Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 54: 54: Là Mèo!





Câu nói này là ý gì? Thẩm Gia tuy không giàu bằng Cố Gia nhưng tuyệt nhiên không phải dạng nghèo nàn gì, hai gia đình cũng tạm chấp nhận gọi là quen biết.

Trong quá khứ có một vài lần hợp tác.

Cố Mặc nói như vậy là chê Thẩm Gia nghèo hay là đây chỉ là cái cớ?
Ông sao để cho đứa con của mình thắng lợi vẻ vang, Cố Vũ từ tốn nói: “Con bé đó tên gì? Là Thẩm An Huyền có đúng không, người ta hình như cũng thích con.”
Cố Vũ muốn cho Bạch Nhược nghe thấy những lời này, ông cũng muốn xem thử phản ứng của cô.

Vẻ mặt của Bạch Nhược có ghen tỵ, có đau khổ, có ủy khuất, nào có biểu cảm vừa kể đâu.

Hoàn toàn không để ý, lại vô cùng bình tĩnh xem ra con trai ông thích người ta chứ người ta có thích lại đâu.

Chưa dừng lại ở đó Cố Vũ bắt đầu đánh động sang Bạch Nhược, giọng nói mang theo chút ngạc nhiên: “Đừng có nói là con thích cái loại này?”
Những lời trước đó Cố Mặc không để vào tai, nhưng cái loại mà ba hắn mới nhắc đến? Người lớn nên dùng từ có chút kì quái sao? Không thể mặc cho lớn tuổi muốn nói gì thì nói.

Cố Mặc nắm tay Bạch Nhược kéo cô đứng dậy.

Bức xúc, tức giận Cố Mặc điều để hết lên mặt: “Vậy chúng tôi đi trước.”
Bạch Nhược đâu thể im lặng mãi, cô đã gọi một tiếng Cố Tổng có tôn trọng.

Lễ phép Bạch Nhược bình tĩnh sửa lời Cố Vũ.

“Cố Tổng dùng từ sai rồi, gia đình có vấn đề đừng chuyển sang con chứ ạ?” Bạch Nhược quyết không lùi bước, cô cứng rắn mà nói ra lời này.

Cô gái cam chịu trước khi tòa án diễn ra, yếu đuối đến ngay cả quyền lợi của bản thân còn không muốn lấy lại.

Vậy mà dám đứng trước một vị có quyền có thế, nổi tiếng khó tính.

Phút chốc Cố Mặc ngẩn người, có thật đây là Bạch Nhược không?
Cố Vũ chớp mắt, sát khí ông dùng để đe dọa cấp dưới của mình điều đem ra dùng lên người Bạch Nhược, đôi mắt khó chịu mà nhìn về phía cô, lời nói ngày càng khó nghe: “Đang cố giả vờ ngoan hiền, hiểu biết nhiều để được ta chú ý? Cũng có tài thật đấy, nhưng ta lại không thích loại đó ta thích những con người có đầu óc làm ăn.

Một cô gái tài giỏi như con gái nhà họ Thẩm, đúng ta thích kiểu đó đấy.”

Bạch Nhược ấn Cố Mặc ngồi xuống, hắn không hiểu hành động của cô cho lắm.

“Cố Tổng nói thật sao? Con cũng rất thích kiểu người của Thẩm An Huyền, nói trắng ra thì có lẽ cô ta hợp làm cô dâu của Cố Mặc hơn.

Người không tin cũng không sao, con có cách để chứng minh.” Bạch Nhược không chừa chỗ cho Cố Vũ, vẻ mặt cô thể hiện mười phần kiên định mà chất vấn ngược lại “Trong lời nói rõ ràng có một lỗ hỏng rất lớn, Cố Tổng thích kiểu có đầu óc làm ăn.

Cố Mặc thì sao? Con nghĩ người làm ba sẽ nắm rõ hơn con.

Còn nữa con không ngoan hiền như cái cách Cố Tổng nhìn thấy, ít nhất thì là trong tương lai sẽ không.”
Cố Mặc bị làm cho cảm động, cô vậy mà nói giúp cho hắn ở trước mặt người mà ruồng bỏ công lao của hắn.

Nhưng câu trước thì làm hắn muốn biểu tình, nói về Bạch Nhược thì cô hợp làm cô dâu của hắn nhất rồi.

Những điều đó cũng chỉ có thể giữ lại ở trong lòng, tình thế bây giờ không tốt, không thể bài tỏ được.

Trong lúc căn thẳng như vậy thì trên lầu một ông lão bước xuống, tay vịnh cầu thang tay còn lại cầm chiếc quạt giấy phe phẩy.

Gu ăn mặc rất thời thượng, khác biệt hẳn những con người ngồi ở dưới.

Giọng nói đầy uy lực: “Căng thẳng cái gì? Con bé đó đến làm khách chứ có nói là làm con dâu của Cố Gia đâu? Muốn hôn lễ nhanh nhanh ta sẽ giúp một tay chuyển lời đến Thẩm Gia.”
Ông lão nói mà không thèm nhìn cảm xúc của thằng cháu trai.

Cố Mặc bị lời nói vừa rồi dọa một phen.

Bạch Nhược xoay đầu thì cảm thấy ông lão này có phần quen mắt, cô không có bị chứng bệnh không thể nhận diện gương mặt người, nhìn kiểu nào cũng thấy rất giống ai đó nhưng chẳng thể nhớ ra.

Cố Lam Tinh đứng dậy đỡ Cố Anh Phong đi đến ngồi cùng với gia đình.

Bây giờ Tạ Tiễn Như mới lên tiếng chào hỏi: “Ba, người lúc nãy thấy không khỏe sao? Vườn hoa cũng rất chiếm diện tích nên giao cho người làm vườn.”
Càng nghe Bạch Nhược càng liên tưởng đến ông lão vừa vấp té lúc nãy.

Một lúc lâu cô mới có thể xác nhận đó là cùng một người, chỉ cần ăn diện một chút là không nhận ra ai với ai.


Bạch Nhược vẫn còn có chỗ chưa thông, nếu là như vậy tại sao lúc Cố Anh Phong vấp té thì biểu tình của Tạ Tiễn Như và Cố Mặc lại rất bình thản, cô còn nghĩ ông lão là người làm vườn thật.

Lại có uẩn khúc gì giữa ba chồng nàng dâu sao? Cái tình thế của nhà họ Cố càng đi vào bên trong lại càng rối rắm, gỡ không biết đến năm nào mới hết.

“Họ sao có kỹ thuật bằng ta.” Cố Anh phong cười nói vui vẻ.

Cố Lam Tinh từ khi dìu ông nội xuống thì mắt không dám nhìn vào quyển sách mình đang đọc.

Cố Anh Phong là người rất tinh tường, sợ rằng ông nội của hắn sẽ phát hiện ra quyển sách đang đọc là một quyển tiểu thuyết.

Bạch Nhược bị cái gọi là yêu đời của người cao tuổi làm ảnh hưởng, cô bỗng dưng thấy thoải mái hẳn ra.

Nhìn xung quanh thì đôi mắt xanh lam của cô chú ý đến một vật thể đang di chuyển, cái khiến cô chú ý là hai chấm màu hỗ phách trên mắt nó.

Cơ thể cô căng cứng, nó giống y đúc con mèo ở đời trước.

Là cái ngày đầu tiên cô về rồi bị bệnh cảm hắt hơi liên tục, ngày sau liền không thấy nó đâu.

Thì ra nó có từ lúc này rồi, ban đầu khi nghe Hà Bạch kể chuyện, cô ban đầu suy luận là do sự vắng mặt của Cố phu nhân, Cố Mặc mới nuôi mèo lại.

Không phải nuôi lại là vật hoàn cố chủ.

Vậy ra lời kể của Hà Bạch là đúng sự thật, Cố phu nhân vậy mà cướp hết mèo của Cố Mặc.

Từ con mèo có đôi mắt màu hổ phách, những con khác dần nối đuôi nhau đi ra.

Bạch Nhược chú ý quan sát không để tâm đ ến gia đình họ Cố nữa.

Rất rất lâu những con mèo mới diễu hành xong, con mèo có đôi mắt màu hổ phách giống như là trùm, chỉ huy cả đội.

Bản thân cô quên mất mình phải tranh luận với Cố Vũ.


Tạ Tiễn Như nhìn theo hướng của Bạch Nhược, bà hiểu được đứa bé này thích những sinh vật đáng yêu đó.

Bà nhẹ giọng gọi: “Bạch Nhược, dùng chung với chúng ta một bữa cơm.

Xong ta sẽ cho người đưa con về có được không?”
Bạch Nhược gật đầu đồng ý: “Đương nhiên là được ạ!”
“Nhà ta không dư dã đến nỗi cứ khách đến là mời cơm, cũng phải thể hiện một chút chứ?” Cố Vũ nghiên đầu hỏi Bạch Nhược.

Cô cười, thật sự là cười có lẽ cô hiểu được ẩn ý của người đàn ông trung niên này.

Tuy lời nó làm người ta đau lòng nhưng thật sự làm cô đau không thì cô có thể trả lời mà không cần do dự.

Bạch Nhược đáp: “Con nấu ăn từ lúc bốn tuổi, lần này sợ Cố Tổng thất vọng rồi.”
Nghe xong câu này Cố Vũ nhướng một bên chân mày.

Tạ Tiễn Như và Cố Mặc vẻ mặt xót xa nhìn về hướng cô, trong lòng họ tự hỏi Bạch nhược thật sự là nhị tiểu thư của nhà họ Bạch sao? Cố Mặc biết rõ biểu cảm của Bạch Nhược khi nối dối là như thế nào.

Trong một thời gian ngắn như vậy không thể bắt chước hoặc học nó từ ai.

Cố Mặc xác định câu nói vừa rồi không phải là nói dối.

Cố Anh Phong khép quạt lại cau mày, than ngắn thở dài: “Tội nghiệp cho đứa trẻ này, nếu biết sớm hơn thì có lẽ ta sẽ không để một đứa trẻ hiểu chuyện như này chịu ủy khuất.”
Thật ra vẫn còn một đứa trẻ cũng rất hiểu chuyện đang ngồi cách đó không xa, hắn cũng …
Cố Lam Tinh nói không nhiều, nhưng lời mà thoát ra khỏi miệng hoàn toàn không có ác ý: “Có phải là họ đối xử với em không tốt không?”
Họ ở đây là gia đình, Cố Lam Tinh không tiện nói ra thẳng thừng.

Bạch Nhược vui vẻ đáp lời: “Em không có gia đình.”
Đây không phải là lời nói dối, từ ngày kí vào tờ giấy kia bước một bước ra khỏi Bạch Gia, hai chữ gia đình đã không còn tồn tại nữa rồi.

Với cả họ có công nhận cô là một thành viên trong gia đình đâu, là họ luôn cô lập đẩy Bạch Nhược.

ra.

“Em muốn hỏi là bếp nằm ở đâu?”
Cố Mặc đứng dậy, lời nói mang theo sự dịu dàng hắn không học theo cách của anh trai mình, Cố Lam Tinh có thể ôn nhu dịu dàng với bất kì ai.

Còn Cố Mặc sự dịu dàng này chỉ dành cho Bạch Nhược.


“Tôi giúp em một tay.”
Hai người lại rời đi, bốn người kia ở lại bàn tính chuyện gì thì chẳng rõ.

Không nghe nhưng Cố Mặc có thể khẳng định, toàn là những điều bất lợi cho hắn, cùng là họ Cố với nhau, với cả tuổi thơ của hắn có mắc lỗi lầm gì quá lớn đâu, sao cứ đến phần hắn là gia đình lại thiên vị.

Phần thiệt thòi ở Cố Gia nhất định phải giữ cho Cố Mặc không ai được giành, cho dù lúc nhỏ ấm ức hỏi thử thì đáp án vẫn phải bỏ trống, dần dần thành quen.

Mấy con mèo tảng ra khắp nhà.

Con có mắt màu hổ phách theo Cố Mặc và Bạch Nhược chạy vào trong bếp.

Cố Mặc ôm nó vào lòng, động tác thuần thục để nó mắt đối mắt với mình, hắn hình như quên đi Bạch Nhược còn đứng bên cạnh.

Thoải mái trò chuyện với con mèo: “Mie, ra nghe ngóng xem họ đang bàn về chuyện gì.

Nhiệm vụ lần này không được thất bại.” Cố Mặc thả con mèo xuống nó lập tức chạy đi.

Bạch Nhược nhìn cái con người này, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

Có lẽ đời trước cô đúng thật xui xẻo không thấy được mặt này của Cố Mặc.

Nhận ra được ánh nhìn kì lạ, Cố Mặc đỏ cả hai tai.

Hắn đi lại rửa đôi bàn tay vừa chạm vào mèo: “Em, không phải lại nghĩ tôi có bệnh đó chứ?”
Bạch Nhược nén cười.

“Em có thể lựa chọn giữa việc cười thật to hoặc không cười.” Dù là đang quay lưng nhưng Cố Mặc rất nhạy bén.

Bạch Nhược biết nếu bản thân chọn lựa việc cười ra ngoài sẽ làm cho Cố Mặc khó xử hơn, nên cô quyết định không cười.

Cô đi đến bên cạnh hỏi hắn: “Nó tên mà Mie sao?”
Cố Mặc gật nhẹ.

“Anh nhặt nó bên đường hả?” Bạch Nhược nhớ lại lời kể của Hà Bạch nên hỏi thử, Cố Gia nhiều mèo như thế cô cũng không xác định được con nào là con đầu tiên Cố Mặc nhận nuôi.

Cô cũng rất hứng thú với mèo, Cố Mặc mừng vì cô thích chúng..