Chiếc váy kia được vận chuyển đến Dương Gia sau vài giờ.
Về đến nhà, Tiểu Uyển và hắn trốn vào phòng bàn tính cái gì đó.
Bạch Nhược bị Lan Hi giữ chân nên không thể tham gia cùng hai người bọn họ.
“Nhược Nhược, ta nghe Tiểu Uyển nói rồi, chuyện hôn sự là do Dương Tư gấp gáp.
Con cũng không cần vì thâu tóm Bạch Thị mà làm đến nước này.”
Bạch Nhược an tĩnh ngồi xuống đối diện, những lời nói tiếp theo, cô đã suy xét qua rồi.
“Con trai người, anh ấy rất tốt!”
“Có thật không? Ta không muốn hôn nhân chính trị diễn ra trong căn nhà này.
Trường hợp của ta là quá đủ rồi!”
Đôi mắt Bạch Nhược ẩn chứa một bí mật, sâu xa đến nỗi Lan Hi không nhìn ra được, cô cười nhẹ mà đáp: “Con vẫn chưa có tình cảm để gọi là yêu sâu đậm, nhưng để diễn ra hôn lễ thì không vấn đề gì.”
Lời này là thật, đưa ra quyết định này có phải cô đang trốn tránh thứ gì hay không?
Bạch Nhược có thể tự trả lời, chắc chắn là không.
Quyết định này người ngoài nhìn vào sẽ nói bản thân cô vội vàng, nhưng chính cô lại không thấy như vậy.
Tâm trí Bạch Nhược không phải một đứa trẻ mười tám tuổi, cô là một người trùng sinh.
Trải qua thời khắc tuyệt vọng, cô lại đón nhận nhận ánh sáng của ngày mới.
Một thứ gọi là cơ hội chậm rãi lướt qua bản thân, muốn nắm bắt nó cũng không có gì là sai.
Lỡ như quãng đời còn lại, không còn thấy hai chữ cơ hội này nữa, mà thay vào đó là từ bỏ lỡ.
Khoảnh khắc đó chỉ có thể cười nhạt, trong lòng tồn tại dư vị tiếc nuối.
Người khác cho cô thứ gì cô sẵn sàng đáp lại, Dương Tư không tiếc thứ gì với cô tại sao cô phải chần chừ khi hắn muốn kết hôn?
Con người của Cố Mặc ở đời này không phải xấu xa, hắn rất tốt! Cô thừa nhận điều đó.
Nhưng di nguyện khi cô vừa gặp Cố Mặc là gì? Là không xen vào chuyện tình cảm của hắn nữa, tác hợp cho hai họ Cố - Thẩm, ngày hôm nay có lẽ Bạch Nhược nhìn rõ rồi.
Cô không có quá nhiều phản ứng khi thấy Cố Mặc đỡ lấy Thẩm An Huyền, không đau buồn, không ganh tỵ, không trách móc.
Bởi vì bên cạnh cô bây giờ còn có một Dương Tư.
Hắn biết pha trò mỗi khi cô buồn, hắn mắng không chút nhưng nhượng khi cô hành động ngốc nghếch, nơi nào có cô đều có mặt hắn
“Được rồi, ngày diễn ra hôn lễ.
Ta muốn con tự chọn, mong rằng quyết định này không vì người khác.”
Lan Hi không muốn Bạch Nhược quá vội vàng trong chuyện này, có một đứa con dâu như Bạch Nhược bà rất vui mừng, nhưng cũng lo sợ.
“Còn nữa nếu con đã đồng ý làm đối tượng kết hôn của nó, bữa tiệc Biển Xanh mà Cố Gia tổ chức con đi cùng Dương Tư, được không?”
Bạch Nhược không thích những chỗ đông người, nhưng cô lại nghĩ rằng cổ đông của Bạch Thị và cả Bạch Tùng điều sẽ đến đó.
Một điều cô muốn nhìn thấy nữa, bộ mặt thất bại của Bạch Gia, cô phải đi một chuyến.
Mọi chuyện điều rất thuận lợi, sau ba ngày cả gia đình nhà họ Dương đã có mặt trên chiếc du thuyền của Cố Gia.
Bọn họ lên không bao lâu, chiếc du thuyền đã khởi hành, lộ trình của chuyến đi chỉ là dạo một vòng trên biển.
Cố Vũ và Tạ Tiễn Như xin vắng mặt vì nỗi đau buồn của Cố Anh Phong để lại.
Phó thác cho Cố Lam Tinh dẫn dắt bữa tiệc.
Tiểu Uyển cứ đòi Dương Tư chụp ảnh cho cô ta.
“Nhược Nhược, chúng ta vào trong trước, con vào sau cẩn thận kẻo lạnh!” Nói rồi Lan Hi khoác tay Dương Chí Minh đi vào trong.
Hệt một bà mẹ chồng lo lắng cho con dâu.
Lan Hi không nhắc Tiểu Uyển, bởi vì bà biết thừa đứa cháu này, mình đồng da sắt.
Về đứa con trai Dương Tư của bà, có ném xuống biển vẫn tự bơi về được.1
Đứng trên khoang thuyền sang trọng, cả ba đứng đón gió biển.
Bạch Nhược được hai cái con người kia biến thành nhân vật chính, như nàng lọ lem gặp bà tiên xanh.
Từ chân tóc đến kẽ răng, Tiểu Uyển chăm sóc không bỏ sót một chỗ nào.
Tóc được tết gọn nhưng vẫn giữ được độ bồng bềnh, chiếc váy giúp cô thêm một phần nổi bật, đứng giữa đêm nó như ngọn lửa xanh đang cháy rực, ánh lên lửa xanh.
Phần bả vai được để lộ ra, do thiết kế của chiếc váy.
Vì lý do này Lan Hi mới cố ý lên tiếng nhắc nhở.
Trước khi đi Tiểu Uyển còn lấy ra bộ trang sức cực kì hợp với trang phục, phần đá đính trên vòng tay, vòng cổ và bông tai, cùng màu với chiếc váy, thiết kế gọn nhẹ nhưng vẫn giữ được nét quý tộc.
“Là ai đấy?”
“Không biết, trước nay chưa từng gặp.”
“Là con gái thứ của nhà họ Bạch, bây giờ đeo bám Dương thiếu gia để sống qua ngày, các cô thật là chậm chạp!”
Tiểu Uyển đưa mắt nhìn về phía đang bàn tán, các vị tiểu thư danh giá này, cô ta năm nào cũng chạm mặt.
Nhưng có vẻ nhiều năm không đến chào hỏi nên họ không để ý đến Tiểu Uyển.
“Vào trong thôi, bên ngoài lạnh!” Dương Tư đi đến cạnh Bạch Nhược nhắc nhở.
“Anh uống nhầm thuốc à?” Bạch Nhược thấy hắn quá thanh lịch, giọng điệu cũng khác ngày thường.
Dương Tư ra dáng một quý ông, trong bộ vest đen đầy huyền bí, điểm nhấn là món phụ kiện đi kèm được cày bên trái, nó được đính đá cùng loại trên chiếc váy của Bạch Nhược.
Hành động nhẹ nhàng lời nói toát ra khí chất của tổng tài.
“Tôi muốn hôn cô!”
“Cứ tới!”
Dương Tư nghiên người một chút là có thể chạm môi Bạch Nhược.
Là môi chạm môi!
“Đúng là loại rẻ rách, dám quyến rũ Dương thiếu gia.”
“Không để ý xung quanh! Loại này đúng là đồ bỏ đi, Dương thiếu gia bị mù rồi hay sao?”
Ồn ào một lúc hai người mới dứt ra, vệ sĩ được Cố Gia thuê cũng phải vắt chân lên cổ mà chạy đến chỗ náo nhiệt.
Một hành động mà làm cho cả khoang thuyền ở tầng thứ hai rầm rộ.
Phần lớn là các tiểu thư nhà danh giá, Dương Tư ít khi dự những bữa tiệc như này, nhưng danh tiếng mà hắn đem lại không hề nhỏ.
Thân hình đúng chuẩn của chị em phụ nữ, gương mặt cần lạnh thì có lạnh, cần ấm là có ngay.
“Sao cô không trách đi?” Dương Tư ngạc nhiên hỏi, hắn định rằng sẽ đùa một chút, mà chạm thật thì càng tốt.
Cảm giác rất sướng!
“Tôi tưởng anh đùa?”
Cả quá trình Bạch Nhược không có sự kháng cự, cô nghĩ rằng nơi đây đông người, Dương Tư sẽ không làm ra những hành động ngu ngốc.
Bạch Nhược sai rồi, con người hắn cái gì cũng dám làm.
Tiểu Uyển nhanh tai chụp lại khoảnh khắc vừa rồi, giống y như một tấm ảnh cưới.
Cô ta còn rất tự hào về tay nghề của mình.
Trang phục thế kia, ánh mắt chân thành, phản ứng tự nhiên, nói chung là hai người cùng một khung hình không gì có thể hợp hơn.
Một người đứng ở buồng lái thông qua tấm kính nhìn xuống, diễn cảnh vừa rồi cũng thấy rất đẹp, nhưng lại không hợp.
Người đó cảm thấy khuôn mặt kia của Bạch Nhược không hợp, người đứng bên cạnh cũng rất không hợp.
Bàn tay vô thức siết chặt, cơn tức giận đang cháy ầm ĩ phút chốc bộc phát.
Móng tay đâm vào da thiệt, tạo thành vết máu đỏ.
Dương Tư ngây ngốc hỏi: “Sao cô không kháng cự?”
Bạch Nhược đỏ mặt đáp: “Chừa cho anh một chút mặt mũi.”
Vừa rồi Dương Tư có hỏi ý trước khi hành động, chỉ là một câu hỏi nhưng nó chữa lành một vết thương nhỏ của Bạch Nhược.
“Cô cô…?”
Dương Tư mở tôi mắt nói lắp, vừa nãy là ai hùng hồn chứng tỏ bản thân, chủ động hôn trước mặt bao nhiêu người.
Giờ đây phản ứng thành ra như vậy, Tiểu Uyển cảm thấy mất mặt thay.
“Tôi nhất định là bị ngu.”
Hắn đáp ngay: “Đúng là như vậy!”
Tiểu Uyển đứng cạnh trợn mắt, người yêu nhau điều sẽ như vậy sao?
Cả ba đi vào trong, mặc cho cả đám đông ồn ào một phen.
Vào trong phòng cảm giác ấm áp hơn nhiều, một phần vì thiết kế chiếc váy để hở đôi vai, nên Bạch Nhược cảm giác được nhiệt độ bên ngoài.
Cô run nhẹ, Dương Tư liền cởi chiếc áo vest ngoài khoác hờ lên vai Bạch Nhược: “Lạnh sao không nói với tôi? Là do Tiểu Uyển đồi hỏi nhiều, đứng ở ngoài cả một buổi.”
Tiểu Uyển đi phía sau thành cái bia cho Dương Tư buông lời dối trá, là hắn muốn cho mọi người nhìn xem chút dáng vẻ thân mật hai người bọn họ.
Cô ta là đi theo làm nền, lý nào lại hại Bạch Nhược.
“Chị lạnh lắm sao? Có ổn không? Em đi tìm chút sữa nóng.”
Bạch Nhược cười nhưng vẫn giữ chừng mực, ở đây là một bữa tiệc của những gia tộc giàu có, hùng mạnh.
Thứ mà tìm được sợ là những loại rượu cao quý, sữa nóng là thứ khan hiếm.
Cô hiểu rõ, nếu nói muốn thì quá làm khó Tiểu Uyển, bản thân cô cũng không thích sữa cho lắm, càng không thích nước ép.
Dương Tư nhếch mép cười: “Cô ấy không thích sữa!”
Tiểu Uyển muốn tranh giành sự quan tâm của Bạch Nhược, hắn không chấp nhận được.
Tiểu Uyển vẫy tay, lùi vài bước: “Anh là đại thiếu gia nhà họ Dương, anh là người thông hiểu nhiều hơn em, không đấu lại!”
Bịch!
Tiểu Uyển bị ngã trước mắt bao nhiêu người, bọn họ chỉ bước vào cửa có mấy bước.
Bây giờ trở thành tâm điểm cho mọi người bàn tán, nhiều người đứng trơ mắt ra hóng chuyện, vài người có ý định bước lên nhưng đột nhiên khựng lại.
Người khi nãy Tiểu Uyển va vào là một gia tộc cũng cùng tầm cỡ với Cố Gia.
Bên cạnh người đứng đầu gia tộc là một người phụ nữ ăn mặc đầy gợi cảm.
Ngày đó Lý Thanh Diệp bị Bạch Sang Sang đánh cho ngất xỉu, Tần Nhị Cửu là người đứng đầu Tần Gia đã đêm cô ta về.
Xem Lý Thanh Diệp là một cô gái đáng thương, vung tiền lên người cô ta.
Trong mắt hắn Lý Thanh Diệp là sạch sẽ nhất là thanh khiết nhất.
Trần Nhị Cửu cảm thấy chuyện tình của hắn đẹp như câu truyện cổ tích.
“Leo lên giường của lão già này rồi thì thành phượng hoàng chắc?” Dương Tư không lạnh không nóng nói ra câu này, cái con ả Lý Thanh Diệp lần trước gây rắc rối cho Bạch Nhược, hắn không làm được tích sự gì trong chuyện đó.
Mọi công lao Cố Gia đều lấy hết, đến ngay cả câu chuyện thế nào Dương Tư còn không được kể cho nghe, hắn cũng như đi trong màn đêm tối đến ghê người, không nắm bắt được thứ gì.
Lúc đó Bạch Nhược cũng thật quá bất công với hắn, không cho một ngọn đèn hay một một ánh sáng chỉ nhỏ như đom đóm, cô cũng không cho hắn..