Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 102: 102: Sự Thay Đổi Là Thật Hay Giả





Cố Mặc có thể lừa gạt cô, nếu như vậy Bạch Nhược vẫn ngồi nghe đấy thôi.

Nhưng hắn quá nhiều điểm xấu, không muốn trong mắt cô ngày càng trở nên tồi tệ hơn nữa.

Cân nhắc một chút hắn đáp: “Bạch Sang Sang!”
“Tôi tại sao lại hỏi chuyện của chị ta, cấp thiết hơn nữa là tôi dùng máy tính của anh mà chưa xin phép, anh không để ý sao? Hay mù rồi!” Bạch Nhược bây giờ biết dùng lời nói làm người khác tổn thương.

Là khoảng thời gian trước khi cô nhảy lầu, có lẽ Cố Mặc nhạy cảm cụm từ vừa rồi, nhưng bây giờ về thể chất lẫn tinh thần hắn không mù.

Cuộc sống không còn đơn điệu, ngay cả người mình tìm kiếm, hắn cũng nhìn thấy rõ rồi.

Đối với Bạch Nhược không còn chán ghét mà thay vào đó là cưng chiều, cô không bẩn là hắn bẩn.

“Dù sao cũng chỉ có tài liệu của công ty.”
Bạch Nhược cười nhạt: “Không sợ tôi làm nội gián?”
“Cô không giống với Thẩm An Huyền.” Trong lòng Cố Mặc thông suốt rồi, không còn xem Thẩm An Huyền là một người trong sáng yếu đuối nữa.

Vấn đề cô ta đánh cắp tài liệu không có gì đáng để nói, nhưng Thẩm An Huyền đã lừa gạt Cố Mặc trong một khoảng thời gian dài.

“Vậy thì tôi hỏi cô ta đi, anh thấy thế nào?” Bạch Nhược muốn nhìn xem dáng vẻ của Cố Mặc một chút, sự thay đổi lớn này khiến cô nhất thời không thể thích ứng.

Ngay cả việc ngủ ba năm Bạch Nhược còn có thể nhận thức được, sự thay đổi của Cố Mặc thì không, cũng đủ hiểu nó kỳ lạ đến mức nào.

“Ừm! Nhưng mà sau bữa ăn.” Cố Mặc tắt máy xong lại bế cô xuống.

“Tôi chưa đói!” Cô để hắn bế xuống, lòng tốt này không nên từ chối.

Cô để hắn muốn làm gì thì làm, còn đang chờ xem Cố Mặc muốn gì ở cô, diễn đến bao lâu.

“Ăn một chút thôi!”
Đang năn nỉ mình sao? Có khi nào lại bỏ thuốc gì vào không? Cần gì phải làm đến nước này? Bạch Nhược không đáp lời, chậm chạp đi ra khỏi phòng, mang theo dòng suy nghĩ bất tận.

Những món đơn giản đặt trên bàn ăn, làm cho Bạch Nhược phải hoàn hồn.


Nó giống với bữa ăn mà Dương Tư từng nấu cho cô, chẳng biết mùi vị ra sao.

Sau khi mời cơm Cố Lam Tinh, cô là người động đũa đầu tiên nếu chờ nữa thì thật sự là tra tấn.

Đúng là Bạch Nhược không đói, nhưng kỉ niệm bủa vây, chỉ là một chút nhưng cô vẫn muốn nếm thử, muốn xem nó có giống nhau hay không?
“Lúc nãy còn bảo không đói.” Cố Mặc nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng xui cho hắn, Bạch Nhược đang cố tìm hình ảnh Dương Tư trên người hắn, không thực sự muốn ăn.

Nếm được rồi, hương vị điều dừng ở đầu lưỡi, ngon lắm! Giống nhưng lại không giống, cô có thể miêu tả lại mùi vị giống với lúc cùng ăn với Dương Tư, nhưng không phải là cảm giác này.

Bạch Nhược chỉ nếm thử một cái rồi ngơ ra đấy, đôi mắt sớm đã mang một nỗi buồn.

Không ai tinh ý nhìn ra nhưng giây phút này lại hiện lên quá rõ ràng.

Cố Mặc không dám dùng những hương liệu đặt biệt, bởi vì hắn không biết Bạch Nhược dị ứng những gì, thích ăn những, ghét cái nào.

Chưa từng quan tâm, không biết là điều đương nhiên, những thứ hắn nấu là dành cho người bệnh, Cố Lam Tinh cũng chịu chung số phận.

“Tay nghề vẫn ngon như ngày nào.” Gương mặt của Cố Lam Tinh chất chứa niềm vui, từ khi Tạ Tiễn Như chết đi, Cố Mặc không xuống bếp nữa.

Hắn học nấu ăn thực ra để lấy lòng người mẹ thiên vị đấy, đến khi chết đi bà ấy mới cho Cố Mặc một cái nhìn.

Nhưng biết lý do bà ấy thiên vị, thì Cố Mặc không còn ganh tỵ với Cố Lam Tinh nữa, bà sợ Cố Lam Tinh phát hiện ra bí mật được nhận nuôi sẽ không vui, sẽ suy nghĩ nhiều, càng ngày càng xem trọng Cố Lam Tinh.

Nhưng bà cũng chưa từng nghĩ cho Cố Mặc.

Từ đầu chí cuối, là hắn rộng lượng nghĩ cho bọn họ, bọn họ chưa từng nghĩ cho hắn.

Bạch Nhược chớp mắt nhìn về phía Cố Mặc, cô thầm cười ở trong lòng.

Trước đây cô không hiểu nổi Cố Mặc không động vào đồ cô nấu, bây giờ biết rồi.


Một người nấu ăn giỏi đương nhiên không ăn đồ của kẻ dở hơi.

Lúc đó hắn xem cô như một con chuột nhắt sống ở cống rãnh, đương nhiên không thèm động vào là đúng rồi.

Cố Mặc không những biết nấu ăn còn nấu rất giỏi.

Điều này được trải nghiệm trong mơ rồi, không làm cô phải sốc đến thở không nổi.

Nếu Dương Tư bước ra từ trong mơ, ôm lấy cô một cái thì tốt biết mấy.

“Nhà hàng của anh vẫn tốt chứ?”
“Không có vấn đề gì.” Cố Lam Tinh hiện tại mở nhà hàng, mọi người không ai hiểu nỗi quyết định này.

Tin tức Cố Lam Tinh được nhận nuôi vẫn chưa lộ ra ngoài nên mọi người bàn tán nói rất nhiều, chủ yếu là có suy nghĩ giống với Bạch Nhược.

Cố Mặc dùng thủ đoạn để có được Cố Thị, hắn có thực lực là điều ai nấy cũng công nhận nhưng Cố Gia thì chưa từng.

Cố Mặc như một bức từng, mặc cho người tô vẽ.

Muốn nói gì cũng được, ba năm này hắn chưa từng để tâm thế giới bên ngoài nói gì.

Tâm luôn đặt trên người Bạch Nhược, thứ hắn quan tâm chắc có lẽ là những vị bác sĩ xuất sắc.

Cố Lam Tinh trêu đùa: “Nếu thất nghiệp thì qua anh, nhà hàng vẫn còn tuyển đầu bếp.”.


Cố Mặc chắc như đinh đóng cột: “Sẽ không có chuyện đó đâu.”
Bạch Nhược lại thả hồn trôi dạt về phương trời nào rồi, chuyện trên bàn ăn cô không thèm quan tâm, cũng không động đũa.

Cố Mặc không ép, cô không có tâm trạng ăn thì lát nữa hắn sẽ tìm cách, Hà Bạch có nói không nên ép buộc cô.


Cố Lam Tinh sau khi rời đi, ngôi nhà chỉ còn lại Cố Mặc và Bạch Nhược.

Như đã hứa hắn ngồi nghiêm chỉnh ở phòng khách chờ cô hỏi chuyện.

“Thẩm An Huyền làm sao lại vào tù? Tôi biết anh không thể để ánh sáng của mình tắt đi, anh thương cô ta còn không hết.”
“Cô ta có thai với người khác.”
Sau câu nói đó, Bạch Nhược ôm bụng cười một trận, việc không vui cũng vứt đi nốt.

Cố Mặc cũng có ngày bị cắm sừng, cô phải nói là hả dạ vô cùng.

Ngày Bạch Nhược thích hắn mà bị xua đuổi, bây giờ đến Cố Mặc nếm trải, so với cảm giác của cô, hắn đương nhiên gấp vài chục lần.

“Anh bịa chuyện?” Cô cười đến ứa của nước mắt.

Một màng này không làm Cố Mặc xấu hổ, ngược lại hắn lo cho cái thân thể vừa mới xuất viện của cô hơn, câu nói tiếp theo rất có ma lực làm cho Bạch Nhược từ cười vui vẻ chuyển sang lo lắng.

“Là Bạch Sang Sang gài bẫy cô ta.”
Triệt để ngừng cười, chuyện trong mơ rất khủng khiếp, Bạch Nhược lúc đó đối mặc đã rất sợ hãi nhưng nghĩ lại nỗi sợ cũng nhanh chóng phai nhòa, bởi vì thời điểm đó là mơ.

Có một điều Bạch Nhược không thể lý giải nổi, nếu là mơ tại sao những lúc đau đớn hay sốt, mọi thứ cô điều cảm nhận rất rõ.

“Ừm, rồi cô ta sinh con chưa? Con trai có đúng không?”
“Sinh rồi, là con trai.”
Bạch Nhược cảm thấy đứa trẻ kia không có tội, nhưng lại vì Thẩm An Huyền mà bị hủy hoại cả cuộc đời.

Sau này sẽ có một loại ức hiếp, mà nguồn gốc của nó là “Mẹ của mày”, Bạch Nhược có thể phần nào hiểu được.

“Anh thấy mặt đứa bé kia chưa?”
“Sau khi vào tù thì tôi chưa từng đi gặp cô ta.”
“Câu trước nói sinh con trai, câu sau đã không đi gặp.

Con người đúng là không dễ gì thay đổi tình cảm.” Bạch Nhược không có ý ghen tuông, nhưng lời nói của hắn rất mâu thuẫn.

Người ngoài nhìn vào cũng không tránh được suy nghĩ giống với Bạch Nhược.

“Tôi đã nói là chưa từng, nhưng cũng đâu nhất thiết là không biết gì?” Vẻ mặt không có ác ý, Cố Mặc có cái lý của hắn.

“Vậy thì tuần sau đi thăm người tình nhỏ bé của anh đi.” Bạch Nhược cảm thấy Cố Mặc đang dần thay đổi sắc mặt nên nói tiếp “Anh không muốn đi thì tôi đi một mình, xem như chưa nói gì đi.”
“Lại làm sao?” Cố Mặc gắt gỏng.


Bạch Nhược xém chút nữa là quên cái tính khí không giống ai của Cố Mặc rồi, cô đáp: “Tôi không ức hiếp cô ta được, anh lo làm cái gì?”
Không phải hắn sợ Bạch Nhược ức hiếp cô ta, mà là ngược lại mới đúng.

Thẩm An Huyền mưu mô xảo quyệt, dùng lời nói chia rẽ bọn họ.

Lúc trước Cố Mặc không biết bây giờ hắn biết rồi, nên đâm ra rất sợ.

“Khi nào thì đi?”
“Hỏi làm gì? Tôi không có phận sự trả lời cho anh, tôi cút đây!” Không cần Cố Mặc nổi giận, Bạch Nhược chọn cách kết thúc cuộc đối thuộc này.

Còn ngồi ở lại sẽ cãi nhau mất, hắn không nhượng bộ cô cũng không, nói nữa cũng tốn công vô ích.

Cái chân không linh hoạt cho lắm cô đi đến căn phòng trước đây của mình, là phòng của cô.

Mở cửa thì vô cùng bàng hoàng, chẳng còn cái thứ gì nữa.

Gả vào Cố Gia cô không đem theo một thứ gì, tiền tiết kiệm sớm đã dùng hết.

Nhưng ít nhất trong khoảng thời gian hai năm chung sống Bạch Nhược cũng có một ít đồ, không phải kỷ niệm nhưng chí ít là những vật trang trí.

Vậy mà căn phòng không còn cái thứ gì nữa, trống trải hoàn toàn.

Bạch Nhược hít thở sâu một hơi, tự nói bản thân điều này không có gì là lạ, nếu Cố Mặc không mua quan tài cho cô mới là lạ đấy.

Đi đến mở tủ quần áo một bộ đồ cũng không, cô còn đang thắc mắc lúc tắm Cố Mặc chuẩn bị đồ cho cô bằng cách nào?
“Đừng nói có mỗi một bộ này?” Ban đầu Bạch Nhược hơi đâu mà suy nghĩ những chuyện cỏn con như hôm nay mặc cái gì? Nhưng bây giờ nhìn lại thì bộ đồ mà cô đang mặc, nó không nằm trong tủ đồ ba năm trước của cô.

Bạch Nhược gân nổi đầy trán, đây là lần đầu cô biết nổi giận với Cố Mặc.

Ba năm trước là vì yêu mà im lặng không biết đến nóng giận, ba năm sau có thể nói tình yêu đã không nằm trên người của Cố Mặc, lý trí có thể chen chân được một chút, nó khiến cô không thể nào chịu đựng được nữa.

Lại một lần nữa kéo cái tấm thân trở ra phòng khách, Cố Mặc vẫn còn ngồi ngay ngắn ở đó.

Hai tay vẫn đan vào nhau hình như đang bận tâm suy nghĩ về một điều gì đó.

Tiếng ly vỡ nát khiến Cố Mặc choàng tỉnh, quay đầu lại đã thấy những mảnh vỡ thủy tinh nằm ngay dưới chân Bạch Nhược..