Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 47: 47: Muốn Nói Chuyện Cùng Nhau





Nhốt mình trong phòng đến đền cũng không thèm bật, Bạch Nhược lấy hai tay che phủ mắt mình.

Để tầm nhìn không có một khe sáng nào lọt vào, có lẽ màu đen huyền là thích hợp với cô nhất.

Cho dù người mình từng thích có tình cảm với mình, thì cô cũng không có can đảm để tiếp nhận nó.

“Là anh nhận ra quá trễ.” Giọng cô nức nở “Hai người vốn đã khác nhau lấy đâu ra cái gọi là quá trễ.”
Nếu cô có thể tỉnh táo phân biệt được Cố Mặc ở này và đời trước là hai người hoàn toàn khác nhau, thế thì lòng cô càng đau hơn.

Bạch Nhược khóc vì mớ lộn xộn bị xen lẫn giữa hai đời.

Ngày hôm sau không cần nhìn gương Bạch Nhược cũng biết được mắt mình sưng đến cỡ nào.

Đưa mắt nhìn vào đồng hồ đặt ở đầu giường đã quá trưa, cô vệ sinh cá nhân, lê thân thể xuống phòng bếp.

Kiếm chút gì đó lót bụng, cô bất giác hành xử như ngôi nhà trong kí ức.

Dì Trương ngồi ở chiếc bàn thường ngày mọi người hay dùng bữa, trên tay là tấm báo.

Vừa đọc và vừa tặc lưỡi: “Cái cô gái này là ai mà gan vậy, dám chọc đến Bạch Gia.

Xem ra số cô gái này khổ rồi.”
Bạch Nhược rót ly nước ngồi xuống đối diện, cô nghiên đầu tò mò: “Bọn họ định làm gì cô ta.”
“Bạch Nhược, cô thức sớm vậy?” Dì Trương hạ tờ báo xuống để lộ khuôn mặt của mình ra.

“Hôm qua quá chén nên cháu dậy không nỗi, thật ngại quá!” Bạch Nhược e ngại mà nói.

Con bé này, mình là người làm mà? Sao lại cư xử thật tình như vậy.

Dì Trương cưng chìu mà nói: “Tôi có ý đó bao giờ đâu, trong bốn người cô là người thức sớm nhất rồi còn gì.

Cố thiếu gia bây giờ vẫn dính chặt vào giường, tôi có gọi cũng không nhúc nhích.”
Bạch Nhược nghe rồi để đó.

“Cái cô gái lấy cắp điện thoại của bạn Bạch phu nhân, còn tát bà ta.” Dì Trương thở dài một chỉ vào tấm ảnh bị che mờ mặt “Ai viết bài báo này, dùng lời lẽ quá ác rồi.”
Tấm ảnh bị nhòe đó chẳng phải là cô hay sao?

“Dì Trương, bà ta…” Bạch Nhược muốn hỏi nhưng lại không muốn, định bỏ qua vấn đề này.

“Cái loại người nhìn chẳng ra gì, cả cái nhà đấy luôn.

Đợt trước tôi có nghe ngóng được tin tức họ đuổi người con gái thứ ra khỏi nhà, sai thì sai nhưng hành xử như vậy thì không ra dáng ba mẹ.” Dì Trương tức giận nói ra nỗi lòng của mình.

Giọt nước mắt lăng dài trên má Bạch Nhược, bị Dì Trương nói trúng phốc.

Cô muốn hỏi rốt cuộc là cô sai hay là họ quá đáng.

Dì Trương hốt hoảng hỏi: “Sao lại khóc? Tôi nói sai rồi à?”
Cô chỉ biết lắc đầu, cứ tưởng nước mắt đã dồn hết vào việc hôm qua.

Dương Tư đầu óc quay cuồng bước ra khỏi cửa phòng, rửa mặt biết bao lần nhưng không che dấu nỗi khuôn mặt đờ đẫn.

Tình cờ cửa phòng Cố Mặc cũng bật mở.

“Anh sao ở đây?” Dương Tư ngơ ngác hỏi.

Cố Mặc xoay người đi xuống bếp, lạnh lùng đáp: “Nhà tôi!”
Bây giờ mới bắt đầu nhìn ngó xung quanh, Dương Tư còn nghĩ là nhà của cái bà chị tối hôm qua.

“Tôi còn có lịch, đi trước đây!” Hà Bạch hét lớn, chạy khỏi nhà.

Dương Tư tự nhiên đi hết chỗ này đến chỗ kia, thấy Bạch Nhược đang ngồi trò chuyện cùng với Dì Trương hắn cũng kéo ghế ngồi xuống.

Vui vẻ giới thiệu bản thân mình với Dì Trương.

“Chàng trai trẻ này, đói chưa? Tôi dọn lên cho ba người cùng dùng bữa.” Dì Trương đứng dậy.

Cố Mặc kéo ghế ngồi xuống bên còn lại Bạch Nhược, chống tay nhìn cô: “Cậu ta sẽ không ăn đâu, thức ăn của chúng ta không bằng nhà hàng kia.”
Dương Tư không nghĩ cũng biết Cố Mặc thù dai, đem chuyện hôm qua để nói.

“Cô không đi học sao? Hôm nay đâu phải cuối tuần?” Dương tư lái sang chuyện khác.

“Tôi tự ôn, đã xin nghỉ rồi.” Bạch Nhược đáp.


Cố Mặc quan sát gương mặt cô thật kĩ: “Có cần tôi tìm gia sư không?”
Nghe câu này Dương Tư cười muốn chết: “Anh đến thân mình còn lo chưa xong, đừng kéo cô ấy vào nợ nần.”
Cố Mặc nhếch mép, cười nhẹ một cái: “Cậu cũng chẳng hơn tôi bao nhiêu!”
Hai người ở cùng nhau không khác gì trẻ con so kẹo của ai nhiều hơn, Bạch Nhược xoa xoa hai mắt của mình, bình thản nói: “Trước hết Cố Mặc, anh đừng nhìn tôi nữa.

Mặt tôi sắp thủng đến nơi rồi.” Cô nhìn Dương Tư nói tiếp “Anh ăn rồi đi lấy xe của mình đi, tôi đi gọi chị Hà Bạch.”
Cố Mặc ngoan ngoãn di dời ánh nhìn, nhìn đâm đâm Dương Tư: “Cô ta bắt taxi đi rồi, bệnh nhân của cô ta cũng không ít.”
“Tôi đi lấy xe, ngồi cùng anh ta nuốt không trôi.” Dương Tư đứng dậy.

“Ngồi xuống!”
Bạch Nhược không nhìn Dương Tư chỉ nói đúng một câu.

Cố Mặc nhướng một bên chân mày, khoanh tay ngồi phản ứng của Dương Tư.

“Tôi có chuyện muốn bàn với hai người.” Bạch Nhược vô cùng nghiêm túc mà nói ra câu đó.

Dương Tư ngồi trở lại, vẻ mặt man mát buồn.

Hôm qua cuộc nói chuyện của Cố Mặc và cô, hắn đều nghe thấy hết.

Dương Tư sợ Bạch Nhược vì câu nói đó mà bỏ qua hắn.

Khác với Dương Tư, Cố Mặc rất trông chờ: “Em nói đi, tôi đang nghe!”
“Ăn trước cái đã, tôi đói!” Bạch Nhược cười nhẹ.

Dương Tư thở phào nhẹ nhõm, biết chậm một chút thì đỡ hơn một chút.

Dì Trương dọn bát đ ĩa ra sẵn, đã trễ nên bà chuẩn bị một bữa cơm đúng chuẩn.

Những món theo thực đơn bà đã soạn sẵn, có rau có thịt.

“Nếu đã hết việc dì cứ về trước đi, tôi ăn xong sẽ tự dọn dẹp.” Cố Mặc nhìn Dì Trương mà nói.


“Vậy tôi về trước!” Dì Trương thong thả chuẩn bị về.

Trên bàn ăn không ai nói gì, nhưng hành động thì không ngừng nghỉ.

Cố Mặc gấp thức ăn vào Bạch Nhược nhiều hơn số lần hắn gấp cho mình, Dương Tư sao có thể chịu để yên.

“Làm như mình hiểu rõ Bạch Nhược lắm vậy? Cô ấy không ăn được hành!” Dương Tư nghiêng đầu nói với giọng điệu tự hào.

Cố Mặc cũng không quá nhiều phản ứng: “Em không nói cho tôi biết?”
Dương Tư cười, giọng điệu vô cùng trào phúng: “Anh muốn so với tôi? Con người không tinh tế còn đòi người khác nhắc cho?”
“Tôi đang cố gắng đây.” Cố Mặc nói “Sai có thể sửa mà?”
Vừa đối chọi với Dương Tư, Cố Mặc vừa gấp hành về bát mình.

Dương Tư càng nhìn càng ngứa mắt, gấp thêm thịt cho Bạch Nhược.

Cô thở dài một cái, một bữa cơm mà cũng lộn xộn: “Hai người? Có vấn đề gì sao? Không thể nói chuyện như những người bình thường à?”
Trong mắt Bạch Nhược thì đơn giản rồi, nhưng hai người kia thì không xem là vậy, theo lời cô nói chuyện bình thường có lẽ phải đợi đến lúc trên trời tồn tại hai mặt trời.

“Cho dù không ăn được cũng không sao, đừng đem chuyện nhỏ nhặt ra để cãi nhau nữa.” Bạch Nhược thờ ơ mà nói.

Trước giờ những bữa ăn của cô không có quyền quyết định, cũng chưa từng nêu ra ý kiến của mình.

Bởi vì sự tồn tại của cô quá nhỏ, chỉ có thể thuận theo.

Dương Tư không xem hành động của mình là sai còn lên tiếng dạy dỗ: “Người tạo nên cuộc cãi vã là cô đấy, không được thì cứ nói.

Lúc cần cũng chẳng thấy động tay động chân, nhút nhát thì cũng có mức độ.” Nói xong Dương Tư đập mạnh đũa xuống bàn, tức giận rời khỏi đó.

Lời nói này Dương Tư đã muốn nói từ hôm qua, cách đáp trả của Bạch Nhược khiến hắn không thể nào chấp nhận được.

Rõ ràng người phụ nữ hôm qua không phải là mẹ ruột của cô, thái độ quá quắt như vậy mà Bạch Nhược vẫn để yên.

Trước đó hắn cũng có nhờ người điều tra gia thế của Bạch Nhược.

Không phải nói là không tin tưởng Bạch Nhược nhưng ít nhiều vẫn muốn biết thêm.

Thân phận của Bạch Nhược nằm trong dự đoán của Dương Tư.

Cố Mặc cũng buông đũa, hắn đồng tình: “Em có thể như lời của cậu ta nói, không nhất thiết phải cam chịu.

Những lúc cần thì nó là khôn ngoan còn không người khác sẽ nói mình nhu nhược.”
Bạch Nhược trầm tư một lát, cách hành xử của bản thân cô nhất định phải thay đổi.


“Ừm, sau này có gì tôi nhất định sẽ nói.” Cô chán nản bản thân mình “Còn có chuyện chưa nói mà anh ta đi luôn rồi.”
“Em nhìn xem!” Cô Mặc nhìn về hướng Dương Tư vừa đi.

Bạch Nhược cũng nhìn theo hướng Cố Mặc, thân hình to cao của Dương Tư cùng cái thái độ tức giận đứng ở đó.

Cố Mặc hỏi: “Không đi à?”
“Tôi đi hóng gió, liên quan gì đến anh?” Dương Tư ngồi trở lại bàn ăn.

Nóng giận đi ra khỏi cửa nhưng chợt nhớ lại câu nói của Bạch Nhược với cả Cố Mặc gửi xe ở đâu, Dương Tư còn chưa biết được địa điểm cụ thể.

Nếu nói gấu trắng là một người bạn, thì chiếc moto cũng là một người bạn thân thiết.

Trên chiếc moto hắn chưa từng dán bất kìa nhãn dán nào, Dương Tư rất xem trọng nó.

“Xin lỗi lúc nãy là tôi không đúng, còn có việc tối qua là liên quan đến chuyện tôi muốn bàn bạc cùng hai người các anh.” Bạch Nhược tiếp tục ăn, cô nói đói không phải là lời nói dối.

Dương Tư mền lòng trước gương mặt của Bạch Nhược, hắn tự trách bản thân không có tiền đồ.

Ăn xong cả ba tự dọn dẹp phần của mình, ba ly sữa nóng được Dì Trương chu đáo chuẩn bị.

Di chuyển ra phòng khách, ba người cùng với ba ly sữa.

Không khí căng thẳng vô cùng, có lẽ là Bạch Nhược đưa ra sự lựa chọn của bản thân mình.

“Tôi muốn nói trước.” Dương Tư cướp lời của Bạch Nhược.

Cô khó hiểu vội nói: “Hay để tôi nói trước đi, chuyện này cũng khá quan trọng.”
“Cô thích một người có xem qua người có bao nhiêu tài sản không? Mặc dù tôi không thích loại người ham giàu nhưng cô là ngoại lệ.” Dương Tư căn bản sợ Bạch Nhược vì không biết thân phận của hắn, sợ cô vẫn xem hắn là một kẻ cướp bốc.

Cố Mặc uống một ngụm sữa ngồi xem lời trăn trối cuối cùng của Dương Tư.

Nếu nói về cơ hội, một người chững chạc như Cố Mặc cơ hội để Bạch Nhược chấp nhận là rất lớn.

“Không, bây giờ tôi không nghèo nữa rồi.

Nuôi thêm một người cũng không có việc gì?” Bạch Nhược hồn nhiên trả lời.

Cố Mặc nghe thấy thì có vẻ không đúng ở chỗ nào đó.

Bạch nhược không phải ở trong dãy nhà trọ vô cùng tồi tàn sao?.