Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 1: 1: Kiếp Trước





Chát1
Một người nam nhân với thân hình cân đối có bờ vai rộng, eo thon đứng đối diện Bạch Nhược hắn chẳng chút ngần ngại mà giáng xuống một bạt tay, kèm theo là một giọng nói đầy giễu cợt: "Cô mà cũng xứng vào phòng của tôi? Đừng nghĩ kết hôn rồi muốn làm gì thì làm tởm chết đi được.”1
Từng chữ từng chữ vang vọng khắp trong căn phòng kín chỉ có kẻ điếc mới không nghe thấy những lời cay độc đó.

Từ khi kết hôn Cố Mặc luôn lạnh nhạt với cô đến ngay cả căn phòng cũng không cho phép đi vào nửa bước, Bạch Nhược đánh liều mà bước vào quét dọn ai ngờ lại bị hắn bắt ngay tại trận đến lời giải thích còn chưa kịp nghe mà hắn đã vội ra tay.

"Em không hề có ý nghĩ đó, em sai rồi sẽ không có lần sao đâu.” Giọng nhỏ dần “Anh đừng tức giận.”
Bạch Nhược cứng nhắc đứng tại chỗ cuống quýt xin lỗi, muốn giải thích một chút nhưng sự may mắn đã không mỉm cười với cô, tiếng chuông điện thoại của Cố Mặc reo lên từng hồi dời đi sự chú ý của hắn.

Nhìn tên của người gọi đến tâm tình của Cố Mặc liền thay đổi Bạch Nhược không cần nhìn đến tên người gọi đến cũng đoán được đầu dây bên kia, là Thẩm An Huyền! Người mà hắn trân quý nhất.

Cố Mặc nhanh chóng nhận cuộc gọi phớt lờ câu nói của cô, giọng điệu của Cố Mặc chuyển sang cưng chiều: "Bảo bối, gọi anh có việc gì?"
Đáp lại là một giọng nói đầy ngọt ngào: "Ngày mai em về nước rồi, anh có thể đến đón em không? Nếu như anh bận quá thì xem như em chưa nói gì, mà em về gấp như vậy vẫn chưa tìm được chỗ ở.”.

Truyện BJYX

Cơ hội tốt như thế hắn nào muốn bỏ qua, liền đồng ý: "Được, ngày mai anh sẽ đến sân bay đón em chỗ ở thì em không cần phải lo cứ đến nhà anh.”
"Còn...!còn Bạch Nhược thì sao? Cô ấy...!sẽ không thoải mái."
Cố Mặc liếc nhìn cô một cái rồi buông lời: "Nhà này là của anh, cô ta không có quyền từ chối.”
Đầu dây bên kia khôn khéo mà nói tiếp, không trực tiếp phủ nhận: “Hay là thôi đi em tìm đại một khách sạn nào đó ở tạm.”
“Anh quyết định rồi không được từ chối.”
Tắt điện thoại, Cố Mặc lại quay về vẻ mặt lạnh lùng lúc ban đầu đem ra so với tảng băng trôi sợ rằng tảng băng còn phải chịu thua hắn.

Bắt đầu cuộc nói chuyện Cố Mặc đã bật loa ngoài cho dù Bạch Nhược không muốn nghe cũng không thể tránh, Bạch Nhược biết hắn đây là cố ý muốn cho cô nghe.

"Cô dọn ra ngoài sống vài bữa đi."
Cô đương nhiên biết trước hắn sẽ đồng ý cho Thẩm An Huyền ở lại, nhưng không lường trước được hắn sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.

Bạch Nhược khóc không ra tiếng đành chấp nhận cái sự thật này, Cố Mặc nói đúng nhà này là của hắn, cô không có quyền hạn gì kết hôn cũng chỉ là cái vỏ ngoài lấp lánh mà cốt lõi đã trống rỗng từ khi bắt đầu.

Bạch gia là một hào môn thế gia có tiếng trong lĩnh vực kinh doanh bao đời đều làm ăn suôn sẻ, đến đời thứ mười sáu - Bạch Tùng Anh thì gặp trắc trở.

Không phải ông không có tài mà là con mắt nhìn người của ông ấy không tốt lại trầm vào tửu sắc.

Con rơi rất nhiều nhưng chỉ có một người may mắn được nhặt về, không ai khác ngoài Bạch Nhược người con gái thứ.

Bạch Nhược rất giống mẹ điểm nhấn là đôi mắt có đồng tử màu xanh lam.

Khi được sinh ra mẹ cô liền qua đời, được Bạch Tùng Anh đem về nhà nuôi dưỡng cùng nhau trải qua những ngày tháng địa ngục trần gian.

Người mẹ không chảy chung dòng máu luôn tìm cách làm khó đủ đường, xem như một con súc vật mà nuôi dưỡng.

Người chị cả cùng tuổi có vỏ bọc là thiên thần, đánh thừa sống thiếu chết xem như một món đồ chơi mà đùa giỡn.


Bạch gia muốn địa vị của mình càng thêm vững chắc liền kết thông gia với nhà họ Cố.

Người con trai út nổi tiếng với tài kinh doanh, mưu trí đã được họ nhắm đến.

Người chị cả của Bạch Nhược không muốn kết hôn ở độ tuổi này với lại con út thì được thừa hưởng cái gì chứ? Cố gia vẫn luôn xem trọng người con trai cả, vậy là cuộc hôn nhân chính trị diễn ra, dù cho hai đối tượng kết hôn có không đồng ý.

Từ khi về sống chung với Cố Mặc, Bạch Nhược được thoải mái hơn trước một chút hai năm không ngắn cũng không dài nhưng thứ tình cảm khó nói đã nảy sinh từ một phía.

Sự xuất hiện của Thẩm An Huyền làm cho cô nhận thức được vị trí của mình và thứ tình cảm kia.

Cố Mặc rời khỏi căn nhà ngay sau đó để lại một mình cô, thời gian mà hắn ở nhà rất ít mọi thời gian đều đổ dồn vào công việc nếu có thời gian thì cũng dành cho Thẩm An Huyền, Bạch Nhược sớm đã làm quen với chuyện này.

Cô thu dọn hành lý trong đầu liên tục suy nghĩ về ở chỗ ở cho tối ngày hôm nay.

Tiền không có, về nhà trước đây từng sống thì kết quả cũng chỉ là những lời chửi rủa, rồi lại đuổi đi.

Sau khi kết hôn Bạch Nhược không có nổi một đồng, Cố Mặc lại không cho phép cô đi làm hắn nói rằng sẽ làm mất mặt hắn.

Giờ lại đuổi cô đi...!lựa chọn tốt nhất mà cô nghĩ đến bây giờ chỉ có thể ngủ ở công viên.


Bạn bè? Hai từ đó thật cao quý với cô, lúc còn đi học thì luôn bị người chị của mình bắt nạt, chị ta sai khiến mọi người cô lập Bạch Nhược.

Khoảng thời gian đến trường cô cũng chỉ có thể nói chuyện với đồ vật xung quanh mình.

"Từ khi sinh ra đến giờ, ngẫm lại thì có bao nhiêu cái gọi là hạnh phúc chứ? Muốn kết thúc...!thực sự...!muốn kết thúc tại đây hức...!đến cái lý do mình tồn tại cũng chẳng có vì cái gì chứ?"
Lại khóc nữa rồi, Bạch Nhược nhỏ bé ngồi ở góc phòng bật khóc nức nở.

Cô đứng dậy gạt đi những giọt nước mắt cố ý ăn mặc thật đẹp trang điểm thật sắc sảo, rời khỏi nhà mà không đem theo bất kỳ thứ gì.

Đi đến một toà nhà cao thật cao, cảnh ở trên đấy rất thoáng rất đẹp nó đẹp như gương mặt của Bạch Nhược lúc bấy giờ.

Cô đứng trên mép tường hít một hơi thật sâu, hét lớn một câu rất dài đó là nỗi lòng mà cô đã cất giấu từ rất lâu.

"Nếu có cơ hội đi đầu thai một lần nữa hãy cho tôi vào một căn nhà, có cả tình yêu của cha lẫn mẹ, không cần giàu sang." Giọng cô yếu dần "Thật sự không cần giàu sang chỉ cần… sự thương cảm.”
Dáng người nhỏ bé rơi từ tầng hai mươi lăm của toà nhà, cũng là số tuổi hiện tại của Bạch Nhược..