắn đã nhiễm đỏ cả sàn nhà

Ta đang đàn khúc nhạc xưa, ta còn nhớ hắn bảo rất ghét nhạc, không hiểu từ lúc nào lại học tiêu rồi hợp tấu cùng ta, hắn cũng hay cười nhạo ta vì ta đường đường là một hoàng tử lại chỉ biết đàn một khúc nhạc cổ xưa.

Ngẩn mặt lên nhìn hắn, cảm giác thân thuộc đó sao xem kẽ một cảm giác xa lạ  như lần đầu gặp hắn.

"Ta đưa đến đưa hoa như đã hứa, ngươi cũng phải cho ta thứ ta cần, người đã giao dịch với quỷ hồn thì không được nuốt lời".

"Vậy tại sao ngươi lại làm quỷ hồn - ngươi cần gì ở ta?"

Ta không trả lời hắn, chỉ muốn nghe hắn hỏi nói nhiều hơn.

"Ta muốn đôi mắt của ngươi và cả sinh mệnh của ngươi, đổi lại người mà ngươi muốn cứu mạn sẽ được đảm bảo".

"Vì sao ngươi bị mù, ngươi là một quỷ hồn cần gì đôi mắt này của ta"

"Tuyết đại nhân nói chính ta cầu xin ông ấy vì muốn gặp một người, vì muốn bảo vệ một người nên mới thế này. Mà tại sao ta phải nói với ngươi những lời này chứ".

Hắn cầm láy một túi vải đưa cho ta, bên trong chỉ có một cành cây như có hai lá đã héo khô mà thôi.

"Nó đã chết khô rồi, khi nào nó sống lại ta sẽ đưa những thứ mà ngươi yêu cầu".

Ta cầm túi vải quay vào trong. rõ ràng ta cũng biết vì sao nó héo, lại dùng chính cách này để ở bên cạnh hắn thêm, vì câu nói kia sao? Có phải ta là người hắn muốn gặp lại không? Ta có điều gì chắc chắn được đâu.

Hắn dù là ra sao vẫn giống trước đây, lạnh lùng xa cách, người hắn không quen sẽ không quan tâm. Ta dùng loại đất bình thường trồng cành cây kia, loại hoa từ minh giới làm sao tới đây vẫn sống tốt khi nó chỉ là mần cây được, trong sách vu thuật kia cũng có nói, muốn trồng nó chỉ có cách dùng máu của người nguyện ý hy sinh mỗi ngày một ít, từ từ trồng nó.

Qua mấy ngày nữa hắn vẫn không xuất hiện, ta mỗi ngày đều nuôi hoa một lần, nó đúng thật đã sống dậy, hai lá xanh biếc nhỏ xíu lại làm ta nhớ đến hắn mà đau lòng.

"Ngươi đang nghĩ gì mà thất thần như thế?"

Hắn không biết từ đâu đứng sau lưng ta, khuôn mặt lại có chút u tư, ta cũng chưa trả lời lại nghe hắn hỏi tiếp.

"Ngươi không khỏe sao, trong phòng nồng nặc mùi máu tươi".

"Ta chỉ đạp chết một con chuột, chắc là máu của nó, ngươi biết thổi tiêu không? cùng ta thổi một khúc đi".

"Được".

Ta lại cùng hắn đàn tấu khúc nhạc kia, ta cũng không biết hôm khác còn có cơ hội thế này nữa không. Hắn chỉ tĩnh tâm như thế, ta rõ ràng đã ngừng rất lâu hắn mới ngừng lại.

"Ta đi đây, hôm nay hoa kia đã nở chưa".

"Vẫn chưa, hai ngày nữa là lễ hội hoa đăng, ngươi có muốn đi ngắm trăng với ta không?.

"Ta mù".

"Ta là kẻ sắp chết".

"Được rồi, hai ngày nữa ta sẽ đến".

Hắn lại vô tung vô ảnh biết mất, ngực lại dâng lên cảm giác tê dại, ta cố gắng lê từng bước vào trong phòng nhưng chỉ được một đoạn cảm giác tanh tưởi kia làm ta không chịu nổi mà nôn ra, không biết là sự trùng hợp hay là ta bất cẩn, máu kia gần như tất cả đều bị chậu hoa kia hút hết, nó lại thật sự ra thêm một lá, ta thật sự có chút thỏa mãn, lại có chút sót xa.