Le Lói - Diệu Diệu

Chương 4




Cánh cửa sắt bỗng dưng chuyển động, từ từ mở ra. Ánh đèn xe chói lòa, khiến các cô gái đều phải nhắm mắt lại. Có tiếng gầm của động cơ xe, rồi 3 chiếc SUV to lớn lao thẳng vào căn phòng, dừng ngay trước họ khoảng 1 mét. “Anh Quách” bước xuống từ một chiếc Porsche Cayenne màu xanh đậm, cùng hai thanh niên giang hồ khác tiến tới cửa chiếc Range Rover ở giữa. Trong lúc này, bốn người đàn ông cũng bước xuống từ chiếc SUV Acura còn lại, người đầy mùi thuốc lá, lập tức một người trong số họ mở cửa sau của chiếc Range Rover, cả hội cúi đầu trong im lặng. Một người đàn ông bước xuống, anh ta rất cao lớn, có lẽ phải tới 1m9, vượt trội hơn tất cả những người bên cạnh. Tay anh ta cầm một chiếc áo khoác da, trên người mặc một bộ quần áo thời thượng, t-shirt trắng, quần jeans tối màu cùng một đôi Dr.Martens hầm hố không dính chút bụi.

“Anh Quách” vẫn mang hình tượng bạch diện thư sinh quen thuộc, xoa hai tay nói với người đàn ông nọ:

-Anh Tề, em mang tới cho anh chút quà ra mắt. Ở đây có mười một cô, tuổi còn rất trẻ, có lẽ có không ít hàng nguyên tem, anh chọn xem. Anh lấy hết, em càng sẵn lòng.

Nói xong, anh ta còn bổ sung thêm một nụ cười nịnh nọt. “Anh Tề” ném cho anh ta ánh mắt khinh thường, nhưng cũng chẳng buồn đáp lại, rảo bước tới chỗ đám “hàng” đang co rúm vào một góc tường.

Lúc này Tiểu Bình đã mở được mắt ra. Cô nhìn “anh Quách”, trong mắt chỉ có sự căm hận. Cũng tại sự cả tin của cô, nghĩ anh ta là người tốt, ai biết được, chỉ là một kẻ buôn người máu lạnh! Cô lại nhìn tới người đàn ông cao lớn kia, thấy rất quen mắt. Con ngươi của Tiểu Bình dường như mở to hơn khi cô nhận ra, đó chính là gã đàn ông đã nhìn cô chằm chằm ở công viên trẻ em khi trước. Chỉ có điều lúc này, tóc tai của hắn gọn gàng hơn, râu cũng đã cạo sạch, bên tai vẫn là chiếc khuyên lấp lánh, trông như trẻ ra vài tuổi. Các cô gái bị trói cũng tỏ ra ngạc nhiên khi thấy lão đại trẻ tuổi đẹp trai, khác hẳn với tưởng tượng, thậm chí kỳ quái là có những người không giãy giụa cố gắng kêu gào nữa.

Tiểu Bình chỉ có thiện cảm với những chàng trai sáng sủa nhẹ nhõm, “anh Tề” quá cao lớn và dữ tợn, đối với cô rất áp đảo, rất đáng sợ. Ngay lúc này đây, cô chỉ mong hắn không nhận ra mình, tóm lại, đừng để hắn chọn phải cô. Cô ngồi trong góc, ở trước mặt còn một cô gái cao hơn cô tới một cái đầu, cơ hội bị nhìn trúng là không lớn. Càng nghĩ vậy, cô càng co người, muốn cho người phía trước che hết thân mình. Nhưng, trời không chiều lòng người. “Anh Quách” lại xun xoe chạy đến bên cạnh “anh Tề”, nhanh nhảu mở miệng:

-Anh Tề, anh xem, có một con bé được lắm, không biết có phải khẩu vị của anh không? Hình như mới chỉ là học sinh trung học thôi.

Đoạn, anh ta tiến tới dùng hai tay kéo vai Tiểu Bình ra khỏi góc khuất, đưa tới trước mặt “anh Tề“. Tiểu Bình ra sức di chuyển khỏi bàn tay của anh ta, cô thực sự phát hoảng, nhất là khi đối mặt với người đàn ông này. Cô rất sợ, nước mắt chực chờ sắp chảy ra. “Anh Tề” tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, tay phải đưa lên bóc miếng băng dính đang dán trên miệng cô. Câu đầu tiên Tiểu Bình nói trong nước mắt, trước mặt rất nhiều gã giang hồ hổ báo, lại là một câu nói ngây thơ vô lực:

-Thả tôi ra.

Cả bọn, trừ “anh Tề”, đều phá lên cười. Bẵng đi một khoảnh khắc, khi tất cả đã im lặng, “anh Tề” mới lên tiếng, không giấu nổi cái nhếch miệng vui vẻ:

-Bắt được rồi, Tiểu Thanh.

Hai chữ “Tiểu Thanh” thoát ra từ miệng hắn nhẹ nhàng, hết sức tự nhiên. Tiểu Bình nhìn trân trân không hiểu, hắn cũng không giải thích, chỉ cúi xuống bế cô bằng một tay, bước những bước dứt khoát về phía cửa sắt. Trong tiếng la hét dữ dội của Tiểu Bình, đám con gái còn lại thoáng chốc run sợ.

“Anh Quách” thấy biểu hiện của “anh Tề” thì lấy làm hoan hỉ, lập tức quay ra mấy tên đàn em của “anh Tề”:

-Tề đại ca chọn xong rồi, các chú có thích cô nào thì lấy, nhanh để anh còn đi đưa hàng.

Bốn tên đàn em và lái xe của “anh Tề” đều lắc đầu, rồi lập tức giải tán, mở cánh cửa gỗ bên phải, thông với một cầu thang đi lên trên phòng. Đây gọi là tiền viện, là khu nhà để xe và chỗ ở của năm người, còn “anh Tề” ở một căn nhà lớn phía sau, hoàn toàn biệt lập, nếu không có việc cần thì bọn họ cũng không được tự tiện đi vào căn nhà ấy. “Anh Quách” vô cùng ngạc nhiên nhìn hai đàn em của mình, một tên đàn em nói:

-Đại ca không biết rồi, xưa nay “anh Tề” không nhận quà này, cũng không cho bọn đàn em kia nhận. Lần này chắc là phá lệ, việc của đại ca coi như ổn rồi.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt “anh Quách” càng sâu thêm, anh ta hí hửng kêu bọn đàn em đưa hàng đi. Sáng hôm sau, anh ta quả nhiên nhận được một tin nhắn của “anh Tề”: Duy nhất lần này. Anh ta thở phào nhẹ nhõm. Không phải anh ta muốn động tới địa bàn cấm buôn bán người đi nơi khác của “anh Tề”, mà đây là lệnh của lão già háo sắc Khúc Duy - vốn có ân nghĩa với anh ta. Lần này coi như trả hết ân tình, sắp xếp mười cô gái kia đưa tới Huệ Châu cho lão già ấy, thế là xong việc.

Nhắc tới “anh Tề”, anh ta thực sự không hiểu cách làm việc của người này lắm. Khoảng năm năm trước đây, “anh Tề” trẻ tuổi bắt đầu nổi lên ở Đông Quản, nghe nói gốc gác là phú nhị đại, lắm tiền nhiều của, không biết làm thế nào lại thu phục được mấy tên đàn em già dặn, nay đều là các lão đại ở Đông Quản và các tỉnh bên cạnh. “Anh Tề” chủ yếu kinh doanh sòng bạc, mấy đàn em đã tách ra của hắn thì làm đủ thứ nghề: bảo kê, môi giới gái, nhưng tuyệt nhiên không thấy dính dáng tới hàng cấm hay là buôn người. Mấy năm qua, danh tiếng của hắn không ai là không biết, thu hút cả mấy cô tiểu thư nhà giàu ở Đông Quản. Các ngài tai to mặt lớn đều muốn con gái lấy được phu quân họ Tề, à mà, họ cũng không biết tên thật của hắn là gì, cả cái Đông Quản này đều chỉ biết có duy nhất một “anh Tề” mà thôi.