“Anh có biết phụ nữ cũng có nhu cầu không hả?”
Anh không trả lời. Chính xác mà nói, anh hoài nghi mình không phải đã nghe lầm rồi chứ.
Tiểu Thiến nói với anh………Cái gì?
Hai người cách nhau cửa xe mắt lớn lườm mắt nhỏ, từ ánh mắt của anh Sở Tiểu Thiến biết, dường như anh đang hoài nghi nội dung câu nói của cô là chỉ cái gì.
“Em là nói, tính nhu cầu.” Cô lập tức quyết định nói trắng ra, “Em thích anh, muốn anh, đây là điều rất bình thường mà?”
“Tiểu Thiến……”
“Được rồi được rồi, em sẽ vào nhà liền, không cần đuổi em!” Cô vượt lên trước một bước cắt đứt lời anh, “Em thật là muốn anh mà, dù sao em đều có thể cưỡng hôn anh thành công, ngày nào đó muốn để em dốc sức đạt được không?” Đương nhiên là thương lượng về sự phối hợp cần thiết của anh, dựa vào sự chêch lệch về vóc dáng và lực lượng của hai người, một mặt cô tuyệt đối ép không được anh.
Trong lòng vừa mới buộc chặt nháy mắt đã tan biến, Chu Luật Nhân xoa xoa trán đang nhức. “Tiểu Thiến, không nên tùy tiện đòi đàn ông yêu.” Đầu óc của cô gái này lúc nào cũng nằm ngoài dự liệu của anh.
“Em đòi yêu với anh, chứ không phải tùy tiện với người đàn ông khác…… Được rồi được rồi, vào nhà đúng không!” Anh dùng ánh mắt thì có thể ra lệnh cho cô, tính của cô đúng là đủ kiên cường, “Rồi, em nghe lời vào nhà rồi, anh lái xe cẩn thận, bye.” Nghe lời thì nghe lời, cô vẫn là có vẻ mặt ngoài cười nhưng trong lòng không cười, vừa phải truyền đạt bất mãn của cô.
Người bên cạnh cửa sổ xe xoay người rời đi, ngồi trên xe nhìn theo cô đi vào trong nhà, Chu Luật Nhân, vốn là chuyển thành gương mặt lạnh sau khi nhìn thấy vẻ mặt tỏ ra bất mãn của cô, nhịn không được thoát ra vẻ lạnh lùng.
Đi xe trở lại khu nhà ở thuê, anh mở đèn, để ánh sáng chiếu khắp phòng.
Đá rớt giày da trên chân, tiện tay cởi vớ dơ ra ném sang một bên, mặc cho nó rơi ở góc sàn, cởi áo sơ mi dính bụi bên ngoài, trước khi anh trở về phòng, ném áo trên ghế sô pha đã chất đầy vật hỗn tạp, để nó gia nhập vào trong mớ lộn xộn vốn có.
Không nhìn chỗ bừa bãi dọc đường, đối với môi trường lộn xộn trong phòng anh đã quá quen thuộc, thậm chí cảm thấy vô cùng thoải mái, nơi này là khu vực cá nhân anh không để ai đi vào.
Từ cửa chính đi vào trong phòng không đến mấy giây, bình thường “hình tượng đoan chính” bên ngoài của người đàn ông tốt đã là quần áo không chỉnh tề, thân thể hiện ra hình chữ đại bị vùi lập trong quần áo “còn không tính bẩn”.
Ở vào hoàn cảnh lộn xộn quen thuộc, trái ngược với khuôn mặt tươi cười lễ độ bên ngoài, anh lộ ra vẻ mặt thả lỏng lười biếng.
Về đến nhà rồi. bộ dạng bí mật chân thật nhất của anh, nếu như có thể, anh vô cùng vui khi ở trong nhà làm trạch nam, chỉ là thân là con trưởng trong nhà, ý thức trách nhiệm bẩm sinh làm cho anh trước mặt mọi người vô cùng tự nhiên giả trang thành hình tượng ưu tú dưới tiêu chuẩn của xã hội, thầm nghĩ hoàn toàn thả lỏng, không bị quấy rầy.