Ngày càng lúc càng âm u, mây trên trời kéo đến kín cả bầu trời, che đi mặt trời, che luôn ánh sáng thuần khiết.
Rầm rộ là thế nhưng một lúc lâu cũng chẳng thấy rơi xuống một giọt mưa.
Không khí trở nên se lạnh, một cô gái khoác chiếc áo blouse bước vội vã trên đường.
Bước chân gấp gáp hướng đi đến là một quán cafe đối diện, còn sợ chậm một bước trời sẽ mưa.
Cô ta đi đến ngồi xuống đối diện một người nam nhân, hắn hình như đã chờ được một lúc.
“Chị chậm chạp quá, tôi uống hết hai ly cafe thiếu chút nữa là tính tiền đi về luôn rổi.” Dương Tư tay chống cầm, thái độ không mấy thân thiện.
Hà Bạch trước hết không trả lời ngay được, cô ta đi vội nên phải điều tiết hơi thở.
Nghe giọng điệu của Dương Tư mà muốn đứng lên đi về cho rồi.
Hà Bạch đập mạnh xuống bàn, nói lớn: “Đại thiếu gia à, cậu có mắt không vậy? Đồng phục tôi còn không có thời gian để thay ra đã chạy vội.
Có chuyện gì mà không đến bệnh viện lại hẹn ra tận đây.”
Dương Tư bỏ tay chống cầm xuống, chớp mắt nhìn Hà Bạch.
Hắn hiện tại rất rất không vui, mở miệng một câu cũng không thể nói đàng hoàng: “Không có thì sao? Chị chia cho tôi à? Tôi không có bệnh đương nhiên không thể đến đó, chuyện này chị cũng có liên quan nên tôi nghĩ chị biết.”
Mặc cho Dương Tư giọng điệu khó nghe, Hà Bạch gọi nước cho bản thân trước.
Cô ta khát khô cả cổ, vừa tan làm là chạy ngay đến đây.
Không biết Dương Tư đào đâu ra số điện thoại cá nhân nhưng cô ta quyết định gặp rồi tính.
“Tôi liên quan cái gì?” Hà Bạch thắc mắc hỏi, cô ta và Dương Tư cùng lắm là ngồi uống chung với nhau một lần.
Dương Tư vừa hồi tưởng lại ngày hôm đó vừa nói: “Ngày hôm đó Bạch Nhược uống rất nhiều, người tỉnh táo nhất lại là cô ấy.”
Cô ta trầm mặc một chút.
Ngày hôm đó đúng như lời của Dương Tư, biểu hiện của Bạch Nhược không giống như kẻ say.
“Tôi cứ nghĩ Bạch Nhược có tửu lượng tốt, rồi cậu muốn hỏi gì? Hỏi nhanh đi!”
“Tôi cứ tưởng lớn tuổi hơn chút đầu óc sẽ nhanh nhạy hơn chứ?” Dương Tư mỉa mai.
Hà Bạch hít thở sâu một hơi, mắt nhìn sang một hướng khác lấy lại bình tĩnh rồi mới nhìn thẳng về phía Dương Tư đối chất: “Cậu có nghe ai khen bản thân rất có tài chọc tức người khác chưa?” Cô ta cố gắng nói chuyện một cách bình thường nhất “Tôi thật sự sắp trở lại bệnh viện với tư cách là bệnh nhân rồi đó.”
Nghe rất nhiều là đằng khác, Dương Tư ngồi lại ngay ngắn: “Tôi muốn hỏi con người ta có thể không say hay không?”
Người phụ vụ đưa nước đến cho Hà Bạch.
“Cậu thấy ánh mắt của người phục vụ vừa rồi không?” Hà Bạch cầm lấy ly nước uống một hơi.
Dương Tư nhìn theo bóng hình của người phục vụ, rồi khó hiểu hỏi: “Thì sao? Tôi đang nói chuyện với chị mà để ý người khác làm gì?”
“Tôi cho cậu thấy độ ngu ngốc của câu hỏi vừa rồi.” Hà Bạch giải thích “Không phải phim ảnh đâu mà cứ tưởng tượng, con người khi uống rượu bia ngay tại thời điểm đó có thể không thấy dấu hiệu của sự say xỉn, nhưng sẽ xuất hiện chỉ là thời gian có chút khác.
Có thể là ngày hôm sau chẳng hạn, không phải là không có trường hợp như cậu nói.
Tỷ lệ mà nó xuất hiện rất nhỏ, nên xem xét vế trước của tôi thì hơn.”
Ngày hôm sau Bạch Nhược rõ ràng vẫn tỉnh táo.
Dương Tư đi chuyến này thật là lãng phí thời gian, cái cần hỏi lại không có đán án chính xác.
Hà Bạch thấy vẻ mặt Dương Tư trầm ngâm như vậy thì liền nói: “Cậu để ý chuyện đó làm gì? Bạch Nhược là người của nhà họ Cố rồi, có tới lượt cậu đâu?”
Nhếch mép một cái Dương Tư đáp: “Ai nói với chị?”
Hà Bạch thấy hắn dửng dưng như vậy liền lấy chiếc điện thoại của mình ra, lướt đến bài viết của tập đoàn Cố Thị có cả một văn bản ngay ngắn.
Cô ta cũng nhếch mép đáp trả, giọng điệu rất tự tin: “Cố lão gia lập di trúc dự kiến không thiếu phần của Bạch Nhược.”
“À vậy chị không xem đến cuối sao? Thẩm An Huyền có thai với Cố Mặc, chỉ chờ xét nghiệm xem huyết thống.
Tài sản nhà họ Dương cũng có phần Bạch Nhược, chuyện này gia đình tôi cũng làm được.” Dương Tư hiếm khi đứng đắn, rành mạnh nói một câu như này.
Hắn khi đọc tin tức kia trong lòng bất an xém chút nữa là mất đi lí trí, lao nhanh đến Cố Gia hỏi thử xem là chuyện gì? Nhưng rồi đọc hết trong lòng lại yên tâm phần nào, nếu cái thai của Thẩm An Huyền là thật thì hay rồi.
Hà Bạch xoay điện thoại lại, gấp rút lướt đến cuối vậy mà lời Dương Tư nói lại là thật, cô ta đập bàn một cái rõ mạnh.
Trong lòng cảm thấy bất bình thay cho Bạch Nhược.
Cố Mặc dành hết mọi thứ cho Bạch Nhược, rồi làm người khác có thai.
Cô ta trước giờ biết thằng bạn thân này tính khí chẳng ra gì, chỉ biết có công việc.
Cái mặt đẹp đẽ mà không biết tận dụng, đến khi nghe tin Cố Mặc đem một con bé nhỏ hơn vài tuổi về nhà.
Hà Bạch nhất quyết ưng cái con bé đó rồi, vậy mà cô ta không ngờ Cố Mặc lại khốn nạn đến như vậy.
Vẻ mặt thất vọng của Hà Bạch viết rõ trên mặt, cô ta còn tưởng sắp có thiệp mừng rồi đấy chứ.
“Khi nào tôi và Bạch Nhược lấy nhau, không thiếu phần chị đâu yên tâm!” Dương Tư đắc ý nói.
“Cậu làm tâm trạng của tôi như cái thời gian tiết như này, thật cảm ơn!” Hà Bạch đứng dậy bỏ đi “Tiền nước, cậu thanh toán, tôi đi trước.”1
Dương Tư ngồi lại đó một lúc cũng rời đi.
Hắn bây giờ rảnh rỗi nên đi đến nhà hàng của mẹ mình dạo chơi một chút, sẵn tiện tâm sự chuyện tình cảm rối như tơ vò của hắn.
Trong đầu xuất hiện cái tên Bạch Nhược, còn chiếm hết diện tích làm cho hắn không nghĩ gì khác được.
Nói về độ may mắn, Dương Tư là nhất không ai dám vượt mặt.
Vừa bước vào nhà hàng lần trước thì gặp Bạch Nhược ngồi ngay ngắn ở đó, ngồi một mình.
Vừa nghĩ đến tên đã thấy được người thật!
Chưa mở miệng gọi, chân đã chôn vùi ở đó luôn.
Vậy mà Cố Mặc lại từ xa đi đến ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhược, hai người họ hình như không để ý đến xung quanh nên mãi không biết Dương Tư đang đứng quan sát.
Có nên đến chào hỏi không?
Dương Tư lại một lần nữa nuốt xuống cục tức này, bỏ lên tầng cao gặp mẹ hắn.
Đi đến cửa phòng thì thấy một cục bông trắng muốt đang ngước nhìn cánh cửa.
“Mèo?” Dương Tư nhìn Mie mà ngẩn ngơ.
Hắn định gọi phục vụ thông báo một tiếng, xem ai lạc mất để nó chạy đến tận đây.
Nhưng nhìn biểu hiện của nó ngoan ngoãn như vậy Dương Tư quyết định chạm vào nó một lát.
Cạch!
Cửa phòng làm việc của Lan Hi đột nhiên mở ra, Mie nhanh chân chạy vào trong.
“Dương Tư?” Lan Hi khá bất ngờ khi thấy đứa con trai của mình chủ động tìm gặp “Mèo này là con nuôi sao?”
Giọng điệu Dương Tư có vài phần mệt mỏi: “Của người khác, hình như nó bị lạc mất chủ.”
“Vậy à, ta nói với nhân viên một tiếng.
Con có chuyện gì mà lại đến tận đây vậy?” Lan Hi bế Mie lên tay.
“Nhìn thấy cảnh không muốn nhìn.” Dương Tư đáp
Lan Hi thấy Dương Tư không có sức sống, bà cũng xót xa: “Thì trực tiếp dẹp đi, con của ta khi nào mà lại cam chịu như vậy?”
“Con có nên không?” Dương Tư ngờ vực nhìn hư vô.
Lan Hi đưa Mie qua tay Dương Tư: “Sẵn tiện đưa nó cho nhân viên của ta.”
Dương Tư nhận lấy rồi xoay người rời khỏi phòng của Lan Hi, hắn đi xuống lầu.
Thay vì đưa Mie cho nhân viên phục vụ hắn vậy mà đến bàn của Bạch Nhược đang dùng bữa.
Bạch Nhược vừa nhìn đã nhận ra Dương Tư, cô khẽ nói: “Anh đến đây dùng bữa với gia đình sao?”
Dương Tư thản nhiên đáp, phản ứng như là lần đầu nhìn thấy: “Tôi đến đây một mình, có người chẳng chịu lên xe của tôi, nên buồn rầu đến giờ mới có tâm trạng để ăn.”
Cái người kia mà Dương Tư nói đến là Bạch Nhược chứ ai?
“Mie? Anh gặp nó ở đâu vậy?” Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Mie được Dương Tư bế bằng một tay “Ngồi xuống dùng bữa cùng nhau đi!”
Dương Tư kéo kế ngồi xuống: “Không biết là của ai nữa, tôi còn định đem cho nhân viên ở đây tìm chủ.
Cô biết nó sao?”
“Của tôi!” Cố Mặc trừng Dương Tư, lạnh lùng phun ra một câu.
Làm cho Dương Tư bất ngờ đến động tác cũng cứng nhắc.
Vừa rồi có phải là nghe lầm không?
Mie có vẻ rất thích Dương Tư, lông của nó vừa trắng vừa mượt nằm rút vào người hắn.
Dương Tư còn định khen con mèo trong lòng của mình vài câu, có khi phải nói dối rồi.
Bạch Nhược thấy phản ứng của Dương Tư giống y như lúc cô nghe thấy, nên trợ giúp vài câu: “Anh đừng ngạc nhiên nữa, mèo là Cố phu nhân nuôi.
Anh ta chỉ có việc đi lang thang rồi nhặt nó về.”
Dương Tư vẫn ôm Mie trong lòng, cứng nhắc mà nói: “Tôi nhờ nhân viên ở đây trong giúp một lát, ăn xong đến đem nó đi.”
“Không cần phiền thế đâu, cứ để nó đi một lát sẽ tự quay lại thôi.” Cố Mặc giọng điệu không lấy một chút e ngại vì chuyện bản thân bị lộ bí mật nuôi mèo.
Còn có loại chuyện này? Dương Tư thả Mie xuống: “Tôi đi rửa tay!”
“Cậu không ngại khi phá vỡ bầu không khí của chúng tôi à?” Cố Mặc lạnh lùng nhìn Dương Tư.
Đến nụ cười Dương Tư còn không nặn ra được.
“Chúng tôi trong lời Cố Mặc là cả ba, hôm nay tôi mời.” Cô nhìn sang Cố Mặc nghiên đầu hỏi “Ý kiến gì?”
Đến khi Dương Tư quay trở lại không khí có chút căng thẳng.
Cố Mặc không vui khi có sự xuất hiện của Dương Tư, Dương Tư hờn dỗi vì độ thân thiết của hai người.
Bạch Nhược tuy không nhìn nhưng lại cảm nhận được.
“Hai người có thể hoà bình khi đứng chung trong mười mét không?” Cô lên tiếng vì sức chịu đựng cũng có giới hạn.
Phục vụ đem những món ăn lên, lúc nãy Dương Tư đã kịp gọi cho bản thân mình vài món.
“Cái kia!” Dương Tư muốn thông báo cho Bạch Nhược biết một chuyện.
“Cậu không cần đâm vào chỗ vết thương, nó vốn đã không rỉ máu nên cái kia thật sự không cần nói.” Cố Mặc đoán rằng Dương Tư muốn nó đến chuyện tin tức mà ông nội hắn vừa đăng lên..