Đường Tuyết lúc trở về tâm trạng giống như là có mưa, sương mù mông lung, ẩm ướt sa sút. Cô mua vài chai bia, trở lại ký túc xá cùng Hạ Mộng Hoan uống.
Hạ Mộng Hoan bày ra đống lớn đồ ăn vặt, Đường Tuyết vẫn còn tuân thủ thực đơn của mình một cách nghiêm chỉnh, một miếng đồ ăn vặt cũng không ăn, an vị dưới sàn nhà uống rượu.
"Đại vương, cậu sao vậy?" Hạ Mộng Hoan hỏi cô.
Đường Tuyết thở dài," Cậu ấy làm tôi rất đau lòng."
Không đầu không đuôi nói một câu, làm Hạ Mộng cũng cảm thấy hồ đồ, hỏi:" Ai đó?"
Đường Tuyết không có trả lời, lại lắc đầu thở dài, bộ dáng tang thương, trông như một tên mãi nghệ (*) đầu đường. Cô hỏi Hạ Mộng Hoan:" Cậu nói xem, thích là loại cảm giác như thế nào?"
(*): biểu diễn xin tiền
"Ừm...." Hạ Mộng Hoan nghĩ nghĩ, đáp:" Tôi cảm thấy đó chính là động tâm, là loại đó đó, thình thịch thình thịch..."
Đường Tuyết nhìn cô một cái, thấy Mộng Phi nhà mình vẻ mặt ửng hồng, tựa như nụ hoa mới chớm nở, trêu chọc:" Ai da, cậu đúng là rất hiểu rõ nha."
"Khụ." Hạ Mộng Hoan có chút ngượng ngùng, nghiêng đầu sang chỗ khác uống một hớp bia, cầm con cá khô gặm một cái.
Đường Tuyết thần sắc mang theo một chút thương cảm nói ra," Kỳ thật tôi đối với Dụ Ngôn không có cảm giác như khi với Biên Trừng trước kia, mà chính là cảm giác thình thịch thình thịch mà cậu nói."
"Vậy là cậu không thích cậu ta sao?"
"Vẫn là thích, có điều không phải là cái loại đó. Mà tôi cũng không nói rõ được, uống đi, uống đi."
Cô không nói rõ ràng, nhưng Hạ Mộng Hoan ngược lại nghe rất rõ ràng," Là thích một chút xíu, nhưng mà không có thích nhiều như vậy mà thôi."
Đường Tuyết gật đầu," Cậu nói đúng. Lúc đầu tôi cảm thấy sẽ càng ngày càng thích, chỉ cần cho chúng tôi thời gian bồi dưỡng tình cảm. Ai biết căn bản là không có sau đó nữa."
_______
Đường Tuyết cũng không có quá nhiều thời gian để chỉnh lý tâm trạng thất tình của mình, bởi vì tuần tới là thi cuối kỳ. Cô ngoại trừ ôn tập kiểm tra còn phải thường xuyên huấn luyện, ban đêm thường khêu đèn đọc sách, y như một tên học bá chính hiệu.
Lê Ngữ Băng bọn họ đã đi Ba Lan thi đấu, hai bên chênh lệch tận sáu giờ đồng hồ, cho nên cậu không thể cùng cô hoạt động ôn tập. Đường Tuyết bận bịu muốn chết, cũng không có cách nào liên hệ với cậu. Nhưng thật ra mỗi ngày trước khi ngủ đều lượn một lượt vòng bằng hữu của cậu phát điểm thưởng, coi như trả ơn mấy buổi trước cậu dạy kèm.
Có điều, Lê Ngữ Băng cùng cô liên lạc ít đi, nhưng tần suất cô nghe thấy tên của cậu lại càng tăng. Bởi vì Lê Ngữ Băng ở nước ngoài thi đấu, ở Lâm đại có rất nhiều người chú ý tới động tĩnh của cậu. Khúc côn cầu vốn chỉ là một hạng mục nhỏ bé bình thường, nhờ phúc của Lê Ngữ Băng, hiện tại nó ở Lâm đại lại lan rộng khắp cơ sở quần chúng.
Đến cả đám bạn cùng phòng của Đường Tuyết cũng ngày ngày xem Lê Ngữ Băng thi đấu, mà lại còn biết xem trực tiếp. Lần đầu tiên đám bạn cùng phòng ký túc xá xem Lê Ngữ Băng thi đấu vừa vặn lúc Đường Tuyết huấn luyện xong quay về phòng ngủ. Nhìn thấy ba cô nương chen tại máy vi tính, cô tò mò đi qua nhìn vào màn hình. Trên máy tính đang trực tiếp trận thi đấu của đội Trung Quốc và đội Iceland, lúc này ống kính kéo ra rất xa, không tả rõ được.
Đúng lúc này, cô nghe Triệu Cần hỏi," Đâu là Lê Ngữ Băng vậy?"
Đường Tuyết đầu đầy vạch đen, chỉ chỉ một thân ảnh trong đó, đầu ngón tay di động theo thân ảnh đó, nói ra:" Là người này." Nhìn thấy người kia quay người, phía sau áo chơi bóng liền lộ ra con số, cô nói:" Áo chơi bóng của cậu ta là số 19.. Ánh mắt của các cậu là ý gì vậy?"
Ba người bạn cùng phòng không nhìn máy tính nữa, tất cả đều quay lại nhìn cô.
Đám bạn cùng phòng biểu cảm đều là một mặt ngạc nhiên, khiến cho Đường Tuyết một trận khó hiểu," Có chuyện gì sao?"
Hạ Mộng Hoan hỏi:" Đại vương, sao cậu lại nhận ra cậu ấy vậy? Rõ ràng ống kính xa như vậy, dáng người cũng không khác nhau lắm, còn mặc hộ cụ dày như thế."
Đường Tuyết giang rộng ngón trỏ cùng ngón giữa của mình ra, chỉ chỉ vào mắt mình," Cậu ta trong mắt tôi, tự mang cái đầu chó."
Đám bạn cùng phòng ngây người.
Đường Tuyết nói xong liền rời đi, cũng không cùng bọn họ xem thi đấu. Cô trở lại trước bàn của mình, lấy ra một quyển sách giáo khoa, ngồi xuống chuẩn bị ôn tập.
Hạ Mộng Hoan đứng dậy đi tới, vịn thành ghế của cô, thần bí hề hề nói," Đại vương này, tôi cảm thấy cậu và Lê Ngữ Băng rất thích hợp."
"Thích hợp cái gì cơ?" Đường Tuyết quay đầu nhìn cô.
"Là ở bên nhau đó, cậu không cảm thấy cậu hiểu rất rõ cậu ta sao?"
Đường Tuyết nhún vai," Mấy con chuột nhỏ ở phòng thí nghiệm, mỗi một con tôi đều hiểu rất rõ, chẳng lẽ tôi phải cùng chúng kết hôn sao?"
Hạ Mộng Hoan bị thuyết phục, từ đáy lòng cảm thán," Đại vương, cậu có tài ăn nói như vậy không đi làm bán hàng đa cấp rất đáng tiếc."
____
Trong khoảng thời gian cuối kỳ này, Đường Tuyết cùng Lê Ngữ Băng chỉ nói chuyện phiếm một lần duy nhất, hai người cùng gọi video, hỏi xem cô có muốn mình mang về cho một ít hổ phách không. Đó là đặc sản của Ba Lan, cậu có thể mua một chút mang về nước, nguyên thạch hoặc thành phẩm đều được.
"Có nhựa hổ phách sao, cho tôi một cân." Đường Tuyết trả lời.
"Không có. Hổ phách thật, cậu cuối cùng có muốn hay không?"
"Đại ca____"
Cô còn chưa nói xong, Lê Ngữ Băng đã "Ừm" một tiếng.
Đường Tuyết," Cậu cảm thấy tôi có nhiều tiền như vậy sao? Mua hổ phách? Tôi lấy cái gì mua, chẳng lẽ muốn tôi đi bán mình sao?"
"Ý của cậu là dùng thân thể trao đổi?"
"Tôi nói Lê Ngữ Băng, sao tôi cảm giác cậu càng ngày càng giống cầm thú, cậu lúc này mới ra nước ngoài mấy ngày đã học từ người ngoại quốc những gì vậy hả?"
Lê Ngữ Băng liền cúi đầu cười, cũng không nói chuyện.
Rất nhiều ngày không được nghe cô nói chuyện, trong lòng tưởng niệm đậm như ủ rượu. Bây giờ mới bị cô mắng hai câu, cậu cũng cảm thấy rất ngọt ngào, cậu cảm thấy mình thật không thể cứu chữa.
Đường Tuyết nhìn dáng vẻ Lê Ngữ Băng như thế, cảm giác cậu càng lúc càng giống đồ biến thái, khiến cho cô trong lòng mao mao, ngượng ngùng mà mắng cậu.