Đông Quản rực rỡ hơn khi mặt trời lặn, phố xá đã lên đèn. Khắp nơi là những tụ điểm ăn chơi ngập trong ồn ào, những vũ trường xanh đỏ, những quán bar, những khách sạn trá hình, và đó đây những cô gái sẵn sàng bán đi lòng tự trọng và thân thể mình, giống như người mẹ Vương Mạn Xuân của Tiểu Bình vậy.
New South China Mall là một trung tâm thương mại siêu lớn mới khánh thành chưa tới chục năm, nhưng do quy hoạch không tốt, 90% diện tích của nó bị bỏ hoang, thứ duy nhất còn hoạt động chỉ là công viên trẻ em ở phía ngoài, hằng ngày vẫn diễn ra các hoạt động cho trẻ nhỏ. Đơn vị thuê Tiểu Bình là một công ty đồ chơi trẻ em đang chạy chương trình quảng bá cho sản phẩm mới ra mắt nên tổ chức tặng quà ngay tại nơi này. Món quà chẳng quá giá trị, chỉ là những con thú nhồi bông nhỏ bằng nắm tay nhiều màu khác nhau, nhưng lại khiến bọn trẻ phấn khích.
Cùng làm với Tiểu Bình là một cô gái 22 tuổi tên Chu Hạ, đang là sinh viên đại học Quảng Đông. Chu Hạ không phải là người mới, cô rất quen thuộc với công việc như thế này, do đó thường giúp Tiểu Bình trang điểm trước khi làm việc. Là một cô gái có nhan sắc, nhưng Chu Hạ nói với Tiểu Bình, dù có thiếu tiền, cô cũng không chấp nhận làm gái bao, thà vất vả một chút mà tâm hồn thanh thản. Vả lại Chu Hạ vẫn nghĩ, muốn lấy được tấm chồng tử tế, thì thân thế phải trong sạch.
Một chủ nhật cuối tháng 6, Tiểu Bình vừa rời khỏi lớp học thêm đã chạy tới công viên trẻ em, Chu Hạ tới trước, lập tức kêu cô ngồi xuống để trang điểm. Chuẩn bị xong xuôi, hai chị em chạy ra ngoài cổng khu trò chơi điện tử, cùng nhau phát quà cho mỗi bạn nhỏ bước vào. Tiểu Bình mặc một chiếc váy màu xanh ngọc nhiều lớp voan rất bắt mắt, độ dài cũng phù hợp với chiều cao 1m62 của cô, tóc được Chu Hạ bới cho kiểu đầu nữ thần rất đẹp, tôn lên nước da trắng ngần và thân hình thon nhỏ hơi gầy. Được thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, Tiểu Bình thực sự là một cô gái rất thanh tú, với đôi mắt biết cười, hàng lông mi dài, mũi thẳng, đường nét trên khuôn mặt hết sức hài hòa. Trong mắt đám trẻ con, cô không khác gì nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Đang mải phát quà cho các em nhỏ, Tiểu Bình không để ý đến một ánh mắt cứ dõi theo cô mê mải. Ngẩng đầu lên mới thấy được, đó là một người đàn ông trạc 30 tuổi cao lớn vượt trội, mặc áo thun ngắn tay màu đen bó sát, một bên tai đeo khuyên, mặt mũi sáng sủa nhưng dữ tợn, râu quanh quai hàm dường như đã vài ngày chưa cạo.
Tiểu Bình không được thừa hưởng sự dạn dĩ của mẹ, ngược lại cô là người nhút nhát giống bà ngoại, chỉ vừa bắt gặp cái nhìn sỗ sàng của người đàn ông kia đã rụt cổ lại vì sợ, thậm chí chân tay còn hơi run rẩy. Cô thầm thì với Chu Hạ:
-Chị Hạ, chú kia cứ nhìn em chằm chằm ấy... Em sợ quá.
Chu Hạ cũng nhìn về phía người đàn ông nọ, đoạn quay ra nói với Tiểu Bình:
-Trông có vẻ giống dân xã hội. Đừng để ý tới hắn ta làm gì, làm nhanh còn về.
Người đàn ông kia đứng đó một lúc, tới khi hai gã xăm trổ đầy mình chạy đến nói gì vào tai hắn ta, hắn ta mới làm bộ mặt tiếc nuối mà rời đi. Sự sợ hãi của Tiểu Bình cũng theo đó mà buông bỏ, trong lòng cô hy vọng, từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ gặp phải người đàn ông như thế nữa.
Tan làm, Tiểu Bình trở về nhà. Vương Mạn Xuân lại đi vắng. Nhẩm đếm, mẹ cô đã ra ngoài 5 ngày chưa trở về. Gọi điện cũng không bắt máy. Tiểu Bình hơi lo lắng, dù thi thoảng mẹ cô vẫn đi liền một tuần không về. Cơm canh nấu xong, cô lại ăn một mình, dọn một mình. Kể từ khi ông bà ngoại qua đời, cô không còn mong mỏi được về nhà nữa. Sự vắng lặng ở nhà, cộng thêm chuyện cô vốn đã ít bạn bè, lại càng làm tâm trạng của Tiểu Bình thêm nặng nề. Cô chỉ có một ước muốn, tháng sau thi đỗ đại học, tới Quảng Đông học tập, cuộc đời sẽ lật sang một trang mới. Tiểu Bình đã quen cách suy nghĩ của người già, bởi từ bé cô chỉ thân thiết với ông bà ngoại, thích yên ổn, thích có một cuộc sống bình lặng không thăng trầm. Đại loại là, trong tương lai, cô muốn trở thành một kế toán viên nho nhỏ, đợi khi công việc ổn định sẽ kiếm một tấm chồng, phải là người trầm ổn an tĩnh như ông ngoại vậy, không quan trọng tới vẻ ngoài và tiền tài, chỉ cần gia đình ấm áp hòa thuận là được.
Hồ sơ của Tiểu Bình đã gửi đi, ngày thi cũng sắp tới gần. Lã Dật thường trách cô không chọn học ở thành phố lớn phía Nam, hại hai người không thể gặp nhau thường xuyên nữa, vì cậu đăng ký một đại học ở Thượng Hải, so với Quảng Đông xa xôi hơn nhiều. Tiểu Bình chỉ cười, bảo:
-Đồ gia hỏa lắm tiền nhà cậu, đi Thượng Hải tốn kém lắm, mình ở Quảng Đông cho gần, sau này ra trường làm chung một thành phố chẳng phải là được rồi sao?
Lã Dật làm mặt quỷ, sau đó lại dùng chiếc xe máy cũ của bố cậu chở cô cùng đến chỗ học thêm. Cả hai người trẻ, mang trong mình ước nguyện xa xôi, chẳng hề xem trọng những gập ghềnh trước mắt.
Nhưng ngay tối ngày hôm đó, cũng là ngày cuối cùng của tháng 6, vừa đặt chân về tới nhà, Tiểu Bình nhận được một tin nhắn của mẹ. Mẹ cô chỉ viết một câu gọn lỏn: “Đến đón tao“. Cô chỉ hiểu là đón ở nơi mẹ cô làm việc, những cái khác cũng không nghĩ đến nữa. Cô rất lo, sợ Vương Mạn Xuân có phải đã ốm hay bị thương rồi, nên mới nhắn tin cho cô như vậy, nhưng gọi điện thì lại là những tiếng “tút tút” dài vang lên trong vô vọng. Mẹ cô chẳng hề nghe máy.
Đêm tối dưới ánh đèn mờ ảo của Đông Quản, Tiểu Bình vẫn mặc nguyên áo trắng quần dài đi học, đi xe buýt tới chỗ làm của mẹ, chạy dọc một con phố dài mới tới được vũ trường Hoan Lạc. Ánh đèn biển hiệu nhấp nháy xanh đỏ liên tục khiến cô nhức mắt, vô thức đưa tay dụi mắt nhiều lần.
Mẹ cô có lẽ đang ở trong nơi này thôi, cô tự nhủ.
Nhưng rồi, Tiểu Bình không thể đón được mẹ về nhà. Mà ngay cả chính cô, cũng bị quỷ dữ đưa đi mất.