Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 74: 74: Người Bạn Ở Quá Khứ Của Bà Hẳn Là Thất Vọng Lắm!





Dương Tư thở hắt ra một hơi, hắn nhai xong mới mở miệng nói chuyện: “Vì Bạch Nhược, tôi sẽ nói cho anh nghe.

Đổi lại anh làm cho tôi một số việc!”
Không chờ đối phương chấp nhận Dương Tư đã bắt đầu luyên thuyên nói, bộ dạng nghiêm túc chưa từng có: “Tôi học được từ Dương Chí Minh cách đầu tư, nên tôi ban đầu định thử vận may thôi.

Bây giờ tôi là cổ đông của một số tập đoàn, có Bạch Thị, Cố Thị, mỗi Dương Thị là không có.

Đừng thắc mắc chuyện của tôi, số cổ phần không lớn.

Với cả tôi nhờ người đứng tên số cổ phần kia, nên tên của tôi được bảo mật rất kỹ.”
Bạch Nhược nghe một tràng lại giật thót mình: “Anh bị điên hả?”
Dương Tư chớp mắt vài cái, có vẻ không tin tưởng vào tai của mình lắm.

Hắn vừa nghe thấy cô chửi hắn thì phải.

Cố Mặc biết Bạch Nhược suy nghĩ vấn đề gì, hắn nói: “Người kia nhất định là rất tin tưởng, không đem số cổ phần làm của riêng đâu.”
“Quản gia nhà tôi!” Dương Tư không nặng không nhẹ phun ra một câu.

Cố Mặc cho dù biết lý do nhưng là nên hỏi thử: “Tại sao cậu không làm cổ đông của Thẩm Thị.”
Dương Tư mở miệng cười khinh bỉ: “Anh thấy tôi giống kẻ ngốc lắm à?”
“Giống lắm!” Bạch Nhược ở một bên trêu chọc.

“Cô mới ngốc đấy!” Dương Tư buông muỗng nĩa “Tôi bỏ tiền ra cho cái thứ vô dụng đó thì mới là ngốc.”
“Thẩm Thị ôm chân Cố Thị, một vài dự án lớn nhỏ đều thu về tay.

Là đối tác của Cố Thị có gì mà ngốc, anh không biết tận dụng.” Bạch Nhược ở một bên tiếp tục nói ra những lời lẽ khó hiểu.

Nhưng Dương Tư nhanh nhạy, hiểu ra vài phần bên trong đó.

Nhắc đến loại chuyện này, người không vui nhất chính là Cố Mặc.

Hắn thật sự muốn lật tung cái trụ sở của tập đoàn Thẩm Thị đi cho rồi, kế hoạch ban đầu của Cố Mặc chỉ mới đi được một phần ba.


Tự nhiên lôi đâu ra cái thai rồi kêu ca là của hắn, làm cho kế hoạch đi lệch khá xa so với dự định.

“Dự án gì chứ? Toàn làm cho có, tôi không muốn tiền của mình trôi đi một cách lãng phí.

Thà rằng tôi bỏ tiền ra mua vài thứ cho bản thân thì tốt hơn.” Dương Tư nhún vai, vô cùng chán ghét Thẩm Thị.

Dương Tư không có thù dai, nhưng hắn vẫn là kinh tởm cái loại chuyện mà nhà họ Thẩm làm ra.

Lần trước đột ngột xuất hiện tin đồn, hắn và đại tiểu thư nhà họ Thẩm có hôn ước với nhau.

Nghĩ thôi mà đã thấy sởn gay ốc, Dương Tư không muốn dính và cái nhà đó.

Lại nghe Cố Mặc nói một câu, Dương Tư muốn đột quỵ.

Bạch Nhược lại mờ mịt không đoán được Cố Mặc muốn làm gì?
“Đầu tư vào dự án lần này, bên đó vẫn thiếu vốn nghiêm trọng.”
Ngày hôm nay thính giác của Dương Tư hình như có vấn đề hay sao ấy, hắn muốn đi đến bệnh viện ngay bây giờ.

Đây là tình địch của hắn, không phải đang xúi bậy bạ, làm cho tán gia bại sản, rồi nhân cơ hội cướp Bạch Nhược đó chứ?
Câu vừa rồi nhắc nhở Bạch Nhược một điều, Cố Mặc vẫn là có vấn đề với Thẩm An Huyền.

Cô đang suy nghĩ có phải là Cố Mặc giận cô ta chơi bời lêu lỏng bên ngoài, rồi đem của nợ về cho hắn hay không? Làm cho Cố Mặc tức giận muốn trừng phạt Thẩm An Huyền?
Từ đó mà làm ra hành động đối đãi tốt bụng với cô, chọc tức Thẩm An Huyền? Nghĩ đến đây thức ăn trong miệng lại hóa không khí, vừa rồi mùi vị còn vương ở đầu lưỡi thoáng chốc đã không còn cảm nhận được gì.

Cô vừa rồi xem Cố Mặc là Cố Mặc của đời trước mà suy nghĩ, lại không hề hay biết điều đó.

Chỉ trách cô ngốc, quá nhiều cảm xúc bị chôn vùi.

Trở thành một con người hay suy nghĩ lung tung, cuộc trò chuyện vài tháng trước của hai người khi nói đến Thẩm Gia.

Cô vẫn luôn ghi nhớ nó, vẻ ngoài tỏ ra không quan tâm ai biết được, lại khắc sâu như in trong lòng.

Cố Mặc đã từng nói canh lúc Thẩm Thị thiếu vốn sẽ rót thêm vốn vào.


Bây giờ Cố Mặc còn kéo theo Dương Tư.

Mỗi người một suy nghĩ, Dương Tư lo rằng bản thân đi sai một bước sẽ mất Bạch Nhược, Bạch Nhược lại nghĩ Cố Mặc đang trêu đùa cô.

Cố Mặc thì ngày đêm tìm cách làm cho Thẩm Thị phá sản.

“Tôi có chết cũng không!” Dương Tư đáp lại lời của Cố Mặc.

“Tôi vừa rồi chỉ là đề xuất, không sao!” Cố Mặc cũng đoán được phần nào Dương Tư sẽ không đồng ý, nên hắn chỉ nói thôi không mong đợi kết quả.

Dương Tư đâu thể nói bí mật của bản thân một cách tùy tiện như vậy, ít ra phải có cái gì đó đáp lại: “Lúc nãy tôi nói rồi đó, anh phải làm cho tôi một số chuyện.

Tập đoàn của Bạch Thị muốn xây dựng trung tâm thương mại, ở phía đối diện của quán tôi."
“Thì?” Cố Mặc lạnh nhạt hỏi.

“Thì ảnh hưởng đến việc kinh doanh của quán.

Đối diện trung tâm thương mại nhất định sẽ có nhiều khách, nhưng đối tượng quán hướng đến là những người không giàu.” Bạch Nhược ngưng một chút rồi lại nói “Dương Tư không muốn bán cho kẻ giàu có, càng không muốn khách hàng của mình mất đi chỗ ở.”
Dương Tư trong lòng thầm tán thưởng cô.

Cảnh nghèo khó chắt chiu từng đồng, Bạch Nhược biết rõ nó là như thế nào.

Chẳng qua có Dương Tư lo cho vài bữa ăn, nên cuộc sống lúc đó không tệ đến nỗi phải đi ăn xin.

Ban đầu Cố Mặc còn chưa đưa ra được phương án xử lý, nghe giọng điệu của Bạch Nhược.

Hắn biết nên hành xử như thế nào rồi, trực tiếp mua lại tòa chung cư cũ nát đó, những miếng đất còn trống mua nốt.

Cố Mặc cũng không thiếu tiền.

Ba người bọn họ, thứ dư dã nhất chính là tiền.


Dương Tư cũng muốn mua lại, nhưng công khai tranh giành với nhà họ Bạch, người khó xử nhất chính là ba mẹ của hắn thôi.

Cố Mặc nhất định là rất trâu bò, Dương Tư đẩy chuyện đó cho hắn xử lý.

Bữa ăn hôm nay trông bề ngoài thì vui vẻ hòa thuận, Bạch Nhược suy nghĩ nhiều một chút nên cảm thấy không vui.

Cô lại nhớ đến cái tảng băng ở đời trước, hắn ám ảnh cô nhiều đến như vậy?
Kể cả trong mơ ngày ngày đều thấy, khuôn mặt buồn bã của hắn cứ bám riết lấy cô.

Nghĩ cũng lạ thật, không phải là thờ ơ hay lạnh nhạt.

Càng không phải khuôn mặt nổi khùng nổi điên hay cau có, là hắn đang buồn nhìn về phía cô.

Ám ảnh vô cùng!
Khi về, Bạch Nhược đi thẳng về ngôi nhà ở ngoại ô, chuôi vào chăn đánh một giấc.

Có lẽ hôm nay do vận dụng đầu óc để nhớ lại kiến thức, nên cảm thấy cơ thể không khỏe, cộng với cơn sốt chưa khỏi nên mới thế.

Dương Tư vướng bận vài chuyện chưa thể về cùng Bạch Nhược, Cố Mặc ghé qua công ty một chút.

Đến chiều cũng phải về nhà chính bàn chuyện với Tạ Tiễn Như.

Tạ Tiễn Như đang ở phòng, ngồi vào bàn cấm cuối viết, ánh sáng chiều vừa đủ để bà có thể thong thả ghi ghi chép chép.

Thói quen viết nhật ký có từ khi đi học, đến khi lấy chồng cũng không bỏ được.

Đây cũng là một thói quen tốt, bỏ làm sao được với cả người bạn khi xưa luôn ủng hộ việc Tạ Tiễn Như viết nhật ký.

Khi có ai hỏi Cố Vũ, két sắt nhà ông có gì? Nhất định ông sẽ không ngần ngại mà nói là nhật kí.

Cố Mặc về thì đi đến phòng của Tạ Tiễn Như, gõ cửa đứng đó chờ bà lên tiếng.

Thật tình Cố Mặc không thích Tạ Tiễn Như, giọng điệu lễ phép chỉ bài ra khi có mặt của Bạch Nhược.

“Vào đi!”
Cố Mặc đi vào, đứng nói chuyện với mẹ của mình.

“Bà muốn nói chuyện gì với tôi?” Giọng điệu của Cố Mặc không chút khách khí.


Tạ Tiễn Như tay không dừng bút vừa viết vừa trò chuyện với Cố Mặc: “Không giả vờ gọi ta là mẹ nữa sao?”
Cố Mặc muốn nặn ra một nụ cười, nhưng tình huống oái oăm này có cố chỉ phí hao tâm sức, hắn đáp một chữ: “Không!”
“Nếu ta nói có chứng cứ, Bạch Nhược hại ông nội của con rồi thì sao?” Mắt của Tạ Tiễn Như dán chặt vào những dòng chữ mình đang viết.

Cố Mặc hơi sức đâu mà quan tâm Tạ Tiễn Như đang biết cái gì, thứ hắn nhìn được chỉ là sự phẫn nộ đang dâng trào.

Hắn thà chết chứ không muốn tin Bạch Nhược có liên quan đến chuyện này.

“Rồi sao?” Hắn điềm nhiên trả lời “Có liên quan gì đến tôi? Chẳng phải Cố Thị một phần tôi cũng không có, Cố Gia các người sớm đã xem tôi không tồn tại rồi sao? Đem loại chuyện này ra nói chẳng phải rất nực cười hay sao?”
Tạ Tiễn Như đặt bút xuống, đứng dậy thẳng thừng tát xuống một bạt tay, cảm giác đau đớn đã được Cố Lam Tinh chắn cho.

Cố Lam Tinh mệt mỏi lê thân xác của mình về nhà, thì nghe được Tần quản gia như vô ý, thực ra là cố ý nói cho hắn nghe.

Lập tức chạy đến phòng, vừa hay thay Cố Mặc ăn cái tát này.

Mệt mỏi vừa rồi được cảm giác đau đớn này thức tỉnh, Tạ Tiễn Như ra tay không hề nương một chút nào.

Dấu tay vẫn còn in trên mặt Cố Lam Tinh, Cố Mặc đang buồn bực cũng không có ý định cảm ơn hành động vừa rồi.

“Lam Tinh, về phòng của con đi.

Ta có chuyện cần giải quyết, không có phần của con.” Tạ Tiễn Như ném cho Cố Lam Tinh một ánh mắt.

Người Cố Gia nổi giận thật là đáng sợ!
“Người đừng tức giận, có hại cho thân thể.” Dù không muốn nhưng Cố Lam Tinh vẫn phải dời đi.

Tiếng cửa phòng đóng lại, tiếp tục là màn cãi nhau gay gắt.

“Bà ban đầu không phải cũng thích em ấy sao?” Cố Mặc nghiến răng hỏi từng chữ một.

Tạ Tiễn Như nhắm mắt, như đang kìm nén lại thứ gì đó, một hơi mà nói ra: “Dù sao!” Bà nhìn ra khoảng không “Chưa chắc là con của Thục Nhi…”
Cố Mặc tự nhiên mà bật cười như điên như dại, hắn thật sự không muốn hiểu cái gia tộc này nghĩ điều gì? Muốn trêu đùa người khác hay sao, cho dù bản thân hắn không phải là Bạch Nhược cũng thấy tức giận thay.

Là hắn lo cho Bạch Nhược khi biết được lòng dạ của người đàn bà này, Cố Mặc hắn không phải là con người sắt đá.

Hắn đau nhưng chẳng thể chảy ra một giọt nước mắt.

“Thục Nhi?” Cố Mặc giọng điệu cung kính mà gọi “Dì ấy hẳn là thất vọng về bà lắm!”.