Lẻ Loi

Chương 5




Bầu không khí căng thẳng bao trùm trong gia đình Forrester khi mà nơi ở của Catherine vẫn còn là 1 ẩn số. Angela cứ đi đi lại lại với 1 vẻ mặt lo âu, mệ mỏi, thỉnh thỏang lai nhìn Clay khiến anh mỗi ngày đến trường luật đều bị ám ảnh bởi vẻ mặt của Mẹ mình. anh càng khó tập trung vào việc học khi anh biết rằng Herb Anderson sẽ được trả tự do sau 24 tiếng đồng hồ nếu không có đủ bằng chứng chống lại ông ta. Bắt buộc phải để ông ta tự do là điều day dứt đối với không chỉ Clay mà cả đối với Bố anh nữa. Họ hiểu luật và biết rằng có thể đẩy ông ta vào chốn song sắt vì những gì Ông ta đã gây ra. Không thể làm như vây, làm như vậy chỉ làm căng thẳng thêm cho thần kinh của họ vốn đã rất căng.

Một khi Anderson được trả tự do, Ông ta sẽ trở nên tự mãn hơn bao giờ hết. Ông ta sẽ cười khóai trá suốt dọc đường về và nghĩ rằng “Ta đã tính sổ đươc với bọn nhà giàu ở ngay trong nhà chúng, và ta sẽ không bỏ cuộc cho đén khi chúng phải nôn tiền ra!”

Khi Herb về nhà, Ada đang đứng trong phòng khách đọc 1 bưu thiếp. Bà nhìn lên hoảng hốt khi thấy chồng mình bước vào cửa.

_Herb, sao Ông lại được thả.

_Đúng là tao đã được thả, bọn nhà Forrester biết thế nào thì tốt cho chúng. Thế nên tao được thả. Con ranh đó ở đâu? Đôi mắt ông ta đỏ ngầu, mấy ngón tay Ông ta vẫn bị băng, và giờ đây màu của những miếng băng ấy đã ngả vàng. Miệng Ông ta phả ra 1 thứ mùi rất khó chịu.

_Nó ổn, Herb a. Ada rụt rè nói và vẫn cầm chặt tấm thiệp.

Nhìn này nó đang ở Ohama với 1 người bạn ………

Ohama? Herb gào lên và lao đến đập tấm thiệp trên tay vợ Ada sợ hãi mở to mắt nhìn Ông ta cuống cuồng nhòai người xuống sàn nhặt tầm thiệp. Ông ta cau mày nhìn dòng chữ viết tay để xem có thât là chữ viết của Catherine hay không. Ông ta dụi những ngón tay bẩn thỉu lên mắt. Khi thị lực đã khá hơn ông ta nhìn lại tấm thiệp 1 lần nữa rồi lẩm bẩm: Bọn nhà giàu có con hoang ấy có thể trả cho vụ này. Không người nào có thể đem con lừa ấy thóat khỏi tay Herb Anderson mà được yên. Nói rồi Ông ta đi ra ngòai phớt lờ Ada như thể bà không có ở đó.

Ada ngồi phịch xuống 1 chiếc ghế thở phào nhẹ nhõm.

Ở Hozirons, Francie trả thù những bất công của cuộc sống bằng cách lấy trộm 1 lọ nước hoa Charlie từ nóc tủ của Catherine.

Ở trường ĐH Minesota 1 trong những bất công đó đang xếp đôi chân duyên dáng của con nhà quyền qúy lên chiếc Covette của Clay Forrester.

_Anh đến muộn đấy Jill Magnusson trách và đặt 1 ngón tay được sơn móng láp lánh lên thành cửa xe để ngăn Clay đóng nó lại, đồng thời tấn công anh bẳng 1 nụ cười đẹp mê hồn, nụ cuơời tiêu tồn hết của Bố cô khỏang hai nghìn Usd để chi cho nha sĩ. Jill là cô gái đẹp và là thành viên của hội Kappa Alpha Pheta được gọi tắt là “Phetas” một hiệp hội dành cho những cô gái con nhà giàu.

Một ngày bận rộn,Clay trả lời và tự nhiên thấy bực vì cái cách họach họe của Jill. Bây giờ anh không còn bụng dạ đâu để say đắm với đôi chân dài của Jill. anh sập cửa xe va đi vòng qua bên cửa kia. Clay cho xe khởi đông và bắt đầu lái khỏi vệ đường.

_Em cần dừng ở hiệu ảnh để lấy mấy bức ảnh cho 1 dự án nghiên cứu – Jill không chỉ có vẻ đẹp bề ngòai Cô đang nghiên cứu lĩnh vực điện tử hàng không và đang có ý định thiết kế chiếc tàu con thoi đầu tiên cho hành trình giữa trái đất và mặt trăng.Với những mục tiêu sự nghiệp cao cả như vậy Cô chưa hề quan tâm đến việc kết hôn. CÔ và Clay rất hiểu nhau.

_Nhưng tối nay Clay nóng nảy 1 cách bất thường.

_Anh đang muộn mà em lại bảo là sẽ dừng ở hiệu ảnh trên đường đi dự tiệc! Clay cáu kỉnh.

_Anh ơi tối nay chúng ta dễ bị kích động đấy.

_Jill, anh đã bảo với em là anh muốn ở nhà đọc sách. em lại cứ nhất định kéo anh đi dự tiệc. Thứ lỗi cho anh, anh không muốn làm chân hộ tống.

_Được quên chuyện lấy ảnh đi, em có thể lấy ảnh vào ngày mai.

_Đến 1 biển báo dừng xe, Clay cho xe phanh kít lại. Khiến Jill lao người về phía trước.

_Có chuyện quái gì với anh thế, Cô kêu lên.

_Anh không có hứng đi dự tiệc thế thôi.

_Rõ rồi, Jill lạnh lùng nói, vậy thì quên chuyện lấy ảnh và quên luôn cả chuyên tiệc tùng đi.

_Em kéo anh đến bữa tiệc chết tiệt này và bây giờ chúng ta đang trên đường đến đó rồi còn gì.

_Clay Forrester đừng nói với em bằng cái giọng ấy. Nếu anh không muốn đi với em thì cứ nói thẳng ra. anh bảo rằng tuần này anh phải nghiên cứu 1 vụ. Có 1 sự khác biệt lớn giữa 2 điều này.

Clay gài số và cho xe phóng xuông đại lộ của trường đại học hướng tới khu trung tâm thành phố, luồn lách giữa dòng xe cộ cuồn cuộn. Cố ý lái 1 cách liều lĩnh.

_Anh lái xe như 1 gã điên ấy, Cô nói vẻ khó chịu, mái tóc nâu đỏ cũa Cô lắc qua lắc lại theo những động tác đổi tuyến đột ngột của anh.

_Anh đang thấy như vậy đấy.

_Vậy thì làm ơn cho em xuống, em không thể……

_Anh sẽ để em xuống với cái bữa tiệc chết tiệt đó, Clay nói, biết mìng đáng ghét nhưng không thể kìm chế nổi.

_Anh quen với những lời nguyền rủa ấy từ bao giờ vậy?

_Từ khoảng 6 giờ chiều cách đây 4 hôm, Clay nói.

_Clay vì Chúa hãy đi chem. Lại trước khi anh giết cả 2 chúng ta, hoặc không chí ít anh cũng bị phạt. Đêm nay có nhiều cảnh sát lắm, ở Northup có hòa nhạc.

Jill vừa nói dứt lời thì Clay đã nhìn thấy 1 đội Cảnh sát tuần tra đứng ở ngã tư vì vậy anh vội vàng giảm tốc độ.

_Anh đã uống rượu hả?

_Chưa đâu! Clay trả lời 1 cách bực bội.

_Anh sẽ uống chứ?

_Có thể, nếu anh sáng suốt.

Jill nhìn cách Clay ngồi, nhìn cái cằm bạnh ra của anh. Nhìn vẻ căng thẳng trên cái miệng vốn rất quyến rũ.

_Em không biết có chuyện gì, Clay Forrester, Cô dịu dàng nói.

_Đúng, em không biết đâu anh nhìn đăm đăm ra phía trước, mím môi lại trong khi đợi viên cảnh sát phất cờ cho dòng xe tiếp tụclưu thông,anh cũng không biết.

Nó có vẻ nghiêm trọng – Cô thăm dò.

Thay vì trả lời Clay vắt cổ tay phải ngang tay lái và tiếp tục nhìn viên cảnh sát, môi vẫn mím như cũ.

_Anh có muốn nói về chuyện đó không? Cô hỏi bằng cái giọng mà cô hy vọng là có tính thúc bách. Cô đợi hơi cúi đầu về phía trước cho những món tóc đẹp của Cô xõa xuống má như 1 tấm màn.

Cuối cùng Clay cũng nhìn Cô và nghĩ rằng Chúa ơi, Cô ấy đẹp qúa. Cân đối, thông minh và nồng nhiệt thậm chí hơi sắc xảo. anh thích cái điểm đó ở Cô và them chí còn thích hơn vì khi mà Cô không bao giờ cố ý che dấu nó. Cô thường đùa anh rằng Cô có thể khiến anh làm bất cứ chuyện gì CÔ muốn mà chỉ cần sử dụng cơ thể duyên dáng của Cô chứ không cần thêm gì khác. Hầu như Cô đúng.

_Em sẽ nói gì nếu anh thừa nhận với em rằng anh sợ nói chuyện đó với em?

_Như từ đầu, em sẽ nói sự thừa nhận đó nên thêm chút ý thức vào thói quen lái xe của anh. Quả thật anh đã lái xe có ý thức hơn. anh đưa tay vuốt ve mu bàn tay Jill.

_Em có thực sự muốn đến bữa tiệc đó không?

_Có, em có 1 chiếc áo len lông cừu mới và chiếc váy tuyệt vời này thế mà anh chẳng thèm chú ý đến. Nếu anh không khen em thì em muốn tìm ai khác để làm điều đó.

_Đuợc rồi, em có lời khen của anh –Clay nói và cho xe rẽ trái tới khu Alcorn, nơi có bữa tiệc. Alcorn trước đây vốn là nhà bán bánh gừng với những gian nhà đưa ra, lõm vào và những phòng phụ, một nơi người ta dễ bị lạc nếu chơi trốn tìm. Đồ đạc ở tầng một đã bị phá họai nhiều nhưng chẳng ai quan tâm dường như chẳng ai sở hữu ngôi nhà cả. Jill nắm tay Clay kéo đi giữa đám đông, dẫn anh tới bếp nơi đồ uống đuợc phục vụ trên 1 chiếc bàn bọc da đã cũ 1 kiểu dáng xuất hiện từ sau cuộc Thế chiến thứ ii. Một anh chàng tên là Eddie phụ trách khu vực này.

_Này, Jill và Clay ổn cả chứ? Các cậu muốn uống gì?

_Clay tối nay muốn đụng xe, Eddie ạ.Cậu giúp anh ấy đi chứ?

Ngay lập tức Eddie chìa ra 1 ly đồ uống màu cà phê lõang. Clay muốn 1 ngụm và biết rằng chỉ cấn 3 ly như thế đủ làm anh đổ gục. Nếu anh thật sự muốn đụng xe, thì việc đó dễ như bỡn. Jill nhận 1 ly đồ uống nhạt màu hơn. Cô quá thông minh nên không bao giờ để mình say đuợc. anh chưa bao giờ thấy Cô uống hơn 1 ly cocktail trong 1 buổi tối.

Giờ anh trêu Jill

_Sao em không rơi vào 1 ngõ cụt và chứng tỏ em cũng rất con người như anh và làm 2 cốc rượu mạnh đi? Sau đó chúng ta sẽ đi ngủ và sẽ chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nữa.

Jill cười thành tiếng và hất mái tóc dài đến ngang lưng của mình đi qua đôi vai thon.

_Nếu anh muốn uống cho say thì cứ việc. Đừng có mong em đồng lõa, em không ngốc thế đâu.

anh giơ khuỷu tay về phía Eddie.

_Qúy Cô này cho rằng tớ ngốc_Rối anh cúi xuống ly của mình lẩm bẩm: _Nếu Cô ấy mà biết chỉ 1 nửa chuyện đó thôi thì ………..

Có quá đông người và có quá nhiều tiếng ồn ở đó nên Jil không nghe rõ những gì Clay nói, nhưng Cô biết anh có chuyện, anh không giống anh mọi khi.

_Em không biết tối nay trong đầu anh chứa cái gì, nhưng dù đó là chuyện gì đi nữa, em cũng không thích và em sẽ không thích hơn nhiều nếu em biết đó là chuyện gì.

Vừa lúc đó có người đi đến và đụng vào lưng Jill làm cho đồ uồng trong chiếc ly cô đang cầm đổ ra chiếc áo len mới của Cô ngay đúng giữa ngực trái.

_Ôi, trời! Cô hét lên, luống cuống lục ví tìm khăn lau_ Clay, anh có khăn tay không?

Clay thọc tay vào túi sau_ Đây là lần thứ 2 trong tuần 1 qúy Cô cần khăn tay của mình. Đây để anh giúp em. Clay cầm tay Jill kéo cô tới 1 góc trống gần chiếc tủ lạnh và đẩy cô đứng vào đó. Với chiếc khăn tay anh bắt đầu chấm nhẹ lên chỗ rượu đổ trên áo của Jill nhưng nét mặt anh trông rất lạ. Đột nhiên anh ngừng lau, mắt anh tìm mắt Jill. Rối anh túm chiếc khăn tay, áo len và cả ngực Cô nữa và áp sát người mình vào cơ thể thon thả mềm mại của Cô, và hôn Cô cuồng nhiệt đến nỗi Cô hỏang sợ. Clay vuốt ve khuôn ngực, mơn trớn đôi môi Cô và đẩy Cô vào tường sát chân tủ lạnh. Jill nghĩ Clay mất trí rồi, đây không phải là Clay mà Cô quen biết. Có điều gì đó tồi tệ hơn Cô tưởng.

_Dừng lại, dừng lại, anh làm sao thế! Cô thở gấp cố tránh cái hôn của anh, cố gắng đẩy tay anh ra.

_Jill, đêm nay anh cần em, thế thôi. Hãy đi đâu đó, hãy ra khỏi chốn ồn ào này.

_Em chưa bao giờ thấy anh nhu thấ này, Clay. Vì Chúa hãy bỏ tay khỏi người em đi!

Đột nhiên anh bỏ Cô ra, bước lùi lại 1 bước, bỏ bàn tay liều lĩnh vào túi quần rồi nhìn xuống sàn.

_Hãy quên chuyện này đi, anh nói, hãy quên nó đi –anh cầm cốc lên và tu cạn chỉ bằng 1 hơi.

_Anh sẽ nôn ra mất nếu cứ uống kiểu này.

_Tốt

_Thôi được em sẽ đi với anh, nhưng không phải để làm chuyện đó, đồng ý không?

anh nhìn Cô bằng ánh mắt đờ đẫn

_Dù điều khiến anh phiến lòng là gì đi nữa thì anh hãy nói ra đi.

_Được, anh nhắc cốc của Cô lên và rồi lại đặt mạnh xuống bàn. Không nói 1 lời anh cầm cổ tay Jill và bắt đầu đi qua đám đông.Khi họ còn nửa đường nữa đến cửa thì có ai đó bỗng gọi to

_Này, Clay hãy đợi đã! Clay quay lại và nhìn thấy khuôn mặt tưng bừng của Stu Glass. anh ta đang đi về phía anh với 2 ly rượu trên 2 tay giơ cao. Đến gần Stu anh nói to:

_Theo mình, mình muốn nói chuyện với Cậu 1 chút. Hai người chụm đầu lại giữa đám đông lộn xộn.

_Này Clay, Cậu đã về rồi sao?

_Này, Stu Cậu muốn nói gì?

_Cả tuần nay mình không nhìn thấy Cậu. Bố mình muốn biết Cậu và Bố Cậu có ý định đ i ăn đa đa vào cuối tuần không.

Cả hai bắt đầu bàn về việc đi săn đa đa. Bỏ mặc Bobbi va Jill đứng với nhau. Hai CÔ gái chỉ biết nhau sơ sơ qua quan hệ của bạn trai nhưng bây giờ lần đầu tiên Bobbi mới nhìn kỹ Jill Magnusson. Cô để ý đến chiếc áo len và chiếc váy đắt tiền của Jill, khuôn mặt đẹp như thiên thần của Jill và vòng tay mà Clay đặt quanh eo Jill trong khi anh ta quay sang nói chuyện với Stu. Nếu có 2 người được tạo ra để dành cho nhau thí đó chắc là 2 người này, Bobbi nghĩ. Jill với làn da trắng mịn với đường nét của minh tinh màn bạc mái tóc đẹp rực rỡ. Còn Clay với nước da và vóc người khỏe khoắn, khiếu them mĩ tuyệt vời trong ăn mặc để hợp với trang phục của Jill. Và cả hai đều được phú cho sự tự tin gia đình giàu có và tiền đồ tươi sáng.

Bỗng nhiên Bobbi hiểu rằng, Catherine không hợp với kiểu đàn ông như Clay. Clay thích hợp với kiểu phụ nữ như Jill. Thât vô ích khi ước rằng giá mà cái ngày mùng 4 tháng 7 đó CÔ sáng suốt hơn, giá mà trước đó Cô nhìn thấy Clay và Jill ở bên nhau. Bobbi cảm thấy vô cùng hối tiếc.

Clay nói chuyện với Sty nhưng anh luôn để ý đến Bobbi. Và đợi đến lúc có ai đó chen từ phía sau và đẩy Jill cách xa anh 1 chút và Stu cũng bị đẩy theo, anh nắm ngay lấy cơ hội của mình.

_Chào Bobbi.

_Chào, Clay.

Hai người nhìn nhau vẻ cảnh giác.

_Cô có gì mới không?

_Vẫn như cũ thôi

Tệ thật, Clay nghĩ, Cô ta bắt mình phải hỏi thẳng ra. anh liếc nhanh sang Jill trong khi Cô đang đứng gần đủ để nghe lỏm được những gì họ nói.

_Gần đây Cô có biết tin gì của em họ Cô không?

_Có, vừa mới hôm nay.

_Mọi chuyện thế náo?

_Như mọi khi thôi

_Tôi không nhận được điện thọai –Clay nhìn xa ra rối lại nhìn Bobbi.

_Tôi nhắn CÔ ấy rồi mà

_Cô làm ơn hỏi lại Cô ấy được không?

_Cô ấy không quan tâm đâu

Môt người bỗng chen sau lưng Bobbi và đẩy Cô tới sát Clay. anh tận dung cơ hội đó nài nỉ:

_Có chuyện rất nghiêm trọng, tôi phải nói với CÔ ấy.

Nhưng đúng lúc đó Jill tiến lại gần Clay, đặt những ngón tay bang lóang lên cánh tay anh. Bobbi nghĩ trên cái thế giới này có những người có những thứ quá tốt và những người khác chẳng bao giờ có nỗi 1 vận may. Để làm bằng cán cân 1 chút con quỷ ranh mãnh trong Bobbi xui khiến Cô gọi với sau lưng đôi nam nữ xứng đôi kia

_Clay, tôi sẽ chuyển lời của anh tới Catherine.

Clay quay đầu lại ném cho CÔ 1 cái nhìn ẩn ý rằng anh muốn bổ cho CÔ 1 nhát rìu. Nhưng anh lại đáp lại 1 cách lịch sự.

_Chuyển lời chúc của tôi tới CÔ ấy nhé.

_Chuyện đó là thế nào vậy?_Khi Jill va Clay đi rối, Stu hỏi

_Ô không có gì đâu. Chúng ta đã sắp đặt để Clay va Catherine gặp nhau vào mùa hè vừa rối, anh nhớ chứ?

_Chúng mình ư? A, đúng đúng. Rối Stu nhún vai và nắm tay Bobbi: _Đi nào hãy lấy thêm đồ uống cho cả hai chúng ta.

Clay va Jill quyết định lái xe đến câu lạc bộ đồng quê interlachen, môt nơi mà Bố mẹ họ thường lui tới và cũng là nơi họ quen thuộc từ bé bởi vì họ thường theo Bố Mẹ mình đến đó chơi gôn hoặc ăn uông. Phòng ăn giờ đã vãn khách, những nguời còn lại là những ngưởi đang khiêu vũ trên 1 sàn nhỏ lát gỗ với 1 giàn tam tấu chơi theo kiểu cổ điển. Họ ngồi xuống 1 chiếc bàn được đặt ở 1 ô cửa sổ nhìn ra sân gôn lấp lánh ánh đèn những đốm sáng tạo nên 1 khung cảnh lung linh và ngối từ vị trí thuận tiện của căn phòngcó tường nhìn ra khung cảnh đó thật là huyền ảo. Khu sân gôn được tô điểm bởi 50 loại cây khác nhau.Nếu vào buổi trưa thì họ có thể nhìn thấy tong ánh quang phổ chiếu xuống dưới, nhưng bây giờ bóng đêm bao phủ trên những vóm cây và mặt cỏ khiến cho cả khu vực như 1 miền đất cổ tích.

Họ ngối đã mấy phút mà Clay vẫn đăm đam nhìn ra bên ngòai trong khi Jill xoay xoay ly rượu trên tay. Đến lúc đợi mãi không kìm được nữa, Jill hỏi:

_Catherine là ai? Thậm chí 1 câu hỏi như vây cũng phản ánh dòng dõi của Jill, bởi giọng nói của Cô cất lên không có vẻ buộc tôi cũng không ó vẻ cáu giận. Thay vào đó nó trào ra như thứ rượu màu hổ phách trong cái ly Cô đang cầm trên tay.

_Em họ của Bobbi, sau 1 thóang suy nghĩ. Clay trả lời.

_Hum…….Cô ta có liên quan gì đến tâm trạng bất ổn của anh không?_Nâng ly trên môi, Jill nói qua thành cốc.

Nhưng Clay vẫn ngồi bất động vẻ u uất.

_Có gì hay ở ngòai đó chứ?

anh quay sang nhìn Cô thở dài, để khuỷu tay lên mặt bàn và đăm đăm nhìn xuống bàn tay. Rối anh nhắm mắt lại thốt ra từ đáy tuyệt vọng

_Tệ thât.

_anh có thể nói ra chuyện đó, Clay ạ. Nếu về….CÔ Catherine đó thì em nghĩ em đáng được biết. Đúng là thế phải không anh.

Đôi mắt ưu tư của anh mỏ ra, nhưng thay vì trả lời câu hỏi của cô anh lại hỏi câu hỏi của chính mình.

_Em có yêu anh không, Jill?

_em nghĩ đó không phải là chủ đề của cuộc trò chuyện này.

_Cứ trả lời anh đi?

_Tại sao chứ?

_Bởi gần đây anh cứ băn khoăn ……..em có yêu anh không?

_Có thể em không chắc lắm

_anh cũng đã đặt câu hỏi ấy ra v::7ợ6:: chính anh. anh cũng không biết chắc anh có yêu em không? nhưng có thể đúng là anh yêu em.

_Như thế này qúa lạnh lùng nên không lãng mạng cho lắm Clay ạ, Jill cười để lộ hàm răng sáng lấp lánh.

_Đúng cả tuần nay anh ở trong tâm trạng lạnh lùng như vậy –em biết không những sự việc đang được làm rõ. anh nhìn Cô vẻ hối tiếc.

_Làm rõ quan hệ của chúng ta ư

anh gật đấu, nhìn xuống sợi vải của chiếc khăn phủ bàn rối ngửng lên nhìn khuôn mặt hòan mỹ của Jill. Nhìn mái tóc đẹp của Cô ánh lên dưới ánh đèn chùm rực rỡ > Những ngón tay thon dài được son móng lấp lánh ôm quanh chân chiếc ly, vẻ duyên dáng của Cô khi ngồi tựa lưng vào ghế với 1 cánh tay đặt hờ lên lưng ghế. Jill giốn gnhư 1 viên kim cương 10 Karat. Cô càng hợp với cái nơi sang trọng này bao nhiêu thì Catherine Aderson càng không hợp bấy nhiêu. Đưa Catherine tới đây tựa như đính 1 viên hạt xòan giả vào 1 đồ trang sức bằng vàng. Nhưng Jill, ôi Jill….Clay nghĩ em mới lộng lẫy làm sao.

_Em thât đẹp, Clay nói bằng 1 giọng xót xa khó hiểu

_Cám ơn dù sao nó cũng không thật ý nghĩa bằng khi anh nói cùng 1 điều ấy, với cái nhìn đặc biệt trong mặt anh 1 tuần trước, đúng không?

Clay không trả lời

_Trứơc khi cái Cô Catherine nào đó dính dáng vào, đúng không?

Clay chỉ cắn môi theo cách mà Cô vẫn thường thấy

_Em có thể đợi cả đêm nay để nghe anh nói ra chuyện đó dù nó là chuyện gì đi nữa. em không có bài phải học vào cuối tuần này

_Anh cũng không, Clay thú nhận_ anh viện cớ đó chỉ vì tối nay anh không muốn gặp nhau.

_Vậy đó là lý do tại sao anh vồ lấy em như 1 tên tù vừa được phóng thích ha?

_Không đó là sự tự trừng phạt mình – anh khẽ cười thầm thán phục sự bình tĩnh của Cô.

_Vì cái gì?

_Vì ngày 4 tháng 7 đã qua.

Môt ý nghĩ loé lên torng đầu Jill. Cô nhớ khá rõ đó là ngày họ cãi nhau.

_Cô ta là ai? Catherine ư? Jill hoi khẽ.

_Đúng.

_Và?

_Và Cô ấy đã có thai.

Khả năng giữ bình tĩnh của Jill rất đáng phục. CÔ hít vào 1 hơi thât sâu, cánh mũi xinh xinh của Cô phập phồng. Cô của Cô nổi lên những đường gân căng trước khi được thả lỏng và hai ngươi cùng nhắm mắt lại, nghĩ ngợi. Rối Cô đặt khuỷu tay lên mặt bàn môt cách duyên dáng và tựa trán vào mu bàn tay. Trong lúc họ im lặng người phục vụ đi tời.

_Cô Magnusson, Ong Forrester, cho phep tôi phục vụ món gì khác chứ ạ.

_Không, cám ơn Scott, chúng tôi chưa cần, Clay nhìn lên luống cuống.

Khi Scott đi khỏi, Jill ngửng đầu lên vả hỏi

_Cô ta là nguyên nhân của vết thâm tím mà suốt cả buổi tối em có ý tránh không hỏi phải không?

_Bố Cô ấy, Clay gật đầu, cầm ly lên anh lại uống 1 ngụm rồi lại nhìn ra ngòai khu sân goft.

_em sẽ không hỏi những câu hỏi thừa – Jill nói, với 1 chút bực bội trong giọng nói, em hiểu rằng nếu mọi chuyện không rõ ràng và đó không phải là con của anh thì anh đã không nói với em. anh có định cưới Cô ta không?

Lần nay thì đến lượt Clay thở sâu. anh ngối vắt 1 cổ chân lên đầu gối, 1 khuỷu tay để trên bàn. Nhìn Clay với dáng ngồi thỏai mái, trong bộ đồ sang trọng với vẻ đẹp trai của anh, người ta sẽ không đóan ra chút sai lầm nhỏ nào. Nhưng bên trong anh đang rối tung lên.

_em vẫn chưa trả lời rõ là em có Yêu anh không?

_Chưa, em chưa, em có phải trả lời không?

_Liệu bây giờ_Clay dừng lại để tìm từ diễn đạt –Liệu bây giờ điều đó là thừa chăng?

_Em nghĩ vậy. Đúng, em nghĩ vậy

Họ nhìn xuống ly của mình mỗi người cảm nhận ý nghĩa của sự mất mát trong những lời nói của Jill.

_anh không biết là liệu anh có cưới CÔ ấy không nữa. anh đang phải chịu nhiều sức ép.

_Từ bố mẹ cô ta?

_Ôi, Jill_Clay chỉ cười với vẻ nuồi tiêc. Chuyện đó thật buồn cười. em sẽ không bao giờ biết nó buồn cười tới mức nào đâu.

_Chắc rồi –Jill bẻ lại vẻ cay độc –Ha_ha_ha – mặc dầu vậy em không thấy buồn cười

_Jill_Clay đưa bàn tay qua bàn tìm bàn tay Jill. Đó là chuyện đã xảy ra. Truớc đêm đó em và anh đã cãi nhau to. Stu va Bobbi giới thiệu anh với em họ của Bobbi ……Chết tiệt anh không biết nữa.

_Và anh làm cô ta có mang vì anh muốn tính chuyện quản lý gia đình với em và em đã từ chối không muốn rời khỏi ra đình Phetas. Ôi can đảm làm sao? Cô rút tay ra khỏi bàn tay anh.

_anh đã biết là em sẽ đau buồn. anh đáng bị nguyền rủa. Tòan bộ câu chuyên bất hạnh là 1 lỗi lầm đáng khinh. Bố của cô gái là 1 lão nát rượu tâm thần. Hãy tin anh, cả anh và Cô ấy đếu không muốn dính dáng đến nhau. Nhưng có những trường hợp có thể bức bách anh phải hỏi cưới Cô ấy.

_Ô, cô ta sẽ mừng quýnh lên nếu anh phải làm thế. Có Cô nào mà lại không thế?

Clay thở dài bực bội nghĩ, rõ là đàn bà!

anh đang chịu sức ép từ mọi phía.

_Bố anh đã dọa không cho anh tham gia vào Cty luật của gia đình chứ gi?

_Em thât thông minh, Jill ạ. Với lại anh có bao giờ coi em là 1 cô gái ngốc đâu.

_Ô đừng có nịnh em, đừng có làm thế vào lúc này

_Không chỉ có bố anh mà Mẹ anh cũng đi đi lại lại như thể bà ấy vừa bị tra tân và cứ làm cho vấn đề ma bố Catherine dọa sẽ phao tin lung tung trở nên phức tạp. Nếu điều đó xảy ra anh sẽ khó được chấp nhận cho thi biện hộ và tình hình còn rồi beng hơn khi mà Catherine đã bỏ nhà ra đi.

_Anh biết cô ấy ở đâu chứ?

_Không, nhưng Bobbi biết

Vậy là anh có thể tìm thấy cô ta nếu như anh muốn?

_anh nghĩ thế

_Nhưng anh không muốn?

Clay chỉ thở dài và lắc đầu buồn bã. Và anh lại đưa tay qua bàn nắm lấy tay Jill

_Jill, anh không có nhiếu thời gian để mà phung phí. Tât cả ma qủy ở địa ngục đang ở cả trên lưng anh. Thứ lỗi cho anh nếu anh phải đặt 1 vài thứ chết tiệt như vậy sang lưng em và anh cũng xin lỗi em nếu anh đặt vấn đề này vào 1 thời điểm như thế này nhưng anh muốn biết tình cảm của em đối với anh. anh muốn biết liệu vào 1 thời điểm nào đó trong tương lai, khi tất cả chuyệ này đã kết thúc khi anh học xong và ổn định lại cuôc sống em có vui lòng lấy anh không?

Cô có bị mất bình tĩnh đôi chút và đôi mắt lóng lánh của Cô vội nhìn sang bên. Nhưng rồi đối mắt ấy lại hướng vào khuôn mặt đáng yêu của anh, khuôn mặt mà mỗi đường nét của nó đều rất quen thuộc với Cô. Cô trả lời bằng 1 giọng uất ức

_anh thật tệ, Clay Forrester. em nên tát vào cái mặt đẹp đẽ của anh.

Nhưng sự sức động trong giọng nói đủ cho anh biết Cô đã đau khổ đến thế nào.

_Jill, em hiểu anh mà, em biết anh đã lên kế họach cho tương lai của chúng ta như thế nào nếu chuyện này không xen vào. Nếu anh được phép lựa chọn thì anh sẽ không bao giờ hỏi em theo cách này vào 1 thời điểm như thế này.

_Ôi Clay trái tim của em đang, đang vỡ ra từng mảnh. anh muốn em phải nói gì chứ?

_Nói tình cảm của em, Jill ạ. anh vuố ve bàn tay Cô trong khi Cô nhìn gương mặt anh, nhìn mái tóc, nhìn đôi vai anh và để nguyên đôi tay mính trong tay anh

_Anh hỏi em quá muôn, Clay ạ.

Những phú đau đớn nặng nề trôi qua trong tiếng Piano chầm chậm. Cuối cùng anh cầm tay Jill lên và hôn. anh nhìn lên gương mặt Jill và thì thầm:

_Lạy Chúa, em thật đẹp

_Lạy Chúa, anh cũng vậy Cô nuốt vào. Đó là rắc rối của chúng ta. Chúng ta quá đẹp. Người ta chỉ nhìn thấy bế ngòai không nhìn thấy nỗi đau, những lỗi lầm,những thất bại.

_Jill, tha lỗi cho anh đã làm em đau khổ. anh yêu em, em biết mà.

_Em không nghĩ là anh nên hy vọng vào em, Clay ạ

_Em có tha thứ vì anh đã hỏi em không

_Đừng, đừng bắt em làm điều đó

_Nó rất quan trọng với anh, Jill ạ. Câu trả lời của em rất quan trọng_Cô từ từ rút tay ra khỏi tay anh và cầm ví đứng lên_Jill, anh sẽ cho em biết tình hình

_Vâng,anh cứ làm đi và em sẽ cho anh biết khi nào tàu con thoi của em bay vào mặt trăng

Lần nay chuyện xảy ra quá nhanh đến nỗi Clay không nhìn thấy gì. anh vừa bước ra khỏi chiếc corvette thì thấy 1 bóng người cao to lén lút đi ra từ 1 lùm cây cạnh lối vào nhà. Clay đứng nhìn xung quanh rồi đưa tay đóng cửa xe lại đúng lúc 1 quã đấm mạnh giáng vào bụng anh, không để lại dấu vết, không làm gãy xương, chỉ làm cho anh nôn nao cúi gập người rồi qùy xuống lối đi

Trong cơn đau anh nghe thấy giọng nói khàn khàn vang lên: “Cái đó do Anderson gởi cho, con bé đã đi Omaha” Rối những bước chân nhanh, mạnh biến mất vào đêm tối.

Tối hôm sau khi Bobbi gọi đến cho Catherine giọng Bobbi nghe như hết hơi.

_Tối qua mình gặp anh ta, Cath ạ. anh ta hỏi về cậu và bảo rằng có vịêc rất quan trọng anh ta phải nói với Cậu.

_Nói chuyện thì ích gì chứ? Mính sẽ không cưới anh ta và cũng chẳng cần tiền của anh ta!

_Ôi, Cath Cậu thật ương ngạnh. Vì Chúa nói chuyện thì hại gì chứ?

Đúng lúc đó Marie xuât hiện ở hành lang và Catherine vội quay mặt vào tường che ống nghe đi vẻ giấu diếm. Nhưn gliếc nhìn Marie đi qua Catherine biết được Cô bé đó đã nghe được 1 phần nào cuộc điện thọai. Cô nói nhỏ vào điện thọai

_Mình muốn anh ta nghĩ rằng mình đã rời khỏi thành phố này.

_Nếu Cậu muốn biết mình nghĩ gì thì mình nói cho Cậu biết, mình nghĩ cậu nợ anh ta đấy, mình không nghĩ cậu cứ khăng khăng rằng Cậu không cần 1 thứ gì từ anh ta la đủ. Có lẽ anh ta cần 1 thứ gì đó ở cậu. Cậu đã bao giờ nghĩ đếnn điều đó chưa? Giọng Bobbi trở nên bực bội.

im lặng ở cả 2 đầu dây.

Catherine chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Cô cầm chặt ống nghe áp nó vào tai mạnh đến nỗi CÔ bắt đấu đau. Đột nhiên cô thấy mệt mỏi qúa khi phải nghĩ đến Clay Forrester. Thần kinh của Cô đã căng đến tột độ và chưa nghĩ đến các vấn đề của Clay Forreseter thì chỉ những vấn đề cũa riêng cô cũng đã vượt qúa những gì CÔ muốn kiểm sóat rồi. Cô thở dài và tựa trán vào tường.

Bobbi lại lên tiếng nhưng lấn này giọng nói của Bobbi rất bình tĩnh và nhẹ nhàng.

_Mình nghĩ anh ta đang gặp rắc rối lớn, Cath ạ. Mình không biết rắc rối đó là gì bởi vì anh không nói. anh ta chỉ bảo là có những hậu qủa rất nghiêm trọng.

_Đừng, Catherine van xin, mo cô khép lại vẻ mệt mỏi. Đừng mà, đừng nói đến chuyện đó nữa được không? Mình không muốn nghe nữa, mình không thể gánh thêm chút rắc rối nào của anh ta. Mình chỉ có thể lo cho các vấn đề của riêng mính thôi

Hai người lại im lặng và trước khi kết thúc cuộc nói chuyện Bobbi đưa ra lời nhận xét khiến lương tâm Catherine bị dày vò ghê gớm suốt những ngày sau đó:” Cath, dù cậu có muốn thừa nhận hay không, mình vẫn nghĩ các vấn đề đó chỉ là 1, lá một mà thôi.