Lệ Hoa Khuynh Quốc

Chương 17: Kết cục




“Ba trăm bảy mươi ba, ba trăm bảy mươi bốn…… Ba trăm tám mươi tám…… Ba trăm chín mươi……”

Cả thiên cung im lặng, chỉ có tiếng vun vút xé gió của nhuyễn tiên (roi dây) cùng với tiếng la tục tằng của tiên nhân chấp pháp.

Một roi rồi lại một roi, cứ hướng tới trên lưng của người kia mà quất xuống. Hắn không kêu tiếng nào, nhưng lại khiến cho tất cả những người chứng kiến cảm thấy đau đớn thay mình. Bọn họ nhìn đến mà phát sợ, nên không ai dám gây ra tiếng động nào. Người duy nhất dám phát ra tiếng lại chính là Tô Cận. Bất quá, âm thanh phát ra từ nàng lại là tiếng khóc. Có điều, Tô Cận là do sợ hãi quá độ, nên mới khóc nấc lên như vậy.

Quần áo của Cửu Vân, nghiễm nhiên, đỏ sẫm một màu. Ngay cả tiên nhân chấp pháp cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Roi của hắn hạ xuống dần dần mất đi khí lực, thắt lưng cũng đau nhức. Vậy mà kẻ bị đánh kia vẫn thẳng tắp đứng yên, cười nhợt nhạt. Dường như kẻ chịu đau không phải hắn, mà người bị đổ máu cũng chẳng liên quan tới hắn luôn.

Mỗi một roi quất xuống, đáy lòng của những người đứng xem cũng thầm than một tiếng. Mặc cho lúc đầu họ hớn hở thế nào khi thấy hắn bị phạt, hay căm ghét hắn đến mức nào đi nữa, giờ phút này, bản thân họ cũng không thể nào không bội phục hắn. Có điều, không ai biết trong lòng Cửu Vân lúc này đang suy nghĩ những gì. Hắn quả thực đang cười. Hắn không kêu đau, nhưng tâm của hắn lại càng lúc càng lạnh lẽo theo từng tiếng roi vung. Vì sao? Bởi vì hắn không tìm thấy Chi Chi. Nha đầu kia sau khi nghe Tiên Đế tuyên phạt xong, nháy mắt đã biến mất. Nàng sợ sao? Sợ hắn sẽ khai nàng ra sao…… Cười khổ……

“Bốn trăm tám mươi…… Bốn trăm chín mươi ba…… Bốn trăm chín mươi chín, năm –”

“Khoan đã! Tiên…… Tiên nhưỡng!! Người này…… Người này có tiên nhưỡng!!” Một tiếng nói thanh thúy đột nhiên cắt ngang bầu không khí khiếp đảm của buổi hành hình. Chi Chi thở dốc, tay cầm một cái bình nhỏ, một đường vọt thẳng vào đại điện, không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, tiến đến bên người Cửu Vân, đẩy tiên nhân chấp pháp sang một bên, rồi quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ liếc nhìn Cửu Vân một cái, lại đem cái bình nhỏ trong tay giơ lên.

“Tiên Đế có nói, nếu vẫn còn giữ được một bình tiên nhưỡng, thì có thể giảm nhẹ hình phạt!!” Lời nói đúng lý hợp tình, giọng điệu lại quật cường pha lẫn phẫn nộ.

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Tất cả ánh mắt đều tập trung hết lên người tiểu cô nương không biết sống chết mới vừa chạy vào. Cửu Vân cũng không ngoại lệ, thời điểm nàng chạy vào, ánh mắt của hắn cũng chưa từng rời khỏi nàng. Thần sắc vội vàng của nàng, đôi mắt đẫm nước của nàng, đôi mi thanh tú nhăn lại của nàng khi đẩy tiên nhân chấp pháp…… Hắn cười càng lúc là sâu, ngay cả trái tim cũng cười lên rộn ràng.

“Đây…… Ngươi là?” Tiên Đế nhìn tiểu nha đầu bên dưới, ngạc nhiên. Nhưng khi liếc thấy bình tiên nhưỡng trong tay nàng, thì lòng ngài lại nhẹ nhõm hẳn.

“Tiên nhưỡng không phải hắn trộm, là do tiểu tiên mang đi nhân gian.” Một câu thẳng thắn lại khiến thiên đình nổ tung, nhưng nàng vẫn tiếp tục nói “Lê phi muốn ngắm hoa lê, tiểu tiên không chỉ mang tiên nhưỡng đi tưới cây lê, mà còn năn nỉ Cửu Vân tiên quân giúp tiểu tiên xin Tô Cận hoa tiên lê hoa bí quyết. Sau đó, tiểu tiên lại mang tiên nhưỡng đến cho Lạc Văn Thư, để hắn dùng nó cứu Lê phi……”

Lời nàng nói có chút loạn, nhưng chúng tiên gia nghị luận lại càng ồn ào hơn. Nàng rốt cục hô to một tiếng,“Tóm lại, tất cả sai lầm này đều là bởi tiểu tiên mà ra, không có liên quan tới Cửu Vân tiên quân!”

Hỗn loạn, yên tĩnh, nghiêm túc.

“Tiểu tiên dưới kia, ngươi có biết hậu quả của những lời này?” Tiên Đế lớn tiếng quát.

“Tiểu tiên biết.”

“Vậy ngươi –”

“Tiểu Chi Chi…… Sao lại nói như vậy?” Cửu Vân đột nhiên ngắt lời của Tiên Đế, còn chăm chú nhìn Chi Chi hỏi, “Vì sao lại bao che cho ta?”

Nhìn hắn cả người đầy máu, nàng đã thầm muốn khóc. Lại nhìn đến vẻ mặt của hắn, nước mắt nàng chực chảy xuống.

“Tiểu tiên không có bao che, những gì tiểu tiên nói là sự thật!”

“Tiểu Chi Chi……” Cửu Vân cả người đầy máu, tiến đến trước mặt Chi Chi, “Nhìn ta, nói. Vì sao?”

Ánh mắt của hắn chân thành như thế, thâm tình như thế, nóng như thế…… Lại mong chờ như thế…… Đừng nhìn nàng như vậy, nàng sẽ thật sự chịu không nổi! Nàng nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, lắc đầu nguầy nguậy, “Tiểu tiên nói là sự thật! Tất cả đều là sự thật!”

“Lời này là nói thật sao?!” Cửu Vân nhìn chằm chằm Chi Chi đang bối rối lắc đầu, quỷ dị cười. Ngay tại thời khắc nàng phát hiện hắn có điểm không thích hợp, Cửu Vân đã giật lấy bình tiên nhưỡng, đưa lên miệng, uống một hơi –

“A ~! Đừng!” Chi Chi gắt gao ôm lấy cánh tay của hắn, nước mắt giàn giụa, “Đừng uống, đừng uống mà –”

“Vậy nàng nói cho ta biết, vì sao?” Hắn nắm lấy tay Chi Chi, kéo nàng vào trong lòng, khiến cho trong đôi con ngươi sáng bóng kia, chỉ có hình ảnh của một mình hắn. “Vì, cái gì, hử?”

“Ô ô……” Chi Chi rốt cục khóc ra thành tiếng. Thần sắc mọi người khó hiểu, nghe xong lời nàng nói lại càng mờ mịt, “Bởi vì…… Tiểu nhân thích đại nhân!……”

“Sao hả?” Cửu Vân ra vẻ kinh ngạc, buông Chi Chi ra, kéo nàng tới một chỗ bắt mắt hơn, lại hỏi, “Chi Chi vừa nói cái gì?”

Lúc này, Chi Chi đã không khóc thành tiếng nữa, nhưng ánh mắt vẫn mơ hồ đẫm lệ nhìn Cửu Vân, lại lấy hết sức bình sinh ra mà gào lên, “Chi Chi thích Cửu Vân đại nhân!”

Bây giờ, tất cả mọi người ở đây đã nghe rõ rồi chứ.

Lần này, toàn thể thiên cung lại vỡ oà.

Lúc này, Chi Chi đã tuyên bố như thế, tất cả mọi người đều có thể làm chứng ……

“Chi Chi thích Cửu Vân đại nhân…… Đại nhân đừng nữa uống nữa……” Uống nữa, sẽ tăng thêm tội ……

Có điều, Cửu Vân lại cười lớn một tiếng, vẫn đem số tiên nhưỡng còn thừa kia, một hơi uống cạn!

“Đại nhân!!” Chi Chi hoảng sợ kêu lên, thần sắc hoang mang.

“Cửu Vân! Ngươi –” Sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch. Chẳng lẽ hắn còn ngại xử phạt không đủ?

Cửu Vân vứt cái bình sang một bên, không để ý tới biểu tình khiếp sợ của mọi người, kéo tay Chi Chi, muốn đi ra bên ngoài.

“Đại nhân, ngài……” Cửu Vân hôn lên khuôn mặt tràn đầy lo lắng của nàng, “Đi theo ta, có sợ không?”

Tuy rằng không rõ hắn có ý gì, nhưng Chi Chi vẫn lắc đầu, “Không sợ.”

“Thực ngoan……” Cửu Vân nắm chặt tay Chi Chi, vẻ mặt vui mừng, kéo nàng chạy ra hỏi điện. Thanh âm Tiên Đế rống giận, vang lên.

“Cửu Vân! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!”

Cửu Vân xoay người, mỉm cười.

“Muốn đi xem, làm sao có thể kiếm thêm được tiên nhưỡng để uống.”

Tiểu Chi Chi của hắn cuối cùng cũng đã hiểu ra, chuyện cao hứng như vậy, dĩ nhiên phải đi kiếm chút tiên nhưỡng uống để chúc mừng chứ…… Thiên Quy cái gì, xử phạt cái gì, tất cả đều là mây bay.

Hắn bỗng nhiên ôm lấy nàng, hôn phớt lên môi nàng. “Tiểu Chi Chi, có muốn uống tiên nhưỡng không nè?”

Chi Chi có chút thẹn thùng, nhưng sau đó, ý cười nghịch ngợm lại hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nàng gắt gao ôm lấy hắn.

“Đại nhân, mau dẫn ta đi đi ~!”

Đúng vậy a, cái gì cũng chỉ là mây bay!

Mây ơi mây à, bọn họ nhảy lên mây mà bay.

[ HOÀN ]