Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 54: Đó là vì sự ích kỷ của em?






Dường như tôi đã mơ một giấc mơ thật dài, giấc mơ không hề vui sướng, tôi cảm giác mình cứ chìm dần chìm dần xuống một vực sâu vô hạn, vĩnh viễn không thể chạm tới đáy, vì vậy, bên trong nỗi sợ hãi vô tận, tôi tỉnh lại giữa một thế giới trắng tinh khiết, trần nhà màu trắng, vách tường màu trắng, cái chăn màu trắng, còn có băng gạc cùng thạch cao quấn chi chít người tôi, tôi mở to mắt, qua một hồi lâu mới nhận thức được chuyện gì đã xảy ra, sau đó, ánh mắt tôi dời đến vị trí bên cạnh, gương mặt thân quen mà tôi yêu sâu đậm khiến cho trái tim tôi đập thình thịch, dẫu cho có nhìn bao nhiêu lần cũng không thấy chán.

Chiếc đèn trên đỉnh đầu nhắc nhở cho tôi, hiện tại đang là buổi tối, có lẽ là đêm khuya, Tư Vũ nhất định là đã rất mệt rồi, nằm trước giường của tôi như vậy, vậy mà cũng ngủ ngon lành được, bởi vì khí tràng của bản thân, ngày thường chị ấy luôn khiến cho người khác có một loại cảm giác không thể tiếp cận, thế nhưng bộ dạng khi ngủ của chị ấy đẹp đẽ giống như trẻ sơ sinh vậy, tôi si ngốc nhìn ngắm, không nỡ rời bỏ, hồn nhiên quên đi cơn đau toàn thân.
Có lẽ tâm linh cảm ứng giữa các cặp tình nhân là có thật, Tư Vũ đột nhiên nhíu mày một cái, sau đó mở mắt, mắt của chị ấy đối diện mắt tôi, tôi mới phát hiện ra mắt của chị ấy hồng hồng, có vẻ như đã khóc, tôi cố gắng mỉm cười với chị ấy, nhưng trong ngực lại truyền đến cơn đau kịch liệt, tôi đoán nụ cười hiện giờ hẳn là phải rất khó coi.
"Em tỉnh rồi à? Không nên cử động, không cần nói."

Chị ấy đã sớm ngăn trở tất cả các động tác của tôi, nhưng tôi cố hết sức khe khẽ nói ra từng chữ: "Đừng nói cho bố mẹ em... Em nhớ chị."

Từ trong hốc mắt chị ấy nhanh chóng tràn đầy nước mắt, sau đó bàn tay mềm mại tinh tế nhẹ nhàng che lên bờ môi tôi, tôi chưa từng thấy chị ấy như vậy, ánh mắt của chị ấy và còn cả những giọt nước mắt nữa,... Hết thảy hết thảy, đều khiến cho tôi cảm thấy yêu thương cùng đau lòng, tôi nhắm mắt lại, rõ ràng cảm giác được nước mắt từ hốc mắt mình tràn ra, sau đó được chị ấy dịu dàng lau đi.

Bị thương thì có là gì? Chỉ cần có thể gặp được chị ấy, cho dù có chết cũng là đáng giá. Trong trái tim tôi có đau đớn cùng vui sướng, suy nghĩ giống như một con ngựa hoang mất cương, gào thét lao nhanh.

Giọng nói nhu hòa uyển chuyển của chị ấy lại lần nữa vang bên tai tôi: "Em yên tâm, chị sẽ không nói cho bố mẹ em biết. Chị cũng biết chuyện của em và mẹ chị rồi, mọi chuyện cần thiết chị sẽ xử lý tốt, em chỉ cần dưỡng thương cho thật tốt là được rồi. Còn có Hoa Thực Thực, Khương Quyền và Tôn Oánh đến thăm em, Mẫn Đường cũng tới, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho em, em phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung gì cả."

Tôi nghĩ xương sườn tôi chắc chắn đã gãy, bởi vì mỗi một cái hô hấp của tôi đều khiến cho lồng ngực đau đến chết đi sống lại, nói chuyện lại càng khó khăn, tuy rằng trong lòng có vạn điều muốn nói, nhưng cũng đành phải ngoan ngoãn nghe lời chị ấy, dùng ánh mắt nói cho chị ấy biết, để chị ấy yên tâm.

Chị ấy hiển nhiên là hiểu, cúi người xuống hôn lên đôi môi khô khốc của tôi, khẽ nói: "Chị biết em kiên trì với chị, chị yêu em."

Tôi nhìn chị ấy, khóe miệng có chút động, bốn phía yên tĩnh im ắng, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy muôn vàn tình ý, vạn chủng nhu tình, hình ảnh của nhau hiện lên trong mắt đối phương, tôi nghĩ, trên thế giới này bất kỳ loại linh đan dược liệu nào cũng không sánh bằng ánh mắt của Tư Vũ lúc này. Tôi thật không muốn cứ thiếp đi như vậy, nhưng cuối cùng không kháng lại được, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ say cùng những ngọt ngào trong lòng.

Lúc tôi tỉnh lại, tôi có cảm giác mặt mình hơi lành lạnh, mở to mắt nhìn, Tư Vũ không ở đây, ngồi trước giường là Hoa Miêu, cô ấy đang cầm khăn ướt tỉ mỉ lau mặt cho tôi, thấy tôi tỉnh lại, cô ấy dừng động tác, châm chọc nói: "Chộ ôi, người hùng của chúng ta đã tỉnh lại rồi kìa."

Tôi biết cô ấy rất lo lắng cho tôi, nhưng đồng thời cũng giận tôi có một số việc không nói cho cô ấy biết, tôi vừa muốn mở mồm nói chuyện, miệng khẽ động, cơn đau đã ào đến khiến mặt mày biến sắc, Hoa Miêu lo lắng hỏi: "Nhìn cái bộ dạng sống dở chết dở này của mày, còn không nằm yên đi, có phải muốn hỏi Kiều Tư Vũ nhà mày đi đâu rồi không, chị ấy đi ra ngoài có việc, mấy ngày này, tao sẽ chăm sóc mày."

Đến cùng vẫn là Hoa Miêu hiểu tôi, tôi nghe được tin tức của Tư Vũ, liền thả lỏng trong lòng, cô ấy lại hỏi tôi: "Có muốn uống nước không?"

Tôi trừng mắt nhìn, cô ấy nhét một cái ống hút vào miệng tôi, tôi chỉ uống một ngụm, rồi nhíu mày. Hoa Miêu oán hận nói: "Lần này mày khiến cho mọi người sợ hãi không nhẹ đâu, may mà mày không chết, không thì bố mẹ mày không đến tìm tao đòi người mới là lạ đấy. Tao đây là tạm thời chịu đựng, hầu hạ mày một hồi, đợi đến khi mày khỏe lại, chúng ta tính hết nợ."

Biết ngay mà, tôi bị gãy xương chân, xương sườn cũng gãy hai cái, ban đầu đau chết đi được, còn phải dựa vào thuốc để chống đỡ. Điện thoại di động của tôi đã bị ném hỏng từ sự cố kia, Tư Vũ mua cho tôi một cái mới, Hoa Miêu tức thì thay tôi tiếp quản.
Tất cả mọi người đều hy vọng tôi khỏe lại, tự tôi cũng cảm thấy nằm viện rất chán ngán. Bởi vì vết thương nghiêm trọng, thế nên tôi không thể tự gánh vác sinh hoạt cá nhân, Tư Vũ cũng không thuê chăm sóc đặt biệt gì gì đó, mà cùng với Hoa Miêu hai người luân chuyển tự mình chăm sóc tôi, có đôi khi Tôn Oánh cũng sẽ đến đây trợ giúp, những thứ khác thì ổn, có điều lúc đi WC tôi đặc biệt lúng túng, còn hai người kia thì vô cùng tự nhiên, tôi kháng nghị không có hiệu quả, đành phải mặc người định đoạt, trong lòng thầm thề thốt, sau này phải bảo hộ cho tốt cơ thể của mình, đời này không bao giờ còn muốn vào bệnh viện nữa. Cũng may tôi còn trẻ, thân thể vẫn còn tốt, hồi phục lại rất nhanh, sau vài tuần đã có thể tự do xuống giường đi lại được rồi.

Thời gian tôi nằm viện đúng vào kỳ nghỉ hè, bố mẹ tôi thường xuyên gọi điện thoại hỏi tôi vì sao không về nhà, tôi mỗi lần đáp đều phải cẩn thận từng li từng tí, sau đó không ngừng nói dối, đầu tiên là bảo tôi đang đi du lịch, sau đó thì nói tôi cùng bạn bè hợp tác rồi thì ngày nghỉ đi trường luyện thi, muốn tăng thêm thu nhập, thế nhưng nghe ngữ khí của bố mẹ, có vẻ họ hận không thể trả thù lao cho tôi để tôi trở về nhà, khiến cho tôi vô cùng áy náy. Tôi càng ngày càng nôn nóng, luôn thỉnh cầu đòi xuất viện, Tư Vũ xưa nay vẫn luôn ôn nhu, chém đinh chặt sắt cự tuyệt, tôi không lay chuyển được chị ấy, đành phải thôi.

Ngoại trừ lúc tôi tỉnh lại kia, Tư Vũ cũng không nói với tôi chuyện về mẹ chị ấy, những người khác cũng không nói, bọn họ khiến cho tôi có loại ảo giác, tôi chỉ đơn giản là gặp tai nạn giao thông bình thường thôi, đương nhiên, tôi cũng không chủ động đề cập đến việc này.
Đợi đến lúc tôi lành lặn thì kỳ nghỉ hè cũng sắp qua hết rồi, ngày xuất viện, Khương Quyền cùng Tôn Oánh, Hoa Miêu, Mẫn Đường còn có Dương nữa đều tới, hoa tươi bọn họ đưa tới chất đầy phòng bệnh, mọi người cùng nhau thương lượng xem nên đi đâu ăn mừng, nhìn Tôn Oánh và Dương cười cười nói nói, Hoa Miêu và Mẫn Đường cãi nhau ầm ĩ, tôi mới phát giác ra trong những ngày tôi nằm viện, bọn họ đã kết thành mạng lưới hữu nghị, trở thành bạn bè. Tôi nhìn Tư Vũ đang ở bên cạnh kéo tay tôi, nội tâm lại càng thập phần minh bạch, tình cảm lưu luyến giữa chúng tôi ở trong thời gian này cũng rất tự nhiên chiêu cáo thiên hạ, còn mọi người thì cũng rất tự nhiên mà tiếp nhận.

Lão tử có câu, chuyện tốt giấu ở bên trong chuyện xấu, những lời này vô cùng có đạo lý đấy.

Tư Vũ tìm một địa phương tốt mời mọi người ăn một bữa cơm, tuy rằng trước mắt tôi vẫn không thể uống rượu, ăn cái gì cũng có nhiều cấm kỵ, nhưng vẫn rất vui, hoa chân múa tay vui sướng, cho sự lành lặn của bản thân, cho tình yêu cùng tình bạn.

Buổi tối sau khi trở về Giang Thiên di cảnh, lúc ô tô đi qua cánh cổng lớn, tôi không kìm lòng được nhớ tới sự kiện hôm đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi, có cảm giác vừa được trọng sinh.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy nơi này nồng đậm hương vị chỉ thuộc về Tư Vũ, tôi nhìn đông nhìn tây, tây nhìn một cái, Tư Vũ cười hỏi: "Sao vậy? Lần đầu tiên tới đây à? Bị xe đụng nên mất trí nhớ rồi hả."

"Ha ha."

Tôi ngây ngô cười vài tiếng, tiếp nhận bộ đồ ngủ mới chị ấy đưa rồi đi tắm, tới lúc tôi trở lại phòng để sấy tóc, Tư Vũ đã ngồi ôm chăn mỏng ở trên giường rồi, chị ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như có điều suy nghĩ, dưới ánh đèn xinh đẹp bên cạnh dung nhan thập phần mê người. Tôi buông khăn mặt, chạy qua ôm lấy chị ấy, mùi thơm trên người khiến tâm thần tôi dao động.

"Tư Vũ."

Đã lâu rồi hai chúng tôi không thân mật, trong nội tâm tôi có chút kích động, nhẹ nhàng gọi tên chị ấy, muốn hôn nhưng lại bị chị ấy đẩy ra, nhiệt tình của tôi lập tức bị dội tắt, nửa quỳ trên giường, ngơ ngác nhìn chị ấy.

Tư Vũ quay đầu nhìn tôi, sự dịu dàng trong mắt hầu như biến mất không còn gì, so với trước tựa như hai người: "Nhất Nặc, em không biết vì sao chị lại đối với em như vậy à?"

Tôi nghĩ một chút, gật gật đầu: "Biết, chị giống như Hoa Miêu, đợi em khỏe rồi thì tính sổ."

Chị ấy hơi giơ cằm lên: "Em có biết em bỏ qua chỗ nào không?"

Tôi thấp giọng nói: "Đáng ra em nên sớm nói cho chị biết chuyện mẹ chị đến tìm em."

"Vì sao em không nói?" Giọng nói của chị ấy có chút kích động: "Em có biết là em thiếu chút nữa thì mất mạng không đấy? Em có biết là ngày đó, chị nhìn em mặt mũi trắng bệch nằm ở trên giường bệnh, chị cảm thấy thế nào không? Em có biết chị sợ đến thế nào không? Nếu như em cứ thế vong mạng, em nghĩ chị sẽ thế nào, bố mẹ và người thân của em sẽ thế nào?"

"Thực xin lỗi." Lòng tôi tràn đầy áy náy, lại một lần nữa tới gần chị ấy, đồng thời ý đồ biện giải cho mình: "Thật sự thì em không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, em không nên tồn tại tâm lý cầu may, kỳ thật, em định là đợi chị đi công tác trở về sẽ nói."

"Không biết hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng? A... Tào Hâm không phải đã cảnh báo cho em rồi sao?"

Trong nội tâm của tôi cả kinh, buông lỏng chị ấy ra, thân thể lui về phía sau, chị ấy nhìn thẳng vào tôi: "Tào Hâm đã nghe từ Mẫn Đường chuyện của em, cô ấy rất lo lắng, chuyện xảy ra năm đó đã nói hết với Mẫn Đường rồi, Mẫn Đường sau đó lập tức nói cho chị biết. Việc này, em cũng biết rồi, đúng không?"

Tôi gật gật đầu: "Đúng, em biết."

Ánh mắt của chị ấy rất lạ lẫm: "Vậy thì vì cái gì lại không nói cho chị biết?"

"Chị ấy nói là đừng nói cho chị biết."

"Cho nên em không nói." Chị ấy lạnh lùng cười: "Ngoại trừ cái này, còn có nguyên nhân khác phải không? Ví dụ như tư tâm của em?"
Tôi nhìn nét mặt của chị ấy, cảm thấy máu toàn thân đang vọt lên não, gần như nhảy dựng lên nói: "Mẹ chị tìm người cưỡng hiếp chị ấy, chị ấy không nói cho chị và bỏ chị đi, thế thì dựa vào cái gì bắt em phải nói ra?! Nói cho chị biết để chị cảm thấy thương tâm áy náy à? Nói cho chị biết để khiến chị ấy khó xử sao? Nói cho chị biết để chị đi hận chính mẹ đẻ của mình? Tư tâm? Chị cảm thấy em lo sợ chị bỏ em rồi quay lại với chị ấy à?"
Chị ấy không nói lời nào, chẳng qua là cắn môi dưới, dùng ánh mắt phức tạp cùng tôi giằng co, tôi lập tức có cảm giác lòng như tro lạnh, ghen tuông trào lên hốc mắt, cố vắt ra một nụ cười: "Nếu như chị muốn trở về với chị ấy, bất kể là vì đền bù hay vì lý do nào khác, em cũng không có ý kiến." Nói rồi tôi xuống giường, vươn tay mở cửa, không hề quay đầu lại bỏ ra ngoài.