Lẻ Loi

Chương 31




Ngày hôm sau trôi đi thật chậm chạp. Catherine cảm thấy đầu óc lâng lâng, thỉnh thoảng choáng váng. Cô soi gương, nhìn mình rất lâu, rồi áp hai bàn tay lên má, nhắm mắt lại, lắng nghe những nhịp đập hồi hộp của con tim. Cô mở mắt ra và tự nhắc nhở mình rằng đó có thể là một dự báo không đúng. Có lẽ Clay chỉ muốn gặp Melissa, muốn dành cho bố mẹ anh cơ hội nhìn thấy cháu nội trong một dịp lễ quan trọng mà thôi. Nhưng sau đó Catherine nhớ lại giọng nói của anh trên điện thoại, và cô biết rằng đó chính là điều cô đang mong ước. Cô nghĩ đến buổi tối sắp đến. Nhanh lên, hãy đến nhanh lên, ôi buổi tối!

Cuối cùng, để giết thời gian, cô ôm Melissa đặt vào xe và đi phố mua thứ gì đó mới để mặc trong buổi tối. Cô len lỏi qua những đám đông đi mua sắm cho Giáng Sinh. Cô mỉm cười với những người cô không quen biết. Cô lầm rầm hát theo những bài Thánh Ca. Cô kiên nhẫn đứng đợi trước một hàng dài những người chờ thanh toán. Thậm chí cô còn nói chuyện với một ông già có bộ mặt đỏ bừng đang sốt ruột chờ đến lượt mình trả tiền. Một cảm giác hăng hái mới như nâng bổng cô lên khi cô thấy sự vui vẻ của mình làm dịu đi tâm trạng sốt ruột của ông già. Và cô nghĩ, đã thấy tình yêu có thể làm được gì chưa?

Trở về nhà, cô đặt Melissa xuống cho con bé ngủ một lát để cô đi tắm. Tắm xong, cô đứng trước chiếc gương trang điểm lớn nhìn mình. Cô cảm thấy vui đến chóng mặt thấy mình vừa như trẻ con vừa như một người đàn bà. Cô đứng trong một dáng đứng hấp dẫn với chiếc khăn tắm che một phần cơ thể của cô, rồi cô thử một kiểu đứng khác, một vẻ mặt khác. Cô ghé đến gần gương hơn, cầm một lọn tóc nhỏ đã tuột ra khỏi búi tóc trên đỉnh đầu và nhìn nó bằng ánh mắt điệu bộ. Cô liếm môi, cho phép đôi môi cô hé mở, cụp mi xuống, thì thầm, "Chào anh, Clay". Rồi cô cố đứng quay lưng vào gương ngoái đầu qua vai nhìn lại gương, nói một cách ranh mãnh "Chào anh, Clay". Rồi cô quay người lại, vắt chiếc khăn tắm quanh cổ, đặt tay cô lên cặp đùi trần và nói một cách khêu gợi "Anh nói gì đi, Clay?".

Nhưng đột nhiên cô thôi không diễn tập nữa; cô không có những tính cách cô vừa đóng. Cô không còn là một con bé con nữa, cô là một người đàn bà. Những gì đang xảy ra trong cuộc đời cô là thật, và đối với Clay, cô chỉ có thể là chính cô, Catherine chân thực. Catherine buông rơi chiếc khăn tắm. Cô đứng trước gương, nhìn cơ thể cô, mái tóc cô, khuôn mặt cô. Cô nhấc lọ nước hoa cô vừa mua lúc sáng lên, xức một chút nước hoa vào lòng bàn tay và thoa lên cánh tay, vai, cổ, và lưng. Cô lấy thêm nước hoa, vừa thoa vừa hít sâu vào lồng ngực cái mùi thơm êm dịu của nó, mùi thơm mà cô biết Clay ưa thích. Cô thoa nước hoa lên bụng, lên ngực, nhắm mắt lại trước cảm giác dễ chịu lan tỏa trong người. Đứng đó, cô nghĩ tới Clay, nghĩ đến cái đêm ở phía trước. Em muốn anh, Clay, cô nghĩ, em muốn anh từ rất lâu rồi. Cô hình dung ra bàn tay Clay vuốt ve da thịt cô. Cô mở mắt ra và lấy thêm nước hoa, và nhấc một chân lên bàn trang điểm và bắt đầu thoa nước hoa từ ngón chân thoa lên. Mình thật buông thả, cô nghĩ. Rồi cô lại nghĩ, không, mình là một người đàn bà với những ham muốn của đàn bà. Mùi thơm mà Clay yêu thích giờ đã phủ lên khắp cơ thể cô.

Cô với lược và bắt đầu chải tóc, nhớ lại cái tối đầu tiên họ gặp nhau, nhớ lại các cô ở Horizons chơi trò phù dâu. Tối đó là lần thứ hai cô hẹn hò với Clay. Cô phục sức cho mình cẩn thận như các cô gái Horizons đã làm tối hôm đó. Cô mặc chiếc áo lót nhỏ và chiếc quần lót mà Clay không nhìn thấy trong đêm tân hôn của họ. Cô trang điểm kỹ đến nỗi việc trang điểm của cô trở thành một công trình nghệ thuật. Tuy nhiên, cô để tóc xõa, đơn giản, giống như trong lần đầu cô gặp Clay.

Chiếc váy mới được may bằng vải sa mỏng màu nâu, suông và nhẹ. Nó không có cổ dựng, mà cổ của nó được khoét hình chữ V để lộ cái cổ dài kiêu hãnh của chủ nhân. Khi Catherine thắt chiếc dây lưng nhỏ xíu quanh váy, những đường nét trên cơ thể cô trông càng quyến rũ hơn. Cô cài khuy tay vào và đứng ngắm mình. Cô đặt bàn tay lên bụng, rồi đưa tay vén sợi tóc xòa trên má. Cô cảm thấy mùi nước hoa Charlie qua lớp vải sa mỏng. Cô đeo một đôi bông tai nhỏ bằng vàng và một sợi dây chuyền giản dị và đi đôi giày đen có dây cài. Cô chọn đôi giày đó bởi vì đó là đôi giày cao nhất mà cô có, vì cô biết Clay luôn thích phụ nữ đi giày cao gót.

Cô nhận thấy rõ cô đang cố quyến rũ Clay, và trong một thoáng, cô cảm thấy tội lỗi. Nhưng đúng lúc đó, Melissa thức dậy cần cô đón, và thế là cô vội tới với con bé.

oOo

Clay đã đi mua một bộ đồ mới tinh. Nhưng giờ đây, khi anh đang trên đường đến đón Catherine, anh cứ tự hỏi đến mười lần rằng liệu chiếc cà vạt lụa anh đang dùng có trang trọng quá không. Anh băn khoăn không biết anh ăn mặc như thế có chải chuốt quá không, có giống một anh chàng học sinh trung học căng thẳng và thiếu tự tin không. Anh bị làm sao thế không biết? Trước đây anh có bao giờ nghi ngờ chút nào về việc chọn quần áo anh mặc đâu cơ chứ. Vậy mà khi anh ngồi đợi đổi đèn ở một nút giao thông, anh lại xoay chiếc gương chiếu hậu để anh có thể kiểm tra chiếc cà vạt của anh thêm một lần nữa. Anh giật chiếc nút cà vạt kiểu Windsor xuống nửa chừng, để rồi sau đó lại đổi ý và thắt nó lại như cũ. Anh liếc nhìn tóc mình, đưa một bàn tay lên vuốt lại tóc, mặc dù chẳng có một sợi tóc nào không đúng nếp cả. Anh mải sửa sang đến nỗi xe sau anh phải bấm còi anh mới biết đèn xanh đã xuất hiện. Bỗng nhiên, như thể chợt nhớ ra, anh rút băng nhạc ra khỏi hộp đựng, tra nó vào catsette, và thế là âm nhạc của nhóm Lettermen rộn ràng trong xe. Quá lộ liễu! Anh tự mắng mình, rồi tắt catsette lấy cuốn băng của nhóm Lettermen ra cất vào hộp đựng băng.

Catherine đã sẵn sàng trước giờ hẹn cả nửa tiếng. Cô hình dung ra Clay đang trên đường đến đón mẹ con cô, tự hỏi không biết anh cảm thấy thế nào, anh đang nghĩ gì. Melissa dường như cảm nhận được sự sao lãng của mẹ và con bé tận dụng cơ hội đó để với những thứ mà nó không nên với: những đồ trang trí trên cây thông, những nút bấm của T.V, những thứ để trên bàn cà phê. Cuối cùng, để Melissa khỏi nghịch, Catherine đặt con bé vào nôi và cô lại tiếp tục đi đi lại lại trong khi chờ đợi.

Chuông cửa reo.

Hai lần, hãy để anh ấy bấm chuông hai lần. Cô mắng đôi chân nóng vội của mình, trong khi bên ngoài, Clay giam tay trong túi áo khoác để khỏi bấm chuông lần nữa quá sớm.

Mình nên nói gì đây, cô cuống cuồng nghĩ ngợi.

Mình nên nói gì đây, anh cuống cuồng nghĩ ngợi.

Cửa mở ra và cô đứng đó, mềm mại và đẹp tuyệt vời.

Tuyệt vời trên vai áo da màu nâu của Clay.

- Chúc Giáng Sinh vui vẻ, - anh nói, mắt anh hướng lên khuôn mặt cô, nhưng anh không bỏ qua đôi chân mảnh khảnh đi giày cao gót của cô, và cũng không bỏ qua kiểu váy ôm quanh cặp hông quyến rũ của cô.

- Chúc Giáng Sinh vui vẻ, - cô đáp lại, nở một nụ cười căng thẳng và bước sang một bên để anh bước vào. Anh quay lại nhìn cô đóng cửa, để cho ánh mắt anh lướt xuống bắp chân cô, rồi lướt lên những món tóc ôm quanh vai cô. Cô quay lại bắt gặp anh đang nhìn cô, và anh vội nói:

- Váy em mặc đẹp lắm.

- Cám ơn anh. Em vừa mới mua đấy. Em... em đã dùng một ít tiền của anh để mua váy.

Tại sao mình lại nói thế chứ! Cô mắng mình, nhưng anh lại mỉm cười:

- Anh hoàn toàn ủng hộ việc đó, đặc biệt khi anh cũng làm điều tương tự.

- Anh ư?

- Quà Giáng Sinh cho anh mà. - Anh mở vạt áo khoác ra để cô có thể nhìn thấy bộ đồ mới được may bằng vải len thô màu cà phê kem của anh.

- Màu nâu, tất nhiên.

- Tất nhiên.

- Anh mặc màu nâu đẹp nhất. - Hành lang bỗng trở nên quá hẹp, và Catherine bước lên trước, tiến về phía phòng khách, vừa đi vừa nói, - Melissa cũng mặc váy mới, một chiếc váy mẹ anh mua cho dạo trước bây giờ Melissa mới mặc vừa. Anh đến với Melissa đi.

- Này, Melissa sẽ làm lu mờ cả hai chúng ta đấy, - Clay nói ngay sau lưng cô. - Chào con, Melissa. - Và thật đáng khen, Melissa không khóc khi nhìn thấy Clay.

Catherine cúi xuống bế bé Melissa lên, tránh nhìn vào mắt Clay và nói:

- Con có thể chào bố con rồi, đúng không, Melissa? - Con gái họ chỉ nhìn Clay với đôi mắt không chớp. Catherine thì thầm gì đó Clay nghe không rõ và khẽ lắc bàn tay nhỏ xíu của Melissa. Melissa vẫn nhìn Clay, và nó mở những ngón tay hồng hào mũm mĩm ra rồi nắm chúng vào hai lần.

- Đó là chào đấy, - Catherine phiên dịch, và liếc nhanh qua khuôn mặt đang cười rạng rỡ của Clay. Rồi cô ngồi xuống ghế dài bắt đầu mặc bộ đồ tuyết màu xanh da trời cho Melissa.

- Clay, đi xe của em tiện hơn, như thế chúng ta có thể mang theo chiếc nôi của Melissa.

- Không cần mang cái đó theo đâu. Mẹ đã chuẩn bị một phòng trẻ rồi.

Catherine ngước lên nhìn Clay bằng ánh mắt ngạc nhiên.

- Vậy ư? - Clay gật đầu.

- Từ khi nào?

- Từ hè trước.

- Mẹ không nói với em.

- Mẹ không có cơ hội đó.

- Vậy mẹ... em muốn nói là, vậy bố mẹ anh có biết chúng em sẽ đến không, Melissa và em ấy?

- Không, anh không chắc là em nhận lời nên anh không dám thông báo, sợ họ thất vọng.

Chiếc xe lướt đi trên những đường phố đã bắt đầu lên đèn hệt như cảnh trong một bộ phim nổi tiếng. Catherine chìm trong những cảm xúc chộn rộn. Cảm giác yên bình được về nhà pha lẫn cảm giác hồi hộp được đi về nhà mỗi lúc một tăng lên. Cô biết còn nhiều giờ nữa buổi tối mới kết thúc.

Clay liếc nhìn cô liên tục. Giáng Sinh đã mang nhiều điều đến cho một con người, anh nghĩ, mỉm cười thích thú trước cảnh Melissa cứ với tay lên hộp điều khiển trước mặt, còn Catherine thì vừa thu bàn tay bé nhỏ của Melissa về vừa mắng yêu nó. Anh liếc nhìn dáng ngồi nghiêng của Catherine một lần nữa, mũi anh hít vào mùi thơm dịu êm thỏa ra từ người cô, và anh không biết anh sẽ làm thế nào để cưỡng lại mùi thơm ấy cho đến hết buổi tối.

Họ đã đến lối rẽ vào nhà, và Catherine không thể không hít sâu một hơi.

- Em nhớ nơi này, - cô nói, gần như với chính mình. Dấu hiệu vui mừng hiện trên khóe môi quyến rũ của cô.

Họ đỗ xe trước cửa chính và Clay đi vòng qua bên kia xe đón Melissa, bế con lên, ôm trong tay rồi nắm cánh tay Catherine khi cô bước ra khỏi xe. Họ đứng im một lát nhìn những ngọn đèn lồng treo bên cửa. Những chiếc dây đèn màu đỏ bay trong gió tạo thành những âm thanh khe khẽ. Gió làm những món tóc trên trán Clay bay ngược về phía sau đúng lúc Catherine liếc nhìn anh. Gió đùa với đôi bông tai của cô khiến chúng đu đưa và chạm vào hàm cô nơi anh muốn gửi một nụ hôn. Nhưng chuyện đó sẽ phải đợi.

- Cùng bấm chuông nào, - anh nói giọng hào hứng.

- Nào, - cô hòa theo.

Angela vừa mở cửa vừa nói một mình:

- Mình không biết khi nào... - nhưng bà không nói hết câu được. Thay vì kết thúc câu nói, bà đặt những ngón tay mảnh dẻ lên môi.

- Mẹ có đủ chỗ cho ba người nữa không? - Clay hỏi.

Angela đứng ngây ra. Đôi mắt bà long lanh, hết hướng tới khuôn mặt rạng rỡ của Catherine, hướng tới cánh tay tự tin của Clay, rồi lại hướng tới Melissa.

- Angela, - Catherine khẽ gọi tên bà. Và người phụ nữ trung niên trong bộ váy màu vàng nhạt ấy bước tới ôm cả ba người, ôm chặt hết mức có thể, và không định che giấu cảm xúc, bà cứ để mặc những giọt nước mắt trào ra, vừa gọi Claiborne vừa đón lấy Melissa, vừa nhận những cái hôn của Clay và Catherine.

Nhìn thấy họ, Claiborne cũng vui mừng chẳng kém gì Angela. Họ ôm hôn nhau, và chị giúp việc Inella xuất hiện, đứng ngây ra vì ngạc nhiên để rồi sau đó không sao rời mắt khỏi Melissa trong khi con bé đang nhún nhảy trong lòng bà nội với chiếc áo đi tuyết đang được cởi dở dang.

Chiếc gậy của Elizabeth Forrester như thường lệ lại thông báo sự di chuyển của bà từ phòng khách sang. Bà đưa ánh mắt sắc sảo nhìn lướt qua phòng khách một lượt để không ai lọt vào tầm quan sát của bà lâu, rồi lên tiếng:

- Đã đến lúc mọi người quây quần rồi đấy, - rồi bà lại quay người bước về phòng ăn với nụ cười hài lòng.

Dường như cuộn dây tầm gửi có mặt ở mọi nơi. Catherine không cố tình tránh nó, cũng không cố tìm kiếm. Cô lờ nó đi, một việc thật quá sức đối với cô bởi mỗi lần nhìn lên là cô lại bắt gặp đôi mắt của Clay đang tìm kiếm cô. Đôi mắt ấy không cần phải nguỵ trang để nhắc cô về cuộn tầm gửi trên đầu, và cảm thấy những cái nhìn họ trao cho nhau chứa đựng bao nhiêu sự khơi gợi. Thật kỳ cho Clay, cứ đứng từ đầu phòng liếc về phía cô. Hết lần này đến lần khác cô quay lưng lại phía anh để nói chuyện với người khác nhưng cô không tài nào tập trung được vào câu chuyện khi mà cô biết ánh mắt anh đang dán vào lưng cô. Và lần nào cũng vậy, cô luôn là người quay đi nhìn chỗ khác trước. Thức ăn được bày theo kiểu tự phục vụ và họ nhận ra họ đứng kế nhau trong phòng chờ lấy thức ăn.

- Em vui không? - anh hỏi.

- Vui lắm. Còn anh?

Anh tính nói thật, không, anh đang khổ sở đây. Nhưng thay vì nói vậy, anh lại trả lời:

- Vui, anh vui lắm.

- Anh không định ăn gì sao?

Anh nhìn xuống dĩa nhận ra rằng anh sắp đi qua chỗ để thức ăn với cái dĩa không. Cô xiên một miếng thịt hầm kiểu Thụy Sỹ và đặt nó và dĩa của anh:

- Một chút bổ dưỡng nào, - cô nói, không nhìn vào mắt anh. Anh nhìn chỗ thức ăn cô lấy cho và mỉm cười. Cô biết rõ tối nay anh cần loại bổ dưỡng nào.

Melissa biết ngay là nó bị đưa đến một căn phòng lạ, bị đặt vào một chiếc nôi lạ, bị ở một mình. Catherine thở dài quay lại với Melissa, và ngay lập tức con gái cô nín khóc.

- Melissa, mẹ đây mà. Con mệt rồi, con yêu, con không chịu nằm xuống sao?

Cô đặt Melissa xuống, đắp chăn cho nó, và khẽ rón rén bước ra ngoài. Nhưng cô chưa ra khỏi cửa phòng thì Melissa đã bò dậy, bám thành nôi đứng lên khóc rất tội nghiệp.

- Xấu hổ quá, con gái ạ - Catherine nói, vội đến bên nôi bế Melissa lên. - Con sẽ làm cho bà của con buồn đấy. Bà đã chuẩn bị cho con hẳn một phòng đẹp như thế này cơ mà.

Căn phòng quả là rất đẹp. Nó thể hiện sự quyến rũ mà Angela có thể dễ dàng tạo ra từ mọi thứ bà động tay vào. Catherine đang quay người ngắm căn phòng thì chợt thấy Clay xuất hiện ở ngưỡng cửa.

- Con lại quấy em phải không?

- Nó lạ nhà, anh ạ.

-Ừ, anh biết, - anh nói và bước tới đứng sau Catherine, nói với Melissa qua vai cô. - Con nghe nhạc nhé, Melissa? Con thích không? - Rồi quay sang nói với Catherine, - Mẹ đang chuẩn bị cho mọi người hát Thánh Ca. Chúng ta đưa con xuống dưới nhà nhé? Có thể nghe nhạc con sẽ dễ ngủ hơn.

Catherine nhìn Clay qua đầu Melissa. Cái nhìn của anh khiến tim cô đập rộn. Cô nhận ra họ đang ở riêng với nhau trong khi ở dưới nhà tiếng piano đã bắt đầu cất lên. Clay đưa một tay tới...

Nhưng anh đưa tay tới để đón lấy Melissa.

- Đi nào, - anh nói, ôm Melissa trong tay, nhưng ánh mắt anh không rời ánh mắt cô, - để anh bế con. Em đã bế con suốt cả buổi tối rồi.

Melissa ngủ trên tay Clay khi họ hát Thánh Ca, nhưng khi họ đưa con bé về nôi thì nó lập tức mở mắt và bắt đầu thút thít.

- Không ổn rồi, Clay ạ, - Catherine nói nhỏ, - Melissa mệt nhưng nó không chịu đầu hàng đâu.

- Vậy chúng ta nên đưa con về nhà chăng?

Có gì đó trong cách anh nói từ "nhà", có gì đó trong cử chỉ của anh, trong giọng nói của anh khiến máu trong người Catherine dồn lên đầu cô.

- Vâng, em nghĩ nên như vậy.

- Em mặc áo cho con đi, anh sẽ đi nói với bố mẹ.

oOo

Trên đường về ngôi nhà ở Thung Lũng Vàng, họ không hề nói một lời. Anh bật radio và thấy kênh nào cũng phát những bài Thánh Ca. Với những giai điệu âm nhạc êm dịu, cuối cùng Melissa cũng đã ngủ say trên tay Catherine.

Catherine cho Melissa về phòng ngủ, quay xuống để rồi thấy Clay đang đợi cô. Anh đang ngồi trên chiếc ghế xoay ở trong bếp, vẫn mặc nguyên áo khoác. Anh để một chân lên thanh ngang của chiếc ghế đối diện và chống khuỷy tay lên mặt chiếc tủ quầy. Một thứ gì đó bắt mắt Catherine, một thứ gì đó anh đang mân mê khiến cô cảm thấy vật đó như có bùa mê. Rồi cô nhận ra đó là một cuộn tầm gửi.

- Con... con, - cô nhìn đăm đăm vào cuộn tầm gửi, lắp bắp.

- Hãy quên Melissa đi, - anh khẽ ra lệnh.

- Anh có muốn uống một ly gì đó không? - cô hỏi ngớ ngẩn.

- Em muốn không?

Mắt cô bị hút vào mắt anh. Im lặng bao trùm giữa họ. Rồi vẫn ngồi nguyên như cũ, anh nói:

- Em biết anh muốn gì mà.

- Vâng, em biết. - Cô nhìn xuống chân mình, cảm thấy như anh ấy không đến và ôm cô.

- Em có biết em đã từ chối anh bao nhiêu lần không?

- Có, tám lần. - Cô nuốt xuống.

Khi cô thừa nhận điều đó, má cô đỏ bừng. Cô ngước lên nhìn anh, và qua ánh mắt cô đọc được cái giá của mỗi lần cô từ chối anh. Và trong im lặng, cuộn tầm gửi lại bắt đầu bị xoay đi xoay lại.

- Anh không cần biến nó thành lần thứ chín, - anh nói.

- Em cũng không.

-Vậy thì hãy tiến lên cùng anh, Catherine, - anh mời, chìa một tay ra, chờ đợi.

- Anh biết những điều kiện của em rồi.

- Đúng, anh biết, - anh vẫn để bàn tay như cũ mời cô.

- Vậy.... vậy... - cô cảm thấy cô hụt hơi. Anh không hiểu sao?

- Vậy anh nói điều đó nhé?

- Vâng, anh nói trước đi, - cô van xin, ánh mắt cô bị hút vào những ngón tay dài của bàn tay đang đợi cô.

- Đến đây để em có thể nghe rõ hơn. - Anh nói, giọng thầm thì.

Rất chậm, rất chậm, cô bước tới chạm vào những ngón tay anh bằng chính những ngón tay mình. Nhưng anh không nhúc nhích cho tới khi cô hoàn thành hành trình của cô, cái hành trình nói cho anh biết cô cũng muốn. Anh nắm lấy những ngón tay cô một cách rất thư thả và thậm chí còn thư thả hơn khi anh kéo cô lại phía anh. Tiếng tim cô đập dội vào lồng ngực nghe rõ mồn một, còn mắt cô thì hướng lên mắt anh, và anh nhẹ nhàng kéo cô đến gần hơn, để cô đến giữa hai chân anh. Anh hoàn toàn chắc chắn mình muốn gì. Cơ thể anh lên tiếng cho nhu cầu của chính mình. Anh ôm lấy cô, mắt anh nhắm lại, môi anh hé mở bên môi cô. Cuộn tầm gửi trượt xuống qua tóc cô. Cô cảm thấy bàn tay nóng bỏng của anh trên lưng cô. Cái hôn của anh đầy khao khát và tìm kiếm và cô cảm thấy vị mặn từ lưỡi, của ai cô không kịp nghĩ. Anh đặt hai tay lên má cô, và gỡ cô ra khỏi cái hôn, nhìn sâu vào mắt cô với ánh mắt đau đớn.

- Anh yêu em, Cat ạ. Anh yêu em. Tại sao anh phải mất chừng ấy thời gian mới hiểu ra cơ chứ?

- Ôi Clay, hãy hứa với em là anh sẽ không bao giờ bỏ em nữa?

- Anh hứa, anh hứa, anh...

Cô ôm ghì lấy anh để anh không phải nói nữa. Anh ôm thân hình mềm mại của cô sát với anh hơn nữa. Anh xoay chiếc ghế và bằng một động tác nhẹ nhàng, anh để lưng cô áp vào mép chiếc tủ quầy. Nhưng cạnh tủ làm vai cô đau, vì thế cô đẩy anh, và thế là cả hai người cùng quay một vòng trên chiếc ghế cho đến khi bàn chân cô chạm sàn giữa hai chân anh. Họ hôn nhau, cảm nhận sức nóng từ cơ thể nhau. Cô cảm thấy bàn tay anh lần tìm nút chiếc thắt lưng trên eo cô. Cô tính giúp anh, nhưng rồi cô chỉ mãi tận hưởng cảm giác dễ chịu do bàn tay anh mang lại, rồi cô nghe thấy tiếng chiếc thắt lưng rơi xuống sàn. Anh cởi váy cô bằng một bàn tay và những ngón tay bắt đầu khám phá cơ thể cô.

- Anh có biết em đã mặc bộ đồ lót này trong cái đêm tân hôn của chúng ta không? - Cô hỏi bằng giọng nói nghe như không phải của cô.

- Vậy ư? - Ánh mắt anh như muốn thiêu đốt cô. - Đêm nay sẽ là đêm tân hôn của chúng ta.

Anh vòng tay ra sau lưng trần của cô. Cô khẽ rên trong khi luồn những ngón tay vào mái tóc mềm của anh, hướng cái hôn của anh đến những chỗ đang chờ đợi anh.

- Chúng ta đang ở trong bếp đấy, Clay. - Cô thì thào bên tai anh.

- Anh không quan tâm.

- Hãy đưa em lên phòng ngủ của chúng ta.

Cô quàng tay quanh cổ anh để anh bế cô tới nơi cô muốn đến.

- Catherine, anh biết là một năm rưỡi nay anh muốn điều này nhưng em sẽ không có thai ngay chứ?

- Nhưng nếu anh hỏi như thế vào cái ngày mùng bốn tháng bảy đó thì chúng ta sẽ không có ở đây bây giờ, đúng không anh?

- Cat, anh muốn em đừng có thai một thời gian. Anh muốn được hưởng sự thon thả và khao khát của em một thời gian đã.

- Thon thả và khao khát ư?

Anh biết rằng mình đã để lộ, vì thế anh vội cúi xuống hôn cô để cô không hỏi được nữa. Cô ngoảnh mặt sang một bên.

- Anh nói thế nghĩa là sao?

- Không có gì.- Anh cố tình lãng tránh, muốn cô ngừng hỏi để vuốt ve anh.

- Anh trả lời em rồi em sẽ trả lời anh, - cô nói, và tránh cái hôn của anh.

Anh nghĩ nếu bây giờ cô nổi giận với anh thì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã mở miệng. Nhưng anh phải trả lời.

- Thôi được. Anh đã đọc nhật ký của em. Đọc tất cả về những gì chúng ta đã làm vì rượu, vì thế mà anh nói là anh muốn em khao khát anh.

Cô đỏ bừng mặt, nhưng không phải vì giận, mà vì ngượng ngùng và khao khát.

- Clay, em sẽ không có thai ngay đâu.

- Vậy anh phải đợi bao lâu nữa em mới âu yếm anh?

Không thêm một giây nào nữa, Clay ạ, cô nghĩ, và đặt những ngón tay dịu dàng của cô lên người anh, dành cho anh những cái vuốt ve khiến anh nghẹt thở. Những tháng trống vắng rơi vào lãng quên ngay từ những cái vuốt ve đầu tiên của cô. Những ngày tìm kiếm cuối cùng đã có được câu trả lời của chúng.

Anh gọi tên cô, Cat, gọi không biết bao nhiêu lần, để cô được nếm trải cảm giác sung sướng, đê mê. Cái cảm giác mà anh biết anh đã không mang đến cho cô trong lần đầu tiên, cái cảm giác mà anh biết anh sẽ đền bù cho cô trong suốt cuộc đời còn lại của hai người.

- Ôi, Cat, với anh rất tuyệt, với em cũng vậy. - Bên tóc cô, anh thì thầm trong hơi thở.

Anh đặt tay lên bụng cô, hôn lên bờ vai trần của cô.

- Đó là lần đầu tiên của em ư, Cat?

Cô xoay người sang để anh có thể nhìn rõ mặt cô hơn.

- Đúng, - cô thú nhận.

- Này, - anh hơi nhích đầu ra để nhìn vào mắt cô, - sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua với nhau, em vẫn còn bẽn lẽn với anh ư?

- Bây giờ làm sao em có thể thừa nhận là em bẽn lẽn chứ?

- Vậy thì em đừng bao giờ ngại nói với anh bất cứ điều gì, được không? Nếu em không tin anh thì làm sao anh có thể giúp em được chứ? Tất cả những chuyện của quá khứ và những cảm giác của em về Herb, em có thấy là chúng ta đã cùng nhau chiến thắng được những cái đó rồi không?

- Ôi, Clay. - Cô thở phào, ôm ghì lấy anh, tự hứa với mình rằng cô sẽ không bao giờ che giấu tình cảm với anh nữa. Lát sau cô nói, - Anh có biết là em bắt đầu yêu anh từ khi anh đến Horizons ve vãn em không?

- Từ lâu thế sao?

- Ôi, Clay, làm sao em cưỡng nổi chứ? Tất cả các cô gái ở đó đều chết mê chết mệt anh. Họ nói với em anh hoàn hảo như thế nào, và những ngày ấy anh luôn đến bằng chiếc corvette quyến rũ của anh, anh mặc những bộ đồ thật hấp dẫn, anh cười thật gợi cảm. Chúa ơi, anh làm em phát điên lên.

- Cô bé ngốc nghếch của anh, - anh cười, - em có biết là nếu em bộc lộ tình cảm của mình dù chỉ một lần thì chúng ta sẽ tiết kiệm được bao nhiêu thời gian không?

- Nhưng lúc đó em rất sợ. Liệu lúc ấy anh có cảm tình với em không? Em là kẻ phá đám mà.

- Vậy mà mỗi lần anh tiến lên, anh lại cảm thấy em không thể chịu nổi anh.

- Clay, trước đây em đã nói với anh rằng Herb đã bắt em phải đến nhà anh, rằng hôn nhân phải được gây dựng từ tình yêu. Xin hãy luôn như thế này, anh nhé? Hãy đối xử tốt với nhau và hãy hứa tất cả những điều mà hôm đám cưới chúng ta không thực sự hứa.

Nằm bên nhau, trong tình yêu chan chứa, họ trao nhau những lời thề.

- Anh hứa, Cat ạ.

- Em cũng xin hứa như vậy, Clay ạ.

oOo

Buổi sáng ngày Giáng Sinh, Melissa thức dậy vừa bập bẹ, vừa đập gót chân của nó vào thành nôi. Clay tỉnh giấc, vươn vai, cảm thấy làn da mát rượi bên người anh. Anh quay sang ngắm người đàn bà đang nằm sấp, ngủ ngon lành dưới những món tóc vàng.

Anh rón rén bò xuống khỏi giường.

- Anh đi đâu đấy? - Giọng nói êm ái của cô bay ra từ sau những sợi tóc.

- Đi đón Melissa lên đây với chúng ta, đồng ý không?

- Đồng ý, nhưng đừng có đi lâu, anh nhé?

Catherine nằm ngửa lên và Clay đặt Melissa xuống bên cạnh cô, rồi anh cũng trườn lên giường.

- Chào con, Lissy. Hôn mẹ con một cái nào, được không?

Melissa mút cằm mẹ, với nó có lẽ đó là một cái hôn.

Clay nhìn hai mẹ con Catherine, mỉm cười hạnh phúc.

Catherine nhìn mái tóc rối của anh, nhìn đôi mắt đang cười của anh và nói:

- Chào, Clay. Hôn mẹ của Melissa một cái nào, được không?

- Hơn một cái là khác, - anh cười. Melissa là đứa trẻ sớm học được giá trị của sự âu yếm.

Anh trườn qua Melissa để dành cho vợ anh những gì cô muốn.

HẾT.