Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 22: 22: Tôi Cho Anh Tức Điên





Tình hình ba người còn đang căng thẳng, lại bị một giọng nói ngọt ngào chen ngang.

Ba người sáu đôi mắt cùng hướng về phía cửa, một cô gái mặc chiếc đầm bó sát lộ ra những phần cơ thể đầy gợi cảm.

Môi tô chút đổ thẳm, đôi mắt sắc sảo nhưng lại cậy vào mỹ phẩm, cũng không thể trách Thẩm An Huyền, con gái lớn lên sẽ biết điệu đà tô điểm cho mình.

Chỉ trách Bạch Nhược không đủ tiền cho những thứ đó, trách cô không chăm sóc bản thân thật tốt.

Miệng của Dương Tư nhếch lên một góc, sau một lúc lại kìm nén không nổi nữa.

Một tay bám lấy kệ hàng, một tay ôm bụng của mình.

Thẩm An Huyền bị nụ cười của Dương Tư làm cho khó chịu, lên giọng mà nói: "Anh cười cái gì chứ?" Đưa mắt nhìn tổng thể Dương Tư nói tiếp "Cách ăn mặc cũng đủ biết là loại người gì.”
Sự khinh bỉ đã quá rõ ràng của Thẩm An Huyền giành cho Dương Tư đã quá rõ ràng, đoán chắc rằng cô ta không biết thân phận của Dương Tư là gì mới nói ra những lời lẽ như thế.

Bạch Nhược làm tròn vai của người nhân viên định đứng trong góc mà xem kịch hay, ai ngờ lại bị Dương Tư cho tham gia vào.


Dương Tư lấy lại bình tĩnh, đem chất giọng đứng đắn nhất mà ra đối chất: "Đúng là tin đồn không hề sai, đại tiểu thư nhà họ Thẩm nào đó rất dính người.

Cố thiếu gia đúng là có phúc nha!”
Đã thực sự cố gắng nhưng đó là tất cả sự đứng đắn của Dương Tư rồi.

Dù sao hắn cũng chỉ mới có hai mươi mốt tuổi, cách chọc tức người khác cần phải trau dồi hơn nữa.

Bạch Nhược không tự chủ mà lập lại lời của Dương Tư: "Tin đồn?"
Ánh mắt của Dương Tư chuyển sang Bạch Nhược tỏ ra rất ngạc nhiên: "Cô không biết sao?"
"Đương nhiên là không!" Làm sao cô biết được chứ? Lúc cô gặp Cố Mặc loại tin đồn này làm gì có xuất hiện?
"Kể ra lại sợ Cố thiếu gia lại ghi thù với tôi."
Cố Mặc hiện rõ sự chán ghét, đưa tay lấy loại sữa mà mình hay uống, không để ý đến sự tồn tại của Thẩm An Huyền, tiến đến chỗ của Bạch Nhược để thanh toán.

Gặp nhau đã khó nên Thẩm An Huyền nào muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.

Lướt qua kệ hàng nói với âm thanh mà bốn người vừa đủ nghe: "Anh vẫn còn nhớ loại sữa mà em thích sao?”
Thẩm An Huyền thừa biết Cố Mặc thích uống loại sữa này, đó cũng là một bí mật.

Nói ra một người lạnh lùng làm việc quyết đoán như Cố Mặc nhưng thức uống yêu thích lại là sữa tươi ai mà không có ý nghĩ xiêu vẹo chứ? Người ta nghe được sẽ cười đến chết, cô ta nắm được điểm này biết chắc Cố Mặc sẽ phối hợp diễn.

Thẩm An Huyền lựa chọn một thời cơ thích hợp mà tiến đến khoác tay, tỏ vẻ thân mật với Cố Mặc đây là muốn thị uy với Bạch Nhược.

Bạch Nhược cười một cách tự nhiên nhất: "Trong hai người như một cặp tình nhân, xem ra là rất hạnh phúc."
Dương Tư cũng không để mình bị phai nhạt trong vở kịch này mà lên tiếng: "Thanh toán xong rồi thì mau rời đi đi, chắn hết đường.

Hạnh phúc như vậy sao không mua luôn cái đó nhỉ?”
Dương Tư về mặt này thì khỏi phải bàn cãi rất biết cách chọc tức người khác, Bạch Nhược không thu lại ý cười.


Cố Mặc kìm nén cơn phẫn nộ của mình gạt tay Thẩm An Huyền mà rời đi trước.

Cô ta để lại cho Bạch Nhược một cái liếc mắt song cũng rời đi.

Bạch Nhược nhẹ nhõm mà thở ra một hơi, đồng tình với Dương Tư: "Miệng lưỡi của anh làm người ta phải tức điên lên nhưng lại nói rất chính xác.

Trời mưa mà họ lại thích ra ngoài như vậy? Đúng là con người thật khó hiểu.”
"Cuối tuần sau đi xem phim không? Cô đang nợ tiền của tôi, không được phép từ chối."
Dương Tư chỉ là thấy tâm trạng của Bạch Nhược có chút kỳ lạ nên mới đưa ra đề nghị này.

Hành động, lời nói và cả cảm xúc không giống như lúc bình thường.

Dương Tư chỉ mới quen biết với Bạch Nhược còn nhận ra được điểm khác thường này, nhưng chính bản thân cô lại không nhận ra.

Bản thân cô còn đang tự nghĩ rằng mình rất tự nhiên mà nói ra câu vừa rồi cho Cố Mặc nghe.

"Là thể loại gì? Không phải là kinh dị đó chứ?" Bạch Nhược hỏi.

Dương Tư không suy nghĩ liền bác bỏ lời nói của Bạch Nhược: "Tôi sao có thể hại cô!”
"Xem phim và hại tôi liên quan gì đến nhau?” Bạch Nhược khó hiểu mà hỏi lại.


Từ những ngày đầu gặp nhau cho đến bây giờ chỉ có câu vừa rồi là Bạch Nhược có thể nghe lọt tai, còn lại thì hoàn toàn không nghe nỗi, có nghe cũng không để ở trong lòng nếu không sẽ bị hộc máu mà chết đi một lần nữa.

Dương Tư ra vẻ thấu tình đạt lý, phân tích: "Cô nghĩ xem, tôi thì không phải bàn cãi đàn ông con trai nam tử hán đại trượng phu.

Ngược lại là cô, đi làm đến mười giờ tối, lỡ như xem xong thì sợ đến nỗi khóc lóc không dám đi làm, nhờ tôi đưa đón thì khó xử lắm.”
Bạch Nhược không thể hiểu nỗi cái con người này, dù là câu nói dễ nghe nhưng sao có cảm giác hắn lại đang trêu chọc cô.

"Tôi không có nhát gan như anh nghĩ, còn nữa tôi đã từng gặp một con quỷ đội lớp người rồi đấy!"
Cô ta nói thật sao? Trên đời thật sự có tồn tại những chuyện này?
Dương Tư nhòm ngó xung quanh một vòng, cẩn trọng mà hỏi lại: "Thật sao? Không phải là cô đang bịa chuyện để dọa người đúng chứ?"
Xem bộ dạng của anh ta còn nhát hơn cả mình, Bạch Nhược nói: "Con quỷ đội lớp người nó cưới một mụ phù thủy giả dạng của thánh mẫu, anh đoán xem thành phẩm của họ là gì?"
Cả hai đều có đặc điểm là đều giả tạo như nhau, bản tính lại thì chẳng ra gì nhất định là đứa con cũng sẽ thừa hưởng những yếu tố đó, bề ngoài của đứa con cũng không phải xấu đến khó coi, Dương Tư suy luận.

"Có chuyện hoang đường như vậy luôn à? Tôi đoán đứa con là một đứa có nhan sắc nhưng lại có vấn đề về mặt tâm lý." Dương Tư nghiêm túc đưa suy nghĩ của mình..