Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 4: 4: Thay Đổi





Ngày hôm đó Bạch Nhược không đi học tự nhốt mình trong phòng làm bạn với những vết thương hằn trên da thịt, không còn nói chuyện với bản thân mình nữa im lặng một lúc lâu.

Cô rời bỏ chiếc bàn di chuyển đến giường, tay cầm lấy chiếc điện thoại lướt vài tin tức, tâm trạng không vui cũng không buồn ngón tay dừng lại trước một dòng chữ.

Cái ngày đen tối nhất rồi cũng sẽ trôi qua nếu bạn sống tới ngày mai
"Ngày đen tối không phải là một, nó là cả chuỗi dài, trôi qua?" Nói đến đây nước mắt lại trực trào, giọng yếu ớt mà nói tiếp "Sao có thể?" Cô lại nhìn thấy một dòng chữ khác, nó như đang chờ đợi muốn nói với cô rằng tôi ở đây hãy đọc đi, làm ơn đấy.

Khi không có hy vọng, bổn phận của chúng ta là sáng tạo ra nó
Tất cả sự minh mẫn cuối cùng của Bạch Nhược được vực dậy, cô lấy tay gạt đi dòng nước mắt dư thừa đang lăn dài trên má, trong lòng như có cái gì đó vừa mới chớm nở.

"Kiếp trước vẫn luôn có một hy vọng sẽ có người đến đem mình ra khỏi nơi này.

Nếu đã không có, thì mình đành phải tự cứu lấy mình." Bạch Nhược đang toan tính điều gì đó sau lại bị cơn buồn ngủ kéo đến dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.


"Ba, không cần ngày nào cũng đón con." Bạch Sang Sang mở cửa ngồi vào chiếc xe đắt tiền, miệng lưỡi liên tục nịnh hót Bạch Tùng Anh.

"Cùng đường đợi một chút thì có sao đâu, con gái cưng của ba không thể chịu thiệt.”
Thấy tâm tình của Bạch Tùng Anh trông có vẻ tốt, Bạch Sang Sang liền mách chuyện sáng nay: "Ba à, hôm nay Bạch Nhược lại trốn học đấy ạ! Chắc là lo sợ thầy kiểm tra bài tập đây mà." Trên gương mặt xinh đẹp của Bạch Sang Sang hiện rõ sự thương hại cho Bạch Nhược mà nói tiếp "Làm mất phong thái của nhà họ Bạch chúng ta, thầy cứ nhắc đi nhắc lại mãi hình như còn rất tức giận.”
Bạch Tùng Anh im lặng một lúc lâu, điều đầu tiên ông làm là dỗ dành đứa con gái cưng của mình.

Không chút bận lòng nghĩ đến cái lý do nghỉ học của Bạch Nhược.

"Đến khi về ba sẽ bắt nó xin lỗi con."
Bạch Sang Sang xem như hài lòng với kết quả này, chỉ vì Bạch Nhược không làm bài tập đúng hẹn mà sáng nay cô ta đã nghỉ ba tiết đầu, đợi đến khi đống bài tập kia hoàn thành mới dám bước chân đến trường.

Bạch Sang Sang thật sự rất may mắn bởi vì ba tiết đầu chỉ là những môn học phụ không quan trọng.

Đúng như những gì đã nói ở trên xe, vừa về đến nhà đồ còn chưa kịp thay Bạch Tùng Anh đã gọi Bạch Nhược xuống phòng khách, bắt cô phải đứng nghiêm chỉnh khoanh tay nhận lỗi với Bạch Sang Sang.

Dung Chỉ tỏ vẻ quan tâm mà hỏi chuyện: "Có chuyện gì vậy anh? Bạch Nhược lại làm sai chuyện gì sao?"
Bộ mặt thánh mẫu của Dung Chỉ lại hiện ra làm tròn vai một người mẹ đúng chuẩn mực, chỉ có Bạch Nhược mới biết được bà ấy đang diễn để lấy lòng Bạch Tùng Anh.

Bạch Tùng Anh ngồi xuống sofa với bộ mặt hậm hực, lớn tiếng nói: "Hôm nay tại sao lại trốn học, mày có biết vì mày mà chị của mày đã bị thầy gặng hỏi rất nhiều không?"
Bạch Nhược từ trạng thái khoanh tay cúi mặt lại buông thõng hai tay, giọng không một chút yếu đuối mà chất vấn ngược lại.

"Ông không bận tâm đến lý do mà tôi nghĩ buổi học ngày hôm nay, gì đây? Muốn tôi xin lỗi có đúng không?"
Nghe xong câu này, Bạch Tùng Anh đã đập nát ly trà đang cầm trên tay.

Giọng điệu của Bạch Nhược khác hẳn ngày thường nó đã thành công làm cho tâm trạng của ông ấy trở nên tệ hơn.


"Mày còn dám lên giọng chất vấn tao, chuyện mày nghĩ học là mày sai hay chị mày sai?"
Bạch Nhược còn chưa kịp trả lời câu hỏi kia thì Dung Chỉ, người mẹ hiền từ đã tát cô một cái rồi quát lớn: "Hỗn láo, đây là cái cách mày nói chuyện với ba mày à?"
Cô sững sờ, cái tát đến bất ngờ đè lên vết bầm tím mà lúc sáng Bạch Sang Sang tạo ra vừa đau vừa nhức.

Nhưng lần này người bất ngờ không phải là Bạch Nhược mà là ba người còn lại.

Sau khi nhận được cái tát của Dung chỉ, Bạch Nhược chẳng ngần ngại tiến đến chỗ của Bạch Sang Sang trả lại một cái tát thật mạnh.

Cái tát này đã dồn hết sức lực, nó còn hàm chứa những sự uất ức trong hai kiếp.

Bạch Sang Sang sau một lúc lâu mới phản ứng lại, đưa tay ôm mặt khóc dữ dội: "Mặt của con, mặt của con đau quá, hình như chảy máu răng rồi.

Ba, lời xin lỗi này con không cần nữa đâu, mặt của con bị sưng rồi."
"Mày làm cái gì vậy hả, hôm nay ăn phải gan hùm mật gấu rồi đúng không?" Ông đứng bật dậy "Đứa con bất..."
Lời của Bạch Tùng Anh còn chưa nói hết Bạch Nhược đã cắt ngang, giọng điệu cũng chẳng kém cạnh ba người còn lại, cô không thể để diễn cảnh trong quá khứ lặp lại một lần nào nữa.


Bạch Nhược cứng rắn mà nói: "Ông cũng đâu có mù, tai vẫn nghe rõ tiếng tiền chảy vào túi, sao mãi vẫn không nhìn thấy tôi bị hành hạ ra sao, mãi mà không nghe thấy tiếng khóc của tôi vào mỗi tối.

Ông đã không còn xứng đáng với chữ Ba nữa rồi."1
"Mày!"
Câu nói vừa rồi của Bạch Nhược quá đúng, ông không thể phản bác.

Người mẹ thấy đứa con mình bị đánh, thấy chồng mình bị đuối lý trước một đứa ranh con, bà sao có thể cam lòng đành cởi bỏ cái mặt nạ thánh mẫu trong giây lát.

"Ba mày đã nhân từ đưa một đứa con hoang về nhà, chăm sóc như nhau."
Lời này nói ra mà không thấy ngượng miệng, hai từ nhau của bà ta hoàn toàn khác một trời một vực.

Bạch Nhược nào có giống một đứa ranh con, thái độ và cách ăn nói giống một người từng trải hơn, đáp trả: "Cái đã ngộ này thật quá sức với tôi, vinh hoa phú quý của nhà họ Bạch tôi làm sao có phần, càng không có phúc phần đó."
"Cút, cút ra khỏi đây, tao đã không xứng đáng với chữ Ba vậy thì mày cũng không đủ tư cách làm Con của tao." Gân xanh trên trán đều bị lộ ra, lần này bị Bạch Nhược chọc cho tức điên lên, Bạch Tùng Anh mất khống chế liên tục đuổi cô ra khỏi nhà..