Ngày thứ hai khi Đường Tuyết về nhà, cầm về không ít đồ ăn, nước muối vịt, móng trâu gân nhi, mì hoành thánh, còn có trứng chim cút kho. Bà nội còn lấy mấy túi gạo nếp bí đỏ, giống như bảo bối lấy ra, trông như một nhân viên chào hàng tán thưởng bí đỏ ăn tốt bao nhiêu.
Mẹ Đường đi bệnh viện, chỉ có Đường hiệu trưởng trong nhà, lúc này đang ở phòng khách xem tạp chí quân sự. Lúc Đường Tuyết vào cửa, Đường hiệu trưởng nhìn cô một cái, trước khi bị cô phát hiện, ánh mắt lại cấp tốc thu hồi, dáng vẻ giả bộ như rất chăm chú xem báo chí.
Đường Tuyết đem ăn đồ nhét trong tủ lạnh, ra phòng khách nhìn thoáng qua ba mình, hai ba con ai cũng không có ý định mở miệng nói chuyện trước.
Sau đó Đường Tuyết tìm tới giày trượt băng hôm qua để lại trong phòng, đeo túi xách lại muốn đi.
Đường hiệu trưởng cuối cùng nhịn không được, nhìn bóng lưng của cô nói ra: "Con đi làm cái gì?" Ngữ khí vẫn là không tốt lắm, có một chút xấu hổ cùng cứng ngắc.
"Con đi cùng Lê Ngữ Băng bỏ trốn." Đường Tuyết nói.
Đường hiệu trưởng ngoài cười nhưng trong không cười, "Con đi đi. Ta nuôi con không bằng chăn heo đâu, vừa bớt lo, còn có thể ăn thịt."
Đường Tuyết xoay người, nhìn ba cô, nghiêm trang nói: "Ba, ba phủ định ai cũng không thể phủ định con."
"A?"
"Con là ba cùng mẹ sinh, cũng là các người giáo dục ra, phủ định con, thì tương đương với phủ định chính ba, à còn phủ định mẹ con."
Đường hiệu trưởng hừ một tiếng, "Con chỉ biết lấy người ra uy hiếp ta." Nói xong thả tạp chí trên tay xuống,"Nói một chút đi, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Đường Tuyết buông xuống giày trượt băng đi qua, vừa đi vừa nói, "Đầu tiên con cảm tạ ba có thể cho con một cơ hội biện bạch, con hi vọng tiếp sau đó nói chuyện chúng ta đều có thể giữ vững tỉnh táo cùng khắc chế, cùng lúc đó, tin tưởng lẫn nhau."
"Được rồi được rồi, mau nói."
Đường Tuyết ngồi xuống, nói ra: "Ba, ba còn nhớ con khi còn bé có một lần nhặt cành cây, làm rách da đầu không? Lúc ấy Lê Ngữ Băng cũng ở đó."
Đường hiệu trưởng ánh mắt chạy loạn, nghĩ một hồi, gật đầu nói, "Là có chuyện như vậy. Con trông thấy trên cây có ổ Hỉ Thước, cảm thấy đặc biệt tốt đặc biệt hâm mộ, liền tự mình dựng cái ổ, cho nên liền đi nhặt cành cây... Ta nhớ không lầm chứ?"
Đường Tuyết: = =
"Ta còn nhớ rõ, mẹ con hỏi con nửa ngày con mới chịu nói thật, " Đường hiệu trưởng dáng vẻ một mặt trăm mối vẫn không có cách giải, lắc đầu, "Không biết là trong đầu con nghĩ cái gì, người ở trong tổ chim? Cái đó không thành điểu nhân rồi?"
"Khục, " Đường Tuyết một trận xấu hổ, "Những chi tiết này thì khỏi nói."
"Được, con nói đi."
"Lần đó bị thương để lại sẹo, Lê Ngữ Băng còn nhớ rõ chuyện này, lúc ấy là muốn nhìn một chút trên đầu con còn cái vết sẹo kia không. Lúc cậu ấy vừa vén tóc con ra vừa lúc bị người ta chụp hình."
Đường hiệu trưởng nghe đến đó bắt đầu cảm thấy không thích hợp, "Làm sao trùng hợp như vậy?"
"Cái này ba không hiểu được đâu ạ, Lê Ngữ Băng tại trường học của chúng con là một danh nhân, không tin con cho ba nhìn, " Đường Tuyết nói, tìm điện thoại, mở ra những thông tin bát quái liên quan đến Lê Ngữ Băng cho Đường hiệu trưởng xem, "Ba nhìn cái lượng đọc này đi."
Đường hiệu trưởng liếc mấy cái những văn chương kia, cảm giác đại học bây giờ rất loạn, còn rất như là đang ở trong giang hồ. Ông chỉ chỉ vào một đoạn, hỏi Đường Tuyết: "Trường học các con vì cái gì gọi nó Lục Băng?"
"Cái này..." Đường Tuyết gãi gãi cổ, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, "Ba niệm hai chữ trước tên cậu ta đi, niệm nhanh lên."
"Lê Ngữ, Lê Ngữ, xanh, " Đường hiệu trưởng gật gật đầu, "A, là như thế này."
"Cho nên có người theo dõi chụp lén cậu ấy, con cũng bị cậu ta liên lụy."
Đường hiệu trưởng trầm tư nửa ngày, hỏi: "Vậy con cùng Lê Ngữ Băng đến cùng có ở một chỗ hay không?"
"Không có không có!" Đường Tuyết vội vàng khoát tay.
Đường hiệu trưởng bất mãn nói,"Không có quan hệ, nó dưới ban ngày ban mặt dám đem một cô nương như thế đè xuống đất? Thật không phải người đứng đắn gì."
Đường Tuyết nghĩ thầm, thật là trùng hợp, con cũng không phải.