Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 77: 77: Sự Khác Biệt





Hắn có vui đấy, nhưng không đến mức thể hiện ra mặt.

Có phải là cho hy họng rồi lại dập tắt nó không?
Như thế còn đau hơn.

Nhưng đổi lại cô đã chịu cho hắn cơ hội rồi đấy thôi, nếu mai sau đó là lời từ chối.

Cũng do hắn biểu hiện không tốt không trách ai được, Dương Tư dùng lí lẽ đó để tiếp tục theo đuổi cô.

“Chúng ta về Dương Gia.”
Bạch Nhược không từ chối, chỉ đợi Dương Tư buông cô ra để cả hai đi đến xe.

Vừa ngồi vào xe, trời lại đổ mưa.

“Ngôi nhà trước đây, không phải là chỗ ở hiện tại của gia đình anh.” Bạch Nhược ban đầu không có nghi ngờ, nhưng ở lại vài ngày lại nhìn ra được điểm không hợp lý.

“Không phải!” Dương Tư tập trung lái xe “Căn nhà hiện tại rộng hơn một chút!”
Dương Tư bây giờ ổn định hơn lúc nãy rất nhiều, nhịp tim cũng ổn định.

Hắn có chuyện muốn hỏi rất lâu rồi nhưng biết rõ là cô sẽ không nói, bây giờ Dương Tư nghĩ rằng Bạch Nhược đã mở lòng hơn một chút nên mới dám đánh liều.

“Tôi lúc nãy nói dối nữa đấy!”
“Anh giấu bí mật rồi còn nói dối, người chồng tốt đây sao? Tôi cần thời gian quả là không sai lầm.” Bạch Nhược đánh tiếng trêu chọc.

“Là có lý do cả, cô cũng không có nói thật với tôi.

Tôi từng điều tra bối cảnh của cô, nhưng kết quả tôi thu được cô biết nó là gì không?” Dương Tư nhìn sang Bạch Nhược, ánh mắt rất mờ mịt.

Bạch Nhược bị ánh mắt đó làm cho lo lắng, có phải là thứ gì đó xấu xa hay không? Cô đáp: “Không biết!”
“Một dòng chữ, nhị tiểu thư của Bạch Gia!” Hắn lại nói tiếp “Tôi đoán không phải một mình tôi gặp, rất người người cũng có kết quả giống với tôi.”
Lời này của Dương Tư rất đúng.

Có rất nhiều người lén lút điều tra nhưng kết quả chỉ nhận lại một dòng chữ.

“Vậy sao?” Bạch Nhược thầm cười một tiếng lạnh nhạt trong lòng.

Cô cười vì Bạch Gia dám làm nhưng không dám để người khác nhìn xem, nhìn xem Bạch Tùng Anh nhiều năm qua đối xử với đứa con gái của mình thế nào.

Không dám nói với thiên hạ rằng “Tôi làm ngơ để bọn chúng cấu xé lẫn nhau.”
“Chuyện này đáng để cười?” Dương Tư vốn không biết mọi chuyện lại nghiêm hơn thực tế, nên cứ tưởng cô cười vì câu chuyện cả hai đang nói.


“Bạch Gia đang giấu điều gì phải không?”
Dương Tư hỏi xong thì tự dưng một câu chuyện cô từng kể vụt qua đầu hắn, tiếng phanh xe chói tay trong mưa.

Bạch Nhược đã thắt dây an toàn, không thì đầu lại u một cục.

Cô không biết Dương Tư bị gì, liền hỏi: “Nguy hiểm lắm, sao lại thắng gấp như vậy? Anh để quên gì sao?”
Do trời mưa, hai người vẫn tính là trên con đường ở ngoại ô không nhiều xe, phía sau của hai người cũng không có bóng dáng của xe khác.

Dương Tư như hụt hẫng mà nói: “Đúng, tôi bỏ quên một thứ rất quan trọng.”
“Quay lại đi, không sao đâu.” Bạch Nhược không có trách hắn đầu óc để đâu đâu.

“Không phải món đồ, mà là một câu chuyện.”
Bạch Nhược cong môi cười nhẹ, vô cùng xinh đẹp.

Thời tiết ẩm ướt có là gì, không khí lạnh có là gì.

Đều vì nụ cười này mà tất cả trở nên rất ổn, nhưng Dương Tư lại không thể bình ổn.

Không thể!
“Cô đừng cười nữa, tôi đau!” Đôi mắt hắn đỏ ngầu, sắp khóc đến nơi rồi.

Bạch Nhược khóe miệng càng cong thêm một chút, cô vẫn nghĩ hắn đang đùa.

Lời nói tiếp theo đây làm cho nụ cười của Bạch Nhược trở nên cứng nhắc, và rồi không cười được nữa.

“Lúc đó có phải đau lắm không?”
Cô hỏi lại: “Là lúc nào?”
Có phải điều Dương Tư nói là điều cô đang nghĩ không?
Có phải không?
Có phải giọt nước mắt đang lăn trên má hắn là khóc vì cô không?
“Đau lắm đúng không?” Hắn đau xót mà hỏi ra khỏi miệng.

“Xin lỗi, thật xin lỗi.” Hắn là đang khóc, miệng liên tục nói xin lỗi.

Hắn là làm sai gì chứ? Bạch Nhược lại vì hắn mà không tự chủ khóc theo.

Kí ức của những ngày tồi tệ lại thay nhau kéo về.

Gì vậy chứ? Là mình nghĩ nhiều rồi, anh ấy làm sao biết được mình bị cái gì, trải qua những gì?
“Câu chuyện mà cô kể, tôi lại hững hờ mà lướt qua, thật xin lỗi.”
Tại thời điểm hai người vừa quen biết nhau, Bạch Nhược đã kể cho hắn nghe về gia đình cô.


Làm một gia đình bình thường, lại mất mẹ.

Trọng yếu là cô từng bị bạo hành!
Hắn của lúc đó, chỉ là người ngoài, cảm giác tồn tại ở thường điểm đó là ‘Thương cảm’.

Tình yêu chưa xuất hiện mọi thứ thuộc về cô hắn nghe nhưng lại để đó, chưa từng cẩn thận mà suy xét.

Nhìn vào vết thương mà cô mang đến gặp hắn, rất đáng sợ.

Dương Tư không vì cô mà bất bình, thế mà lại không để tâm.

“Anh khóc trông xấu lắm! Đừng khóc nữa, tôi không muốn người khác vì tôi mà khóc.” Bạch Nhược gắng gượng trưng ra một nụ cười méo mó.

Lòng hắn vì thế cũng đau thêm mấy tầng!
Cô đừng cười thì tốt hơn, hắn có thể nhẹ nhàng hơn một chút.

Nụ cười kia khiến Dương Tư càng dằn vặt hơn, tội lỗi trên vai hắn chịu càng nhiều hơn.

Là hắn đáng chết!
Đến bây giờ mới nhớ, có phải là trễ rồi hay không?
Đáng lẽ Bạch Nhược phải từ chối hắn ngay lúc đó mới đúng, hắn có đủ tư cách để nói ra lời lúc nãy à?
Mặt cũng đủ dày thật!
“Tôi kể anh nghe, anh có muốn nghe không?”
Dương Tư giờ đây khóc như một đứa trẻ, muốn ngưng cũng không ngưng được.

Hình ảnh sưng tái đủ chỗ, trên da xanh tím đến đáng sợ.

Nghĩ cũng không muốn nghĩ lại, nhưng nó không chịu mờ đi, càng ngày hiện lên rõ ràng.

Cô không muốn tin có người lại muốn nghe một câu chuyện vô vị, nó thật sự rất vô vị.

Cũng lâu rồi, Bạch Nhược sắp quên đi cái cảm giác khóc lóc, cái cảm giác bản thân yếu đuối bất lực như vậy.

Dương Tư gật nhẹ đầu.

“Anh không được khóc nữa.” Bạch Nhược nhẹ giọng nói, cô không muốn nhìn thấy hắn khóc, rất không đành lòng.


Rút một tờ khăn giấy có sẵn trong xe, đưa cho Dương Tư.

Bạch Nhược cũng lau những giọt nước mắt ở má.

Nếu còn khóc lóc rồi kể, chẳng phải là kể khổ hay sao? Cô không muốn như vậy, là kể ra cho nhẹ người, một mình gánh chịu cũng rất không thoải mái.

“Nếu tôi nói tôi không biết tên mẹ của mình, anh có tin không?”
Dương Tư không nhiều lời, đáp một chữ: “Có!”
“Được rồi!” Có lời này của Dương Tư, cô không ngại khi nói ra những chuyện tiếp theo đây.

“Lúc tôi có nhận thức được mọi chuyện, đủ lớn để hiểu được tình thương mà Bạch Tùng Anh đang đặt lệch.

Tôi phải thay một người giúp việc, thay một người quản gia, làm tất cả mọi chuyện.

Nhưng lúc đó, tôi lấy lý do làm việc để cái nhà đó nuôi tôi lớn, đồng hành cùng tôi là vết thương, cùng với mùi của máu.”
“Là Dung Chỉ?”
“Bà ta không đánh mạnh tay như vậy, chỉ chèn ép tôi một chút.

Việc bà ta làm cũng chỉ là tát vài cái.

Tội ác mà bà ta gây ra phải dùng câu ‘Giả nhân giả nghĩa’, trước mặt Bạch Tùng Anh thì nói đủ lời tốt đẹp.

Sau lưng lại không hề ngăn cản hành động của con gái bà ta.”
“Bạch Sang Sang?” Dương Tư nói ra một cái tên.

“Anh biết tên chị ta?”
“Những bữa tiệc lớn của các gia tộc, đủ giàu là có thể tham gia.

Bạch Tùng Anh đem theo cái mụ phù thủy, cùng với thành phẩm của bọn họ.”
“Nhiều năm nay tôi bị Bạch Sang Sang làm cho thư giãn gân cốt, đánh cho không có đường chạy.” Bạch Nhược dùng từ có chút khác biệt, không để câu chuyện đi theo chiều hướng xấu thêm nữa.

Bầu không khí đã rất trầm rồi, là Dương Tư dạy cô cách nói chuyện.

Dương Tư có phải đang nghĩ đến diễn cảnh cô bị đánh hay không? Hắn vừa ngưng lại tiếp tục khóc, Bạch Nhược cũng bó tay.

Cô chọc cho hắn cười không được!
“Cũng là chuyện đã qua, bây giờ tôi rất tốt.

Không dính vào Bạch Gia, cũng không có bị đánh nữa.” Bạch Nhược chìa bàn tay của sang chỗ Dương Tư.

Dương Tư bắt lấy, hôn lên bàn tay của cô.

Nhất định rất đau! Chỗ vẫn còn rỉ máu là tâm lí của Bạch Nhược, chỗ đó không thể nói lành là lành.

Dương Tư từng nghĩ hắn là đơn độc nhất.

Được sự giàu có nhưng lại không cảm nhận được hơi ấm của gia đình.


Kể từ giây phút này hắn đã sai rồi, người con gái ngồi bên cạnh không những mất đi người bao che cho cô, còn bị những con bọ xung quanh đu bám.

Ngày ngày hút máu, cắn vào da thịt cô, sức sống mà cô gái này có ngày qua ngày càng mai một.

Lúc đó cô phải đấu tranh như thế nào mới đi đến được đây.

Hắn không dám nghĩ!
Càng nghĩ nước mắt của Dương Tư càng chảy ra nhiều hơn, bộ mặt yếu đuối hắn không muốn giấu nữa.

Cô không xem hắn cũng cho cô xem!
Đôi tay của Dương Tư cũng run rẩy, không phải vì lạnh là vì người con gái tên Bạch Nhược, là đau đến run rẩy, đau vì người con gái của hắn.

Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa kính xe.

Tâm trí Dương Tư mới dứt ra nỗi khổ tâm, di dời sự chú ý.

Nhưng bàn tay của Bạch Nhược, hắn vẫn giữ chặt không buông.

“Xe cậu gặp vấn đề gì sao?”
Người kia thấy xe đậu một lúc không di chuyển, có ý tốt đi đến hỏi.

Không phải là hư xe thôi sao? Khóc luôn sao?
“Cảm ơn, xe tôi vẫn ổn!” Dương Tư rất cảm kích vì lòng tốt của người kia.

Nói một hai câu thì người kia quay về xe.

“Di chuyển thôi, câu chuyện của tôi cũng hết rồi.” Bạch Nhược lại đưa thêm một tờ giấy.

Dương Tư điều tiết cảm xúc, một lúc nữa cũng không buông tay cô ra.

Giữ nguyên tư thế đó, cả hành trình hắn chỉ lái có một tay.

Không phải thể hiện điều gì, hắn cần một liều thuốc để bản thân an tâm.

Cảm giác mà hắn đang đối mặt phải nói là ngổn ngang, đến nỗi cơn mưa lớn cũng không thể xoa dịu.

Nước có cuốn cũng không trôi đi hết, quá nhiều rồi.

Bạch Nhược không dứt tay ra, hình ảnh của Dương Tư vì cô mà đau khổ.

Cô đâu phải là cổ máy không có cảm xúc, không nỡ! Người đầu tiên cho cô cảm giác bản thân không phải là loại ai thấy cũng ghét.

Ai cũng không nghĩ cho cô, cho dù là cảm giác thương hại cũng chưa từng.

Dương Tư thì khác!.