Người kia gần như phát hoảng, chẳng qua là do may mắn mới vào được đây nếu bị đuổi thì ai thèm nhận.
“Cố Tổng, ít nhất anh phải cho chúng tôi lý do chứ?”
“Đúng vậy, anh là như vậy chúng tôi không phục.”
Cố Mặc không muốn đem bọn người này trút giận, là họ tự tìm đến, nét mặt thoáng chốc biến đổi: “Đem chuyện đời tư của cấp trên ra làm chủ đề, các người còn đứng đây đồi lí do với tôi?”
Bỏ lại câu này, Cố Mặc đổi hướng không muốn đến nhà vệ sinh để rửa mặt nữa, lên thẳng sân thượng.
Giải tỏa căng thẳng mà bản thân gặp phải.
Muốn gọi cho Bạch Nhược một cuộc nhưng không may Bạch Nhược đang ở ngoài vùng phủ sóng, không thể kết nối.
Ngày hôm nay chỉ nhiều mây với Bạch Nhược, Cố Mặc thì nhìn ra cả khoảng trời âm u mây mờ che lối.
Hắn đăng một dòng chữ lên mạng xã hội, dùng một acclone không ai nhận ra danh tính thật sự.
Những lúc mệt mỏi chỉ có thể dùng một câu nói để động viên chính bản thân mình.
Thẩm An Huyền nhận được tin tình báo thì lập tức, hớt ha hớt hải đến công ty.
Nào có mang phong thái của một vị tiểu thư.
Còn lái một chiếc xe phiên bản giới hạn, được Cố Vũ ba của Cố Mặc tặng cho, phải nói là không có gì ngoài điều kiện.
Cố Mặc đứng phía trên thấy được cảnh tượng này, hắn im lặng quan sát.
Một mạch đi đến phòng giám đốc, lướt qua bọn người lắm chuyện lúc nãy.
Cô ta không quan tâm lắm, thứ cô ta đang tìm là chồng tương lai của mình.
Một người trong đám đó nhận ra được Thẩm An Huyền.
“Cố phu nhân!”
Nghe thấy có người gọi như vậy, Thẩm An Huyền cảm thấy rất hài lòng, cô ta cười hòa nhã: “Vừa rồi là gọi tôi sao?”
“Cố phu nhân, chị đến tìm Cố Tổng sao?”
Tâm trạng của Thẩm An Huyền phút chốc tươi như hoa, cô ta đáp: “Đúng vậy, anh ấy đang ở trong phòng đúng không?”
Người kia liền biết mình gặp được cứu tinh rồi, nhanh nhẹn chỉ điểm: “Cố Tổng không có ở trong phòng, vừa rồi đi hướng kia.
Chắc hẳn là lên sân thượng để hóng gió!” Ngập ngừng rồi nói tiếp “Lúc nãy bọn em lỡ chọc cho Cố Tổng không vui, bọn em sắp bị đuổi việc rồi, chị có thể có thể ở trước mặt Cố Tổng…”
Thẩm An Huyền hiểu ý, vui vẻ nói: “Được, được tôi sẽ nói giúp một tiếng.” Cô ta xoay người đi về hướng người nhân viên kia chỉ tay.
Lên đến nơi đã thấy tấm lưng của Cố Mặc đang hướng về phía cô ta.
Nhẹ nhàng tiếp cận, Thẩm An Huyền điều chỉnh giọng: “Anh trở về sao không đến tìm em?”
Trên tay Cố Mặc là điếu thuốc đang cháy dở, hắn bỏ xuống đất lấy chân giẫm lên nó.
Bỏ hai tay vào túi quần, không nặng không nhẹ đáp: “Tôi bận! Cô cũng chỉ mang giọt máu mà Cố Gia thừa nhận không phải của tôi.”
Thẩm An Huyền bàng hoàng, vẻ mặt lo lắng: “Anh nói gì thế? Ngày đó anh mất đi ý thức là em giúp anh, sao bây giờ lại tỏ ra không quen biết.”
Bình thản Cố Mặc giải thích: “Lần mất ý thức gần đây nhất tôi ở cùng Bạch Nhược.”
Nghe thấy cái tên kia Thẩm An Huyền ánh lên sự ghét bỏ, từ ngày thấy Bạch Nhược vô duyên vô cớ xuất hiện ở nhà Cố Mặc, cô ta đã nghi ngờ rồi.
Không ngờ nhanh như vậy mà đã lấy lòng được Cố Mặc.
Hít lấy một hơi, khẩu hình miệng vừa mở ra đã bị Cố Mặc cắt ngang.
“Mặt cô dày tôi biết điều đó, đừng mở miệng nói với tôi, là tôi nhìn cô ra thành em ấy.
Rồi làm ra những hành động kia, trong suốt quá trình cô vừa phải chịu đựng khi bị xem là vật thay thế”
Một màn độc thoại của Cố Mặc, Thẩm An Huyền không thể chen vào, nước mắt của cô ta lăn dài trên gò má.
Không hề làm ồn, nước mắt cứ tuôn trào, ấm ức mà nói: “Còn không phải sao?”
Cố Mặc cười khẩy một tiếng, sau đó nghiên ngã mà cười lớn một trận, hắn nhìn gương mặt lấm lem của Thẩm An Huyền mà lớn tiếng: “Ngày hôm đó có thêm sự xuất hiện của một người, cậu ta tên là Dương Tư!” Cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi sắp không trụ được nỗi, hắn nói một câu cuối cùng “Ngày hôm đó cô có đến cũng không vào được nhà của tôi, cô thử đoán xem đáp án là gì? Hẳn là thú vị lắm.”
Cố Mặc rời đi ngay sau đó, bỏ về nhà riêng trong khi chưa hết giờ làm việc.
Thẩm An Huyền quỳ sụp xuống, thân thể cô ta khi nghe Cố Mặc nói ra những lời đó hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Cô ta còn nghĩ câu chuyện vừa rồi sẽ đánh lừa được Cố Mặc, chẳng phải vừa rồi vì lo lắng cho cô mà Cố Mặc đã dập tắt điếu thuốc đang hút dở hay sao?
“Là anh cố chấp không muốn thừa nhận, vì Bạch Nhược của anh sao?”
“Được, nếu đã như vậy thì anh đừng tránh tôi.” Thẩm An Huyền lấy chiếc điện thoại của mình ra gọi cho một người.
Giọng điệu vô cùng tức giận: “Làm xong tôi sẽ chuyển phần còn lại cho anh.”
Cô ta không thể lừa gạt được Cố Mặc nhưng không sao vẫn còn có Cố Gia tin sái cổ đó thôi?
Khí trời về chiều se lạnh, Bạch Nhược mặc váy nên cảm giác được nhiệt độ đang hạ xuống.
Cố Anh Phong thân thể sắc đá ông lão còn cười đùa nói rằng mát mẻ, Dương Tư khỏe mạnh nào biết cảm giác lạnh là gì.
“Thân thể mình còn không biết chăm sóc.” Dương Tư phàn nàn.
Bạch Nhược bắt chước động tác của Cố Anh Phong, dang hai tay ra đón luồng gió đang thổi đến: “Mát…” Chữ còn lại vì lạnh mà hàm răng đánh vào nhau không nói ra được.
“Mát mẻ đến nói chuyện cũng khó khăn à?” Hắn nghiêng đầu hỏi.
Bạch Nhược ôm người, đi một vòng núp sau lưng Dương Tư, xem hắn như một bức tường chắn gió.
Dương Tư khẽ cười: “Đi ra đây nói chuyện tiếp tôi xem.”
Bạch Nhược điên cùng đánh vào lưng hắn, là cảnh cáo nên không cho sức lực vào.
Ba người bọn họ đã quyết định ngắm hoàng hôn rồi mới quay trở về nhà.
Ngày hôm sau sẽ đến chỗ chợ, của người những người sống ở cái làng gần đây dạo chơi, ngồi uống trà nghe chuyện phiếm.
Tiếng phanh xe chối tai.
Người tài xế vội vã bước xuống xe, nét mặt lo lắng.
Người đó gấp gáp truyền đạt lại: “Cố Lão Gia, Cố Tổng đang trong bệnh viện tình hình có chút khó nói.”
Bạch Nhược nhướng một bên mày, hình tượng của cô trong mắt Cố Vũ có vẻ không tốt, chuyện của ông ta cô không muốn quan tâm.
Vì tò mò nên đã lắng tay nghe thử xem là chuyện hệ trọng gì.
Cố Anh Phong cũng đang rửa tai lắng nghe: “Nói!”
“Trên đường đi làm về, bị một chiếc xe tông phải mất phương hướng mà lao khỏi dải phân cách.” Người tài xế mặt mày tái mét.
“Về!” Cố Anh Phong quay sang nói với Dương Tư “Đồ của ta gửi về Cố Gia, sẵn tiện gửi vài chậu sen đá luôn.
Một người không có ý định chăm sóc cây cảnh đừng có mua nữa, chật nhà!”
Trong tình thế dầu sôi lửa bỏng mà Cố Anh Phong vẫn bình tĩnh một cách lạ thường.
“Cố Lão về cẩn thận!”
“Cố lão gia về cẩn thận!”
Bạch Nhược ló cái đầu ra chào Cố Anh Phong.
Ông lão ngồi lên xe trực tiếp đến bệnh viện.
Dương Tư cởi chiếc áo ngoài của mình đem cho cô, không có bất kỳ lời dư thừa nào.
Bởi vì một khi mở miệng ra nói cả hai lại như chó với mèo cãi nhau một trận.
Bọn họ đứng ở chỗ ban đầu vừa đặt chân xuống, khác với lúc sáng bây giờ đã là hoàng hôn rồi.
Lui ra một khoảng hai người họ thư thả ngồi đó ngắm hoàng hôn, ngắm đến khi nào ánh sáng cuối cùng mất đi.
Bạch Nhược nhẹ nhàng hỏi Dương Tư: “Cái chết lúc sáng tôi nói, anh chọn cái nào.”
Khác với suy nghĩ của cô, Dương Tư cáu gắt: “Tôi sợ ma, cô im đi!”
Bạch Nhược được nghe chính miệng Dương Tư thừa nhận rằng bản thân sợ những thứ đó.
Cô bật cười làm cho hắn càng ngại hơn, Dương Tư bĩu môi chăm chú nhìn ra biển.
Bạch Nhược ý thức được nên ngừng cười ngay lập tức, nghiêm túc nói: “Tôi là ma anh có sợ tôi không.”
“Sợ!”
“Tôi tự đề cao mình rồi!”
“Thì?”
“Anh làm tôi quê lắm đấy.”
Bạch Nhược nhận được sự phủ phàng không hề nhẹ từ Dương Tư, tay hắn đặt lên đầu cô dùng lực một chút để mặt cô hướng về phía hắn, cả hai đối diện nhau.
Cô chớp mắt nhìn hắn.
Lại nữa!
Hình như ai đứng dưới hoàng hôn nhan sắc điều được nâng tầm, lần này cô không đỏ mặt hay tim đập nhanh, hoàn toàn không có! Chỉ là thấy Dương Tư đẹp hơn ngày thường, đẹp hơn lúc sáng.
Phần ngực để lộ ra một khoảng vì cái người này từng bị hiểu nhầm thành côn đồ, một phần do cúc áo hắn không chịu cày lại cho đàng hoàng.1
Những lúc có cày là diện bộ vest, về đến phòng là vứt cà vạt, cởi bỏ hai cúc áo, để lộ phần ngực săn chắc.
Trong tình thế hiện tại cô có dám nhìn lệch xuống miếng nào đâu, là do nó quá rõ ràng đi.
Vừa mở miệng lời còn chưa phát ra thành tiếng, giây phút sau cô như một cỗ máy lỗi thời, bộ máy điều khiển cũng gặp trục trặc.
Đầu óc chẳng còn thứ gì, là do bất ngờ, quá bất ngờ!
Chạm lưỡi rồi!
Dương Tư canh chuẩn thời cơ cô vừa mở miệng, khuôn mặt áp sát lại.
Hắn đưa lưỡi của mình vào trong.
Trôi qua ba mươi giây, Bạch Nhược mới bắt đầu phản ứng lại, đưa hai ta mình lên trước ngực dùng toàn bộ sức lực đẩy Dương Tư ra.
Thân thể của Dương Tư còn cao hơn Cố Mặc một chút, vài lần trước cô đẩy Cố Mặc còn chẳng nhúc nhích, Dương Tư thì ăn thua gì?
Hắn đưa tay ra sau đầu cô, đỡ lấy nhẹ nhàng đè cô xuống.
Gương mặt Dương Tư bây giờ rất gợi tình, hơi thở gấp gáp sợ chỉ bạc hiện ra khi hai người tách rời.
Cuối người tiếp tục nụ hôn dang dở, thì Bạch Nhược đã quay sang một hướng khác.
Thân thể cô run nhẹ, hắn sao lại không cảm nhận được.
Bừng tỉnh thì xong đời rồi.
Ban nãy còn tưởng rằng là do bản thân suy diễn ra màn vừa rồi, ai ngờ lại vác xác đi làm thật.
Có phải là kết thúc rồi không?
Giữ nguyên tư thế đó, Dương Tư chống hai tay khóa thân thể Bạch Nhược phía dưới.
Mặt của cô vẫn quay sang một phía, đôi mắt xuất hiện những giọt thủy tinh.
Hắn làm cô sợ rồi!
Bây giờ bỏ chạy còn kịp không?
Người bỏ chạy không phải Bạch Nhược thì thôi đi, hắn chạy làm gì?
Dương Tư tìm đường lui cho mình, hắn chuyển đổi tư thế nằm xuống bên cạnh.
Phía dưới là cỏ nên cũng êm dịu lắm, nhưng không êm bằng tình huống hiện tại..