Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 37: 37: Không Nói Lý





Kết cục vẫn là Dương Tư chóng đỡ không nổi, những lời nói lúc nãy đều gạt sang một bên.

Yên vị ở trên xe Cố Mặc, ngồi ở ghế phụ lái mà tâm trạng hắn cực kì tồi tệ.

Cửa xe hạ xuống, để gió luồng vào làm cho mùi rượu loảng một chút.

"Tên đã ngủ cùng cô là ai?" Dương Tư tựa người vào ghế, giọng điệu chẳng thể bình tĩnh.

Không trốn tránh, không giấu diếm gì cả, Bạch Nhược thẳng thắn đáp: "Cố Mặc!"
"Tên đó? Sao? Cô nói gì? Không phải tôi say quá nên nghe nhằm chứ?" Dương Tư như nhận được một tin sét đánh, quá sức chịu đựng rồi.

Lợi thế của cô là cho dù có uống bao nhiêu cũng chẳng thể say, cái đấy bẩm sinh đã có không thể giải thích.

Lần đầu phát hiện ra lợi thế này là do tiếp rượu trong hôn lễ, Cố Mặc không đỡ cho cô ly nào toàn bộ cô phải tự mình uống hết.

Không uống không được, phía trước có đối tác bên Cố Thị, phía sau phải vì Bạch Gia.

Cô không dám vọng tưởng chỉ có thể hy vọng, Dương Tư nhìn thấy cô một hơi uống cạn ly rượu, mong rằng hắn vì lo lắng mà theo cô rời khỏi chỗ kia.

Dương Tư bất lực mà nói tiếp: "Cô thật hư hỏng!"
Đôi mắt hắn đỏ hoen, xoay đầu nhìn ra cửa sổ.

Một màn tiếp theo là sự im lặng tuyệt đối, có cũng chỉ chỉ là tiếng gió.


Bạch Nhược không dám quấy rầy bản thân cô không dám tin rằng hắn đang khóc, điều đó rõ ràng là vô lý.

Nếu cô với Cố Mặc thật sự xảy ra cái chuyện đấy, cũng không đến nỗi Dương Tư phải rơi lệ.1
Về đến chỗ thuê phòng, hắn không chào tạm biệt cũng không nói năng gì nữa.

Đóng cửa một cái rõ mạnh, tiếng động làm cho Bạch Nhược phải giật bắn người.

Mấy tiếng đồng hồ ít ỏi còn lại trôi qua một cách nhanh chống, ngày mới lại đến.

Bầu trời trông lành, không khí nhộn nhịp.

Hít thở cũng thật thoải mái, những điều đó là của người khác không thể áp nó lên người Bạch Nhược.

Lê từng bước chân nặng nề, cô không muốn đối mặt với nó chút nào.

Phải chi lúc này cô có thể giàu một chút, chuyện này nhất định sẽ dễ dàng hơn.

Bước đến lớp không khí càng quỷ dị, ánh mắt đổ dồn như mọi khi nhưng không phải nhìn Bạch Nhược.

Người bị nhìn đến khó chịu kia là Bạch Sang Sang, cô ta nằm gục trên bàn hình như là đang ngủ.

Phòng giám thị.

Giáo viên chủ nhiệm đang pha trà, xong lại mời bà Lý: "Phụ huynh của bạn học Lý, chị có đồng tình với biện pháp xử lý của tôi đã đưa ra không?"
Bà Lý đập bàn một cái lấy thị uy, còn chưa kịp lên tiếng đòi lại công đạo cho con gái của mình thì Bạch Nhược đã giành trước.

Nói cô vô lễ cũng được, sự việc này quá bất công rồi.

Cô nhìn giáo viên chủ nhiệm: "Người bị kỉ luật tại sao lại là em vậy ạ? Nạn nhân của việc bạo lực học đường là em chứ không phải Lý Thanh Diệp."
Bạch Sang Sang đứng một bên ánh mắt né tránh, không phản bác cũng không hùa theo lời nói của Bạch Nhược.

Cốc cốc cốc
Sau tiếng ghõ cửa, Dung Chỉ bước vào.

Giáo viên chủ nhiệm mời bà ta ngồi xuống, cùng nhau giải quyết vụ việc lần này.

Điều tiết hơi thở, Bạch Nhược biết mình phải đối mặt với những gì rồi.

Cô cố gắng bình tĩnh đến hết mức có thể, căn dặn bản thân phải nói năng lưu loát tuyệt đối không thể nói lắp.

Một khi có kẻ hở vỏ bọc cứng cáp bên ngoài sẽ bị người ta không thương tiếc mà lột bỏ.


"Em muốn nói lại một lần nữa, nạn nhân trong lần bạo lực này là em, Bạch Nhược!" Đôi mắt kiên quyết của Bạch Nhược nhìn chầm chầm giáo viên chủ nhiệm.

Chuyện này qua xử lý của giáo viên chủ nhiệm mới đến được tay thầy hiệu trưởng.

Trùng hợp là thầy đi công tác rồi, chỉ có thể tự cứu lấy mình.

"Mày! À không cô vẫn còn đi đứng nỗi, con gái của tôi phải nhập viện cùng thương dài ở trán.

Cô ngu đến nỗi không nhận ra mà phải đi đổi trắng thay đen à?" Bà Lý trợn mắt mà nói "Tôi đã đưa việc này lên toàn án, chỉ còn chờ ngày mở phiên tòa."
Sự việc đi xa quá rồi.

"Không phải trong lớp có camera sao? Cô chưa xem qua?" Bạch Nhược không để tâm đ ến lời đe doạ của Bà Lý, tiếp tục đối chất với giáo viên chủ nhiệm.

Giáo viên chủ nhiệm chuyển động con ngươi một ít, nói cứ như lẽ đương nhiên: "Camera lớp đã hỏng từ tháng trước, em không nhớ.

Hay là đang tìm lý do cho bản thân của mình?"
Tìm lý do?
Nghe sao mà nực cười, muốn cậy mạnh cũng chẳng được, có ai xem Bạch Nhược ra cái dạng gì đâu.

"Cô chủ nhiệm bớt giận, tôi muốn hỏi con gái tôi có liên quan gì đến chuyện này.

Hôm nay sao lại mời tôi đến đây?" Dung Chỉ cắt ngang.

"Bạch Sang Sang, em ấy có mặt trong vụ việc vừa rồi.

Em ấy không biết có tham gia vào không?" Giáo chủ nhiệm đảo mắt nhìn Bạch Sang Sang.

Dung Chỉ không hề nóng giận, khác một trời một vực với Bà Lý, nhẹ nhàng nói: "Con mau nói rõ cho cô, con đã làm gì.


Còn lớp học của con nữa!"
"Con..." Bạch Sang Sang có vẻ do dự, xong cũng nói nốt câu "Chẳng làm gì cả."
Bạch Nhược cười nhẹ một cái, lặp lại: "Chẳng làm gì cả?" Vậy là chính thức phủi bụi trên người, đem đổ hết lên người Bạch Nhược rồi sao?
Bạch Sang Sang nhìn Bạch Nhược, tiếp tục nói: "Chỉ muốn can ngăn, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy."
Bà Lý truy hỏi: "Vết thương kia là do ai gây ra?"
"Là...!Bạch Nhược!"
Nói ra những lời này hẳn là nỗi lòng của Bạch Sang Sang không biết tội lỗi là gì đâu.

Cũng không thèm đếm xỉa với sự ái náy, con người của cô ta trước giờ là như vậy mà.

"Mọi chuyện đã sáng tỏ rồi, tôi về được rồi chứ?" Dung Chỉ hất mặt, liếc nhìn Bạch Nhược.

"Chị có thể về, Bạch Sang Sang cũng về lớp học đi." Giáo viên chủ nhiệm đứng dậy bắt tay Dung Chỉ.

Xem ra xấp tiền mà hôm qua Dung Chỉ đã đưa cho giáo viên chủ nhiệm, thật sự phát huy tác dụng rồi.

Bà Lý khí thế hừng hực, tức giận không thể lao đến đánh Bạch Nhược một trận cho hả giận.

Bà đứng phắt dậy: "Tôi muốn mức kỉ luật cao nhất, là đuổi nó ra khỏi cái trường này.

Cái thứ không có cha mẹ dạy thành ra hỗn hào."
"Vâng, để tôi đi hầu toà!" Giọng người phụ nữ quyền uy đem theo khí thế chết người, hình dạng còn chưa rõ nhưng nghe giọng điệu cũng đủ làm cho người ta phải tái mặt..