Bạch Nhược đi vào phòng tắm, tự nhìn hình ảnh phản chiếu của mình ở trong gương.
Ngẫm nghĩ lại chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay thật cẩn thận, tỉ như Cố Mặc sao lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Chuyện của Lý Thanh Diệp cần phải xử lý như thế nào? Điều quan trọng hơn nữa là động thái của Bạch Sang Sang trong ngày hôm nay thật sự rất lạ.
"Chị ta không phải uống nhầm thuốc? Đoán không nhầm thì đống lộn xộn sáng nay sẽ đổ lên đầu mình toàn bộ, ông bà lý cũng không chịu để yên."
"Không chịu để yên thì nhất quyết làm cho nó càng lớn hơn." Cố Mặc tựa vào cửa phòng tắm mà nói.
Bạch Nhược giật bắn cả người, nhanh chóng quay đầu về phía cửa.
Trong một thời gian ngắn ngủi mà Cố Mặc đã dọa cô giật mình đến hai lần.
Anh ta vào đây làm gì? Bạch Nhược lùi lại một bước hỏi: "Anh còn có chuyện gì sao?"
Cố Mặc không lảng tránh ánh mắt mà trực tiếp nhìn cô, nhắc nhở: "Em tắm nhanh một chút, không thì tôi sẽ nghĩ lung tung mà đạp cửa đi vào đó."
Là hắn sợ cô vì đói mà ngất trong phòng tắm.
Chỉ muốn nhắc nhở một chút lại thấy cửa phòng tắm chưa đóng lại, Bạch Nhược đứng tự nói chuyện một mình nên đã tham gia vào.
"Nhớ đóng cửa phòng tắm lại." Cố Mặc xoay người rời đi.1
Gương mặt của Bạch Nhược vì câu nói vừa rồi đỏ ửng lên, lúc nãy là do cô sơ suất nên quên mất việc đóng cửa.
Thân thể của cô chỗ nào cũng đau, muốn theo lời hắn tắm nhanh một chút nhưng không thể, hành động vô cùng cứng nhắc, chậm chạp.
Cốc cốc cốc
Tiếng của Cố Mặc vang vọng vào: "Em có phải hay không muốn câu giờ?"
Bạch Nhược mở miệng còn chưa kịp nói thành câu.
"Còn không lên tiếng tôi mở cửa đấy!"
Bạch Nhược hoảng một chút: "Tôi sắp xong rồi, anh đừng vào, đừng vào.
Anh vào tôi sẽ cắn chết anh!"
Rõ ràng lúc nãy cô đã thấy Cố Mặc xoay người rời đi ra khỏi phòng, sao bây giờ như đứng ở phía bên kia cánh cửa canh cô vậy chứ?
Một lúc nữa Bạch Nhược mới chậm chậm mở cửa phòng tắm bước ra, trên đầu còn choàng khăn, nước xuôi theo dòng chảy xuống từng giọt.
Nhìn sang bên cạnh đã thấy Cố Mặc đứng tựa vào tường hắn cũng đang nhìn cô.
“Tôi sấy tóc cho em, đến đây!”
“Tôi tự làm được.” Bạch Nhược bị đau vài chỗ vận động khó khăn nhưng lại không muốn nhờ vả ai, nhất là Cố Mặc.
Cô không tin hắn thật sự đối tốt với mình, với cả người trong lòng hắn là Thẩm An Huyền chứ không phải cô, Cố Mặc càng làm ra những hành động quan tâm, cô càng thấy mình khốn nạn.
Trên xe Cố Mặc cũng đã xác nhận hắn đi đến bước đường này là vì Thẩm An Huyền, không lý nào cô có thể mặt dày chen chân vào.
Cố Mặc lấy máy sấy đi đến chiếc giường: “Ngồi xuống đây!”
“Anh không hiểu tôi nói gì à? Tôi nói tự làm!” Bạch Nhược đi đến cầm lấy chiếc máy sấy trên tay Cố Mặc.
“Cô muốn nắm tay tôi đến vậy sao?”
Tay cô chạm vào tay hắn, vì câu nói vừa rồi cô vội buông ra: “Anh có thôi suy nghĩ lung tung không? Tôi không có ý đó, bàn tay tôi bẩn như vậy sao chạm đến được da thịt của anh?”
Cố Mặc bật máy sấy, bắt đầu sấy tóc cho cô động tác vô cùng nhẹ, đến bản thân cô còn cảm nhận rõ ràng là hắn cố ý.
Hắn không trả lời câu nói vừa rồi, căn phòng rất tĩnh lặng chỉ còn nghe được tiếng của máy sấy tóc.
Nếu đổi lại là Dương Tư thì đã không khó xử như vậy rồi, Dương Tư luôn biết cách chọc tức người khác.
“Xong rồi, xuống ăn một chút đi!” Giọng điệu của Cố Mặc vẫn bình thường.
Bạch Nhược thôi không suy nghĩ nữa dù sao bụng cô cũng đói.
Trên bàn ăn hắn vô cùng nghiêm túc đến nhai cũng không để hở răng, giống như cô tiểu thư danh giá được huấn luyện bài bản từ lúc nhỏ.
Cảm giác thật khó tả, Bạch Nhược gượng ép mở ra một chủ đề để trò chuyện: “Anh lúc sáng đến bệnh viện để làm gì?”
Cố Mặc dừng đũa, nhìn cô mà đáp: “Ngủ không được, nên đi gặp Hà Bạch hỏi một chút.”
Anh ta có quen với người tên Hà Bạch sao? Kiếp trước mình lại chưa từng nghe thấy, hay là do mình đã chú ý Thẩm An Huyền quá nhiều.
Hắn không ngại cho cô biết thêm: “Cái người đến xử lý vết thương và truyền nước biển cho em cũng là Hà bạch, cô ta là viện trưởng của bệnh viện sáng nay, có chút giao tình cũng tính làm bạn thân.”
“Cái gì?”
“Phản ứng của em là sao đấy? Tôi không được phép có bạn sao?”
Vấn đề không phải là bạn hay bạn thân, nó nằm ở chỗ kiếp trước cô hoàn toàn không hay biết gì cả.
Không phải là hoàn toàn không biết, nói như vậy thì thật không đúng, đã từng nghe cái tên Hà Bạch qua miệng của Cố Mặc nhưng mình đã hoàn toàn bỏ qua cái người này.
Bạch Nhược lại chìm vào sâu vào nghĩ mà quên mất mình đang nói chuyện với ai.
Cố Mặc lên giọng một chút nhắc nhở: “Đang ăn không được mất tập trung.”
“Tôi không có chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện.
Tôi có chuyện này muốn hỏi?”
“Em hỏi đi!”
“Từ khi nào lại đổi cách xưng hô rồi? Thân lắm sao?”
Bạch Nhược ngồi trước mặt hắn bây giờ hoàn toàn khác so với lúc cô gục đầu vào vai hắn khóc, những cái gai nhọn vừa mới rụng đi đã mọc trở lại.
Cố Mặc khẽ cười, dạo này hắn hay cười lắm Bạch Nhược lại nghĩ hắn vì mất đi sự nghiệp mà phát điên, nhìn cái gì cũng muốn cười.
Hắn nói: “Không thân, em nhỏ hơn tôi xưng hô như vậy là đúng rồi, chỗ nào không vừa ý?”
Chỗ nào cũng không vừa ý, cô là người trùng sinh sao lại nhỏ hơn hắn được, tính đến thời điểm bây giờ hắn cũng chỉ có hai mươi hai tuổi.
Bạch Nhược chán nản đáp: “Không phải không vừa ý chỉ thấy mới mẻ một chút.”
“Anh nấu ăn dở tệ, thật khó ăn!”
Cô là cố ý chê bai, thật ra cũng không có khó ăn ngược lại rất vừa miệng, cô thích nói như thế để quan sát sự thay đổi trên gương mặt của hắn.
Đời trước làm gì có chuyện hắn nấu cho cô ăn chứ? Đây cũng tính là sự trả thù muộn màng đi, ai bảo hắn lại mang gương mặt và giọng nói giống với Cố Mặc.
Ngoài sự dự đoán tức giận thì không có, ngược lại còn rất điềm tĩnh: “Vậy sao? Tôi đã cố gắng lắm rồi, em không khen tôi ngược lại còn chê như thế? Thật biết cách làm người khác đau lòng.”.