Lê Dạ

Chương 11




Tại năm năm trước, vì La sát cung hữu hộ thủ Linh Chi phản bội đưa bạch đạo lên vây đánh lại hoàn toàn thất bại, La sát cung trên giang hồ địa vị đã thành siêu nhiên. Không chỉ có như thế, tại lần đại chiến kia, người bên bạch đạo tham dự không một ai sống sót, chủ lực chính đạo bị tiêu diệt hầu như không còn, kể từ đó bạch đạo chưa từng gượng dậy nổi. Nhưng bởi vì hắc đạo từ trước đến giờ luôn thích làm theo ý mình, vốn không hiểu đoàn kết là thế nào vậy mà bọn họ sau đợt đó trên giang hồ lại không làm nên máu chảy đầu rơi gì, chính điều đó làm lão bách tính hơi chút kinh ngạc một phen sau thì bình tĩnh lại.

Đang ở cái gọi là trung tâm hắc đạo, La sát cung từ đó tới giờ lại yên lặng không động tĩnh, truyền tới Dạ một thế hệ mới, có thế lực to lớn như vậy, căn cơ cũng không tính lâu dài. Tính ra mà nói, Lục cốc phía tây có Ngọc La môn,  phía nam đều là của Ngũ Độc giáo, theo ghi chép thì có thể nói đây thuộc vào hàng tổ mẫu rồi. Cũng bởi nhiều lý do, đứng đầu hắc đạo đến tột cùng là hoa rơi nhà nào, không ai có thể trả lời.

Tiêu Lê vẫn thanh thản ở La Sát cung làm thị đồng cho Dạ, ngửi qua hoa quế hương, nhìn qua hoa tuyết nhẹ nhàng rơi, mùa xuân lại đến rồi. Mùa xuân năm nay ở La sát cung vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều dán chử hỉ đỏ, hoa nở rộ, không tiếc rẻ mấy ngày vui vẻ này mà làm rạng rỡ bầu không khí.

Giữa tháng tư tại canh giờ may mắn nhất của ngày may mắn nhất theo như người nào đó nói, La sát cung cung chủ Dạ quần áo màu đen hoa sắc mỹ lệ tại La sát điện đưa vào cửa tân nương tử, đó là con gái Ngọc La môn môn chủ La Ngọc Huỳnh── giang hồ đệ nhất mỹ nhân.

Đem tiểu mỹ nhân tự động đưa đến, địa vị độc tôn của La sát cung chính thức được Ngọc La môn thừa nhận, biểu hiện ra, toàn bộ giang hồ đã hoàn toàn là thiên hạ của La sát cung. Bất quá, trên giang hồ ba phương lớn xu thế lại loạn, Tiêu Lê dự cảm đại chiến sắp tới, một âm mưu đã dần dần khởi động.

Toàn bộ võ lâm công nhận đệ nhất mỹ nữ La Ngọc Huỳnh xác thực ngày thường nghìn kiều vạn mị, lại thêm nàng mị hoặc ẩn chứa chứa tư chất trong sạch, trời sinh chính là khắc tinh của nam tử. Đương nhiên ngoại trừ Tiêu Lê.

La Ngọc Huỳnh cùng Dạ giống nhau đều thích mặc hắc y, vóc người mỹ hảo yểu điệu bởi vì phụng mệnh mà mặc váy lại thấy vô cùng mềm mại, Tiêu Lê mỗi lần nhìn thấy đối phương đều không ngừng cảm thán phụ mẫu vĩ đại, có thể sinh ra nữ nhi hoàn mĩ vậy.

Sau đêm động phòng, La Ngọc Huỳnh được giao cho làm chủ hậu cung của Dạ, từ đó, nữ tử hậu cung không còn chạy đến trước mặt Dạ huyên náo, khóc lóc kể lể, La sát cung càng ngày càng yên tĩnh, khoảng chừng một tháng sau, Tiêu Lê đột nhiên phát hiện số lượng nữ tử hậu cung giảm mạnh. Thường ngày phụng bồi Dạ đi hậu cung thì hơn trăm căn phòng đèn đuốc sáng trưng, Dạ tự mình chọn người, tới nay phòng để đèn thưa thớt gần mười mấy, không đèn đêm tối làm nổi bật hậu cung thấy thật dọa người.

Tiêu Lê yên lặng theo sau Dạ, trong lòng vô cùng mê muội. Một lát sau, Dạ ở phía sau cung chủ tiền điện dừng lại. Chủ điện tên là Ngọc Vẫn điện, ngọc vẫn, ngọc vẫn, hương tiêu ngọc vẫn, vừa nghe cái tên liền thấy ngay xui xẻo.[Vẫn có nghĩ là chết, tử ], nhưng đã có cái An tức điện phía trước, Tiêu Lê cũng khó mà thấy kì quái. Này Ngọc Vẫn điện vẫn đèn đuốc sáng trưng, trong khi hậu cung đèn đuốc lờ mờ nơi này lại cực kì huy hoàng.

[An tức điện của Dạ có nghĩa là an giấc ngàn thu a~ vợ anh lại ở Ngọc vẫn điện, thực hợp nhau mà~]

La Ngọc Huỳnh mặc quần áo màu đen, hơn nửa cánh tay lộ ra ngoài, thanh nhã nhưng đẹp, giống như ban ngày trên cổ đeo một chuỗi vòng đá ngũ sắc, gió đêm khe khẽ thổi làn áo, chỉ thấy nàng ôn nhu vén lên một góc, mảnh vải trong dao động phất lên hướng về phía Dạ,  chính là tiên nữ hạ phàm so ra còn kém mê hoặc nhân tâm hơn ma nữ này.

Dạ không phụ sự mong đợi của người tiến lên ôm một vòng lưng ôn nhu, nói một câu săn sóc hiếm có, “Gió lớn, vào thôi”

Tiêu Lê âm thầm lè lưỡi, theo hắn biết, “Tính” [dục tính a~] của Dạ cực thấp, một tháng một lần đã xem như là thành tích. Lần này La Ngọc Huỳnh tiến cung mới một tháng, Dạ ngủ lại hậu cung ba lần, xem ra người này thực sự rất tốt a? Bất đắc dĩ đứng ở ngoài cửa nghe miễn phí giọng “Dâm” xướng của nữ tử như trong AV, Tiêu Lê kinh ngạc phát hiện hô hấp Dạ vẫn bình thường không nhăn không loạn, mụ nội nó, đúng là làm việc phi thường nghiêm túc!

Sau một hồi, phòng yên tĩnh trở lại, Tiêu Lê đang chuẩn bị vào phòng chỉnh lý lại hiện trường, âm thanh mềm mại khe khẽ vang lên,

“Cung chủ, ta giết nhiều nữ nhân của ngươi như vậy, ngươi hận ta không?”

“Không hận.”

“Vậy chán ghét ta?” tiếng nói hơi hơi vui sướng.

“Không.”

“Nếu như ta nói ta còn muốn tiếp tục giết thì sao?” Thanh âm hơi khiêu khích, La Ngọc Huỳnh đắc ý hỏi.

“Tùy tiện.” Dạ thủy chung kiệm chữ như vàng, nhưng thái độ khoan dung như vậy, La Ngọc Huỳnh từ lâu hồn đã bay lên đến tận trời, mị lực của nàng không ai có thể cưỡng, cha nói quả nhiên không sai.

“Ngô~a, thưởng cho một cái hôn, tối nay lưu lại ở chỗ ta a?” La Ngọc Huỳnh hoàn toàn buông lỏng toàn bộ, mị hoặc nói.

“Còn có việc, Tiêu Lê.” Âm thanh Dạ không cao không thấp, nửa điểm biến hóa cũng không.

Tiêu Lê ngoài cửa lên tiếng trả lời đi vào, hầu hạ tắm rửa, mặc quần áo hoàn chỉnh, thành thạo mà làm xong xuôi hết mọi việc, y lại vô thanh vô tức lui về phía sau Dạ. Trừ phi đơn độc ở chung, bình thường Tiêu Lê luôn luôn cung kính, tìm không ra một chút sai sót.

La Ngọc Huỳnh một bên chăm chú nhìn Tiêu Lê trước sau bận bận rộn rộn, phát hiện y chưa từng đưa mắt qua liếc nhìn mình, nhăn mặt cau mày, hướng Dạ dịu dàng nói,

“Cung chủ, tiểu thị này tên gọi là gì? Làm việc thực xuất sắc, đem hắn đến chỗ ta, được không?”

Tiêu lê yên lặng đứng phía sau, vô thanh vô tức, Dạ phất nhẹ ống tay áo, như không nghe thấy gì trực tiếp rời đi. Để lại La Ngọc Huỳnh cắn chặt hàm răng, không cam lòng mà trừng mắt nhìn thiếu niên tóc dài ánh tím, màu da sáng hồng, phát thệ phải triệt để mê hoặc cung chủ, khiến hắn đem tiểu yêu tinh này hủy diệt trước.

An Tức điện, Tiêu Lê tháo thắt lưng, cởi quần áo, nằm trên cái giường bên cạnh giường Dạ vì hầu hạ Dạ mà đặt vào, tâm tình có chút bất an. Một lát, y rốt cục nhẫn không nổi, ngồi dậy quay đầu hỏi,

“Dạ, ngươi sẽ đem ta đến chỗ La Ngọc Huỳnh sao?”

Trong bóng tối, tiếng sột soạt vang lến, sau khi an tĩnh, Tiêu Lê bỗng thấy một đôi con ngươi lóe sáng gần trong gang tấc, tiếng hô hấp rất nhỏ hơi thở nhuận nhuận phả lên hai gò má y,

“Ngươi nói thử xem?”

Tiếng nói thu hút mà ôn nhu, trong nháy mắt làm dịu đi thấp thỏm trong lòng Tiêu Lê. Tiêu Lê cười cười thực thư thái, vỗ vỗ vai đối phương,

“Đêm đã khuya, chúng ta nhanh ngủ đi, ngày mai còn muốn có một đống lớn công việc bề bộn.”

Tối nay, Tiêu Lê hưng phấn mà trắng đêm không ngủ, trong đầu đầy một ý niệm, ta cùng với Dạ hẳn đã tính là bằng hữu rồi a?

Tuy rằng rất hoang đường, nhưng mà trong dự liệu, khi Tiêu Lê cùng Dạ lần thứ hai đi tới hậu cung thì vẫn chỉ có Ngọc Vẫn điện kiêu ngạo mà tỏa ra đèn hoa xán lạn.

Tiêu Lê đốt đèn lồng dè dặt đi phía trước Dạ, xung quanh nồng đậm tử khí trong lòng kinh hãi không ngừng. Khuôn mặt đẹp, tâm rắn rết, La Ngọc Huỳnh không hổ là nữ nhi đại ca hắc đạo, thủ đoạn ngoan độc.

Một đêm xuân theo như bình thường, La Ngọc Huỳnh ôn nhu tự vuốt ve mái tóc của mình, đôi mắt khẽ liếc Tiêu Lê đang hầu hạ Dạ mặc quần áo, làm cho người bị liếc bất giác lông tơ dựng đứng, cảm giác nguy cơ nảy sinh. Nữ nhân này sẽ không có chủ ý với mình rồi chứ? Tiêu Lê dừng tay một chút, lập tức lại thành thạo thay Dạ khóa đai lưng, trong lòng âm thầm quyết định, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, trăm triệu không để việc này ảnh hưởng đến chính sự của Dạ.

Tiết trời đã vào cuối xuân, Tiêu Lê giải quyết một số công việc, trên đường trở về thấy cảnh sắc chung quanh có phần tươi đẹp, liền chậm lại tốc độ, chậm rãi thưởng cảnh. La sát cung ngoại trừ kiến trúc điêu khắc tương đối khủng bố ra, cảnh sắc được bố trí không mất đi vẻ tú lệ.

Giữa lúc Tiêu Lê đã mắt ngắm lá xanh hoa đẹp, tai nghe tiếng chim hót, thì một vị nam tử thanh tú bạch y bóng bẩy mang theo ý cười tà lẳng lặng đứng trước mặt.

“Tiểu Lê nhi, đi chậm như vậy, chờ ta sao?”

Tiêu lê nhếch mi, đối với người đi tới tự mình đa tình nhưng không thể trách,

“Sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì không?”

“Tiểu Lê nhi, lẽ nào Tả đại ca không có việc không thể tìm ngươi sao?”Nam tử thanh tú thoạt nhìn ủy khuất.

“Đương nhiên không phải, bất quá gần đây ngươi hẳn là bộn bề nhiều việc, khó có được thời gian qua đây hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói a.”

Tiêu Lê lãnh tình phân tích, lại nói ở tại La sát cung hai năm rồi, y mỗi lần nhìn nam tử từng cướp y về này, trong lòng không hiểu được cảm thấy thân thiết. Tại địa ngục La sát cung này, Mị Tiên trước sau vẫn đối tốt với y, hỗ trợ y vô điều kiện, nếu không phải là vì Mị tiên, đích thực việc thích ứng nới này của Tiêu Lê sẽ lâu hơn nhiều. Bất quá, thân thiết thì thân thiết, Tiêu Lê với việc Mị Tiên này dùng Long Lân hương như củi đốt, hành vi xa xỉ cực hạn này là nghiêm khắc đả kích.

Không chờ câu trả lời của đối phương, Tiêu Lê nhíu mắt quan sát đối phương từ trên xuống dưới, một lát sau thỏa mãn gật đầu,

“Lần này trang sức vô dụng trên người cuối cùng cũng không vượt quá trăm vạn kim, đáng biểu dương.”