Chỉ huy vụ tác chiến lần này có một số nhân vật quan trọng như đội trưởng đội cảnh sát, trách nhiệm cứu người khi gặp nạn có Hà Bạch.
Mọi thứ ổn thỏa, mặc dù khi rời đất liền bọn họ chưa có một kế hoạch nào cả, đặt sự an toàn của Bạch Nhược lên hàng đầu.
Bọn họ lấy số lượng thay cho kế hoạch, lòng Dương Tư hoảng loạng nhưng vẻ mặt bình tĩnh đến lạ.
Giây phút chủ chốt không bình tĩnh thì đợi khi nào nữa?
Họ chia ra, tiếp cận hòn đảo từ nhiều hướng, hiện tại là bốn giờ sáng.
Chỉ còn một tiếng mấy nữa là mặt trời ló dạng, chỉ một Bạch Sang Sang mà phiền Cố Gia, Dương Gia phải đem theo nhiều người như vậy.
Bọn họ chờ người đến hồ đồ luôn rồi!
Mất ba mươi phút để lùng sục, họ muốn phát điên lên được.
Xung quanh chỉ cây với cỏ, trải qua thêm mười lăm phút nữa thì phát hiện ra một ngôi nhà.
Người dẫn đầu nhanh tay tắt đèn pin, ra hiệu cho những người phía sau cũng hành động như vậy.
Bởi vì ngôi nhà trước mắt làm bằng kính, chỉ cần vài tia sáng xuyên qua sẽ bị phát hiện ngay.
Ngôi nhà đấy có thể cản ánh nắng từ trên xuống không thể cản từ bên hông chiếu vào.
Dương Tư nhẹ nhàng tiếp cận bằng cửa sau, Cố Mặc cùng với đội trưởng đi vào từ cửa chính.
Ngôi nhà rộng rãi đến mấy cũng trở nên chật hẹp.
Cạch!
Toàn bộ đèn trong nhà điều được mở lên, dáng vẻ của Cố Mặc điều bị Bạch Sang Sang nhìn rõ.
Cô ta không có một chút run rẩy, bình thản như không: “Trời còn chưa sáng, các vị đây là?”
“Chúng tôi nghi ngờ cô giam giữ người trái phép, đã có lệnh khám xét từ cấp trên.” Người đội trưởng đưa lệnh khám xét nhà đến trước mắt Bạch Sang Sang.
Chỉ trong mấy giờ đồng hồ, Cố Gia chuẩn bị thuyền, Dương Gia hay nói đúng hơn là Dương Chí Minh nhờ quan hệ của mình mà lấy được lệnh khám xét.
Ông chưa từng thử loại chuyện hành động như này, ban đầu còn đe dọa người ta đủ đường.
Cũng may là Dương Chí Minh lo liệu được, để Dương Tư đi có khi hắn lại đập nát cái trụ sở cảnh sát.
“Được! Cứ tự nhiên.”
Bạch Sang Sang dương dương tự đắc, cô ta tự có tính toán trong lòng.
Bọn họ sẽ không bao giờ tìm được Bạch Nhược!
Cảnh sát tiến hành đi tìm kiếm khắp nhà, Bạch Sang Sang cứ vắt chân ngồi đó, tay cầm ly rượu vang từng chút thưởng thức hương vị của nó.
Cô ta là người như thế nào? Nếu đã đi được đến bước đường này, lại để Bạch Nhược dễ dàng chạy thoát như vậy sao?
Toàn bộ hòn đảo đều lắp đặt camera, cùng với một sốt thiết bị, khi họ đặt chân lên hòn đảo nó đã cảnh báo cho cô ta biết.1
Một tiếng trước.
Bạch Nhược bình ổn thở đều, cô không quan tâm Bạch Sang Sang có đang nằm cạnh hay không, có như thế những ngày tháng này mới dễ sống.
Đột nhiên bị Bạch Sang Sang tắm chặt tóc, cô đau đến tỉnh ngủ.
Giây phút đó, Bạch Nhược còn chẳng biết đã xảy ra chuyện gì?
Đập vào mắt là dung mạo của một con quỷ dữ, Bạch Nhược không biết cô ta đang tức giận vấn đề nào, cô định thăm dò thì bị tát cho xây xẩm mặt mày.
“Mày qua mặt tao liên lạc với bên ngoài?”
“Cái gì?” Bạch Nhược bất ngờ đến không thể nói nhiều lời.
Chẳng phải thiết bị liên lạc điều bị chị nắm giữ hết sao? Nói như vậy… Có người đến đây sao? Là ai?
Bạch Sang Sang nắm tóc lôi Bạch Nhược trên sàn nhà: “Xem vận may của mày tốt hay không? Ở yên đó cho tao!”
Ở trong căn nhà này lâu như vậy, Bạch Nhược không hề phát giác ra nó còn ẩn chứa một cơ quan.
Chỉ cần rút một quyển sách, nguyên cái kệ đã bị xê dịch sang một bên.
Bạch Nhược la hét: “Chị, chị định làm gì vậy? Có phải có người đến cứu tôi không?”
Một tay ném Bạch Nhược vào trong vô cùng thô bạo, trong lòng cô ta ngút ngàn lửa giận.
Tại sao Bạch Nhược lại muốn rời khỏi nên đây? Câu hỏi không ngừng hiện hữu, cô ta không tốt sao? Cứ phải rời đi mới chịu, cuộc sống ở đây không tốt sao? Một năm qua cả hai vẫn rất vui vẻ mà?
Bạch Nhược nhất quyết không để cơ hội vụt mất, vùng vẫy như con cá bị mắc cạn: “Chị, tôi không muốn! Cho tôi ra ngoài.”
Cố gắng đưa tay ra phía cửa.
Rầm!
Cánh tay cô bị kẹt đến đáng thương, Bạch Sang Sang khẽ nhăn mày, nhét cánh tay kia trở vào trong.
Cô ra lẩm nhẩm: “Chỉ một lát thôi, bọn họ đi tôi sẽ cho em ra ngoài.”
Cách nhau một vách ngăn, bên trong là Bạch Nhược, bên ngoài là Bạch Sang Sang, cô không ngừng dùng tay của mình đập lên nơi vừa khép lại: “Bạch Sang Sang, chị thả tôi ra, thả tôi ra, đi đi mà!”
Giọt nước mắt không kìm chế được che mờ tầm mắt của cô: “Khóc cái gì chứ? Mày khóc cái gì chứ? Không được khóc nữa!”
Bạch Nhược tức giận với chính bản thân mình, khoảng thời gian trước là cô vô dụng không thể tự mình chạy thoát.
Bây giờ đã có người đến Bạch Nhược lại không thể làm được gì.
Bị nhốt ở một căn phòng này, liệu họ có tìm được cô không?
“Không muốn đâu! Bạch Sang Sang, chị là quỷ sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy, chị điên rồi.” Vừa kêu gào gập cửa, liên tục là những lời trách móc đến van xin.
Cả đời này, cô cứ nghĩ không phải van xin bất cứ ai nữa.
Đúng thật là vô dụng mà! Suy nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu.
Không thể đổ lỗi hoàn toàn ở Bạch Nhược, ở mảng này phải khen Bạch Sang Sang nhạy bén, chu toàn, tính không sót một chỗ hở nào.
Đời này kiếp này, cô ta sẽ trói chặt Bạch Nhược bên mình.
Quay về hiện tại, cảnh sát không bỏ qua ngốc ngách nào của căn nhà, nhưng không tìm thấy bóng dáng ai khác ngoài bọ họ.
“Thế nào rồi?” Bạch Sang Sang đặt ly rượu xuống, nhướng mày hỏi “Cố Mặc phải không? Con của anh có lẽ chào đời rồi nhỉ? Còn đi lo chuyện bao đồng này làm gì?”
Dung Chỉ chưa nói cho cô ta biết, Cố Mặc và Thẩm An Huyền ly hôn từ khi Cố Anh Phong trở về.
Do Dung Chỉ sai sót hay Bạch Sang Sang không quan tâm chuyện của hắn nữa?
“Mẹ con cô ta đang ở tù, rất sung sướng, vài phút sau cô cũng đi đoàn tụ cùng bọn họ thôi.”
“Nực cười làm sao?”
“Đúng, tôi khi biết chuyện, cũng cười nhiều lắm.” Lời này của Cố Mặc không phải nói đùa cùng Bạch Sang Sang, hôn sự đáng lý là của Bạch Nhược lại biến thành Thẩm An Huyền, còn do bị người khác dùng thủ đoạn mà dựng lên.
Khoảng thời gian đó hắn tức giận bao nhiêu, dằn vặt bao nhiêu? Còn Bạch Sang Sang thỏa mãn vì đã đạt được mục đích của bản thân, Cố Mặc cười cho bản thân mình chỉ là một quân cờ trong tay Bạch Sang Sang.
Màn đối đáp tưởng chừng bình thường nhưng ai nấy điều cảm nhận được sát ý, thế hệ sau của một gia tộc quả không đùa được.
Điều được thừa hưởng bản năng chèn ép người khác.
Cảnh sát lắc nhẹ đầu với Cố Mặc, trong lòng hắn bây giờ không phải vui mừng hay hạnh phúc, là hoang mang xen lẫn nỗi sợ.
Những manh mối điều chỉ về hướng hòn đảo này, ngay cả giọng của Bạch Nhược, không thể nào lầm được.
Cố Mặc tức giận hỏi: “Em ấy, cô giấu em ấy ở đâu rồi!”
“Có sao? Em ấy trong lời Cố thiếu gia là ai? Là Thẩm An Huyền à?” Bạch Sang Sang cười cợt trên lửa giận của hắn.
Cô ta ranh mãnh đến nỗi không ai có thể bắt bẻ, từ đầu đến cuối chưa ai nói đến người bị giam giữ là Bạch Nhược.
Hiển nhiên Bạch Sang Sang không để bản thân vướng phải một sai lầm nào cả, nhất là chuyện liên quan đến Bạch Nhược.
“Bạch Sang Sang! Cô muốn gì từ Bạch Nhược!” Cố Mặc gặng hỏi từng chữ, hắn nôn nóng, muốn tìm ra Bạch Nhược ngay bây giờ.
“Bạch Nhược? Đúng rồi, nó ở trên chiếc du thuyền đã phát nổ từ một năm trước thì phải.” Cô ta tỏ ra ngạc nhiên, cảm giác mất mát cùng với bất ngờ, khuôn mặt này còn chân thật hơn cả Bạch Tùng Anh và Dung Chỉ.
Nhưng đáng lý biểu cảm này không đúng, rất không đúng.
Khi Bạch Nhược còn ở Bạch Gia, nghe tin cô chết đi, sợ rằng Bạch Sang Sang sẽ không lộ ra một cảm xúc đau buồn nào cả, đáng tiếc không ai biết trước đây như thế nào và sau này cũng như vậy.
Cảnh sát đi đến còng tay Bạch Sang Sang lại, hành động dứt khoát.
“Lại việc gì nữa đây?” Cô ta nhìn xuống chiếc còng, rồi điềm nhiên hỏi cảnh sát.
“Vụ bắt cóc của Cố Anh Phong, đã có chứng cứ buộc tội cô.”
“Lấy ra tôi xem, nói bằng miệng tôi liền tin?” Con người Bạch Sang Sang đâu để ức hiếp như vậy, quả thật chuyện bắt Cố Anh Phong là do cô.
Nhưng một chút run sợ khi mọi chuyện bị bại lộ điều không có.
“Cố Lão Gia nhận ra giọng nói của kẻ đã bắt mình, mời cô về sở cảnh sát hợp tác điều tra.”
Bạch Sang Sang cười nhẹ một cái, vô cùng lịch sự.
Một chút lỗ mạng cũng không thấy, cô ta nói: “Thật là vô lý, nhưng không sao tôi đi là được chứ gì?”
Cô ta dẫn đầu đi trước, ngoảnh lại nhìn Cố Mặc đang chết trân tại đó.
Hắn biết một điều, nếu Bạch Nhược có mặt tại đây Bạch Sang Sang không thể nào ngoan ngoãn đi theo như vậy.
Nhưng lại không ngừng phủ nhận, đây là hy vọng cuối cùng, không thể kết thúc như thế này được.
“Đi thôi, Cố nhị thiếu gia, còn chần chờ gì nữa?” Bạch Sang Sang đắc ý khiêu khích, chiếc còng tay chỉ là một vật trang trí, muốn dọa cô ta như vậy vẫn chưa đủ.
“Cô nhốt em ấy ở đây, không sợ khi trở về em ấy chết đi sao?”
“Các người giam giữ tôi bốn mươi tám tiếng là cùng, tính cả đi lẫn về thêm một ngày, con người dễ chết như thế sao?” Cô ta lạnh lùng nói thêm “Thẩm An Huyền của anh, tôi nói rồi, không có giấu đi!”
Từ lúc nãy đến giờ Bạch Sang Sang luôn mang cái tên Thẩm An Huyền ra để nói với Cố Mặc, lờ đi một hai lần, cũng không thể lờ đi mãi.
“Tôi và cô ta đã ly hôn rồi, tôi còn biết cuộc hôn nhân đó là do cô chuẩn bị cho tôi.” Khuôn mặt tối đi vài phần, hắn nói.
“Ra là vậy!” Bạch Sang Sang không có gì gọi là bất ngờ.
Nhưng trong lòng cô ta đã mắng Dung Chỉ vô dụng cả trăm nghìn lần, thông tin không tính là quan trọng.
Nhưng Bạch Sang Sang đã dặn bà ta có động tĩnh liền báo, vậy mà Dung Chỉ không nói một tiếng nào.
Là vì trên đảo, có một số bất cập không thể lúc nào cũng lên mạng xã hội, thật không may cho Bạch Sang Sang, một thông tin chấn động lại không hay biết gì..