*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho dù sinh nhật của Bùi Thanh Hoằng không được khoa trương đến mức gióng trống khua chiêng, hàng năm cũng có muôn hình vạn dạng lễ vật được đưa tới Bùi phủ. Đặc biệt là năm nay Bùi Thanh Hoằng không chỉ lên được vị trí Thượng thư mà còn trở thành Thái phó, bởi vậy hắn nhận được nhiều lời chúc hơn từ các triều thần, ngoài ra còn được Hoàng đế ban thưởng nhiều hơn hẳn mọi năm. Càng không cần bàn tới những người thường xuyên ghé thăm Bùi phủ, muốn tặng lễ vật tạo để mối quan hệ cho tiện nhờ vả. Đủ loại lễ vật xếp chật kín cả khố phòng.
Tuy nhiên, bình thường những lễ vật này không trực tiếp đến tay Bùi Thanh Hoằng mà được hạ nhân kiểm kê kĩ càng trước, sau đó tổng hợp thành danh sách dựa trên cấp bậc địa vị của người tặng quà, cuối cùng mới đưa lễ vật vào khố phòng, còn danh sách được đưa cho Bùi Thanh Hoằng. Sinh nhật hàng năm Bùi Thanh Hoằng đều xin nghỉ ở nhà, chỉ có người trong gia đình mới có thể tự tay tặng lễ vật sinh nhật cho hắn.
Yến tiệc sinh nhật năm nay nhìn qua có vẻ giống những năm trước, nhưng thực tế lại có khác biệt tương đối lớn. Năm nay Bùi Thanh Hoằng hai mươi ba tuổi, đây là năm hắn được thăng chức lên Thượng thư bộ Công, cũng là năm hắn thành gia. Khi Bùi Thanh Hoằng kết hôn người nhà họ Bùi không tặng hắn lễ vật gì quý giá, chính là để gộp mấy phần lễ vật thành một, đến sinh nhật sẽ tặng một phần đại lễ.
Người đầu tiên là Diệp thị. Bà là đương gia chủ mẫu nắm toàn bộ huyết mạch kinh tế của cả gia đình, một khi đã tặng là tặng tới mấy cửa hàng cùng khế đất của một tòa nhà lớn.
Diệp thị mang mấy tờ khế đất ra, Bùi Thanh Lân ngồi đối diện Bùi Thanh Hoằng liền liếc một cái, có vẻ không xem trọng lễ vật này cho lắm: "Nương lại đưa cửa hàng à? Cái này thì để làm gì chứ, dù tòa nhà kia có lớn đến đâu thì Nhị ca cũng chẳng sống ở đó."
Diệp thị xoay chuỗi ngọc phỉ thúy trong tay, nhẹ nhàng lườm cậu một cái: "Con nít con nôi thì biết cái gì. Đương nhiên là ta sẽ tặng thứ mà Mộc Chi thích." Không ai hiểu con bằng mẹ. Bùi Thanh Hoằng thích thứ gì, người làm mẫu thân như bà đương nhiên là rõ nhất.
"Tạ ơn mẫu thân." Bùi Thanh Hoằng chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức nhận lấy lễ vật từ Diệp thị. Mặc dù bình thường Diệp thị vẫn luôn tặng cửa hàng và nhà cửa các loại, nhưng bản chất của các cửa hàng lại khác nhau. Những cửa hàng mà Diệp thị tặng có thể nói là mỗi ngày thu được cả đấu vàng, tòa nhà lại được xây dựng theo kiểu mà hắn thích, hơn nữa còn có hàng hóa đi kèm với những cửa hàng. Đây chính là lễ vật vô cùng đắt đỏ mà còn phù hợp với sở thích của hắn.
Sau khi Diệp thị đưa xong thì đến phiên Tả tướng Bùi Diên. Lễ vật ông tặng Bùi Thanh Hoằng rất quý về mặt tâm ý, tuy không đáng giá như của Diệp thị nhưng giá trị không hề thấp. Bùi Thanh Dật bổng lộc không cao nhưng cũng tặng cho đệ đệ nhà mình "Sơn xuyên chí" bản độc nhất, tốn không ít tâm tư mới tìm được. Với tư cách là tẩu tẩu, thật ra Vinh Hân quận chúa có thể tặng chung lễ vật với Bùi Thanh Dật, nhưng nàng cũng tự mình tặng hắn một bộ tranh chữ của danh nhân nổi tiếng. Đó là bút tích thật của nhà thư pháp mà Bùi Thanh Hoằng yêu thích, là đồ cổ cách nay tới mấy trăm năm.
Sau khi mọi người trong phòng đã tặng xong lễ vật, lúc này mới tới phiên Bùi Thanh Lân. Cậu đứng phắt dậy kêu: "Lễ vật của ta Nhị ca nhất định phải đến viện tử xem mới được! Đáng lẽ ra nên đưa từ ban ngày mới phải, thế mà cha mẹ cứ một mực bắt ta đi ăn tối. Cũng may bây giờ vẫn chưa quá muộn."
Bùi Thanh Lân vẫn làu bà làu bàu phàn nàn thêm mấy câu, còn đặc biệt nhấn mạnh lễ vật của mình không phù hợp để tặng trong đại đường. Do cậu khăng khăng đòi nên mọi người đành rời khỏi đại đường, theo Bùi Thanh Lân đến viện của cậu. Lúc này mặt trời đang dần lặn sau sườn núi, chỉ còn một nửa ló ra ngoài. Ánh tà dương nhuộm đỏ cả một góc trời, toàn bộ viện tử vẫn có thể xem như sáng tỏ.
Thiếu niên hăng hái hướng lên trời huýt sáo một cái, một con chim cỡ trung bình, thân thể hung mãnh liền dang rộng cánh bay tới, dùng móng vuốt bám chặt lấy hai vai của Bùi Thanh Lân, vững vàng đáp xuống. Nó nhìn chằm chằm những người đang đứng trong viện với đôi mắt sắc bén sáng quắc.
Cánh vừa nhọn vừa dài, đuôi dài nhưng linh hoạt, tốc độ bay cực kỳ nhanh, mỏ và móng vuốt vô cùng sắc bén. Không như chim ưng, nó có một chiếc răng nhô ra* có thể dễ dàng xé nát con mồi, trên mặt còn có hoa văn đậm màu hết sức xinh đẹp. Đây là một con chim cắt uy phong lẫm liệt, rất có ích khi đi săn bắn.
*Hán Việt là xỉ đột (thực ra chim không có răng):
Bùi Thanh Lân trịnh trọng đưa cho Bùi Thanh Hoằng một cái còi bạc: "Nhị ca, huynh thổi thử xem." Bùi Thanh Hoằng nhận lấy chiếc còi kia thổi một tiếng ngắn, ngay sau đó cảm thấy có sức nặng đè lên vai mình. Con chim cắt kia vừa nghe thấy tiếng còi liền giang rộng cánh bay đến vai hắn.
Y phục hắn đang mặc không quá dày, tuy cảm nhận được sức nặng trên vai nhưng da thịt không hề bị móng vuốt sắc bén của chim tổn thương. Thực tế, ngay cả y phục của hắn cũng không bị cào nát, con chim này quả thực đã được thuần dưỡng cực kỳ thành công. Thời đại này, một con chim cắt uy phong lẫm liệt đã rất khó tìm, huống chi là loại đã được thuần hóa nhưng chưa hề mất đi dã tính thế này. Đây đúng là một bảo bối hiếm có.
Nhưng lần này lại đến lượt Diệp thị cười nhạo con trai thứ ba của mình: "Con tặng thứ này làm gì chứ, chỉ có con mới thích thứ hung tợn thế này. Chẳng bằng tặng cho Mộc Chi một con hổ chết, tốt xầu gì toàn thân hổ đều có thể coi như bảo bối, hơn nữa chết rồi thì tốt hơn con chim này nhiều. Con tặng cái này, Mộc Chi còn phải tốn công tìm người hầu hạ nó."
"Ai nói nó vô dụng?! Không phải sắp đến mùa săn rồi sao, nếu ca mang theo nó chắc chắn sẽ săn được nhiều con mồi hơn hẳn người khác. Con phải huấn luyện rất lâu mới dưỡng ra được một bảo bối như vậy, dù sao cũng tốt hơn mấy cửa hàng nương tặng cho Nhị ca nhiều!" Gần đây Bùi Thanh Lân đã đến thời kỳ nổi loạn, bây giờ còn dám mạnh miệng với cha mẹ của mình.
"Lễ vật của nương và lễ vật của Tiểu Kỳ ta đều thích vô cùng, hai người đừng tranh cãi nữa." Những lúc thế này nhất định phải có Bùi Thanh Hoằng đứng ra hòa giải. Bởi vì hắn không nhàn hạ đến mức có thể nuôi một con chim cắt, trách nhiệm chăm sóc đổ toàn bộ lên những nô lệ ngoại tộc đã giúp Bùi Thanh Lân huấn luyện con chim này. Bọn họ được coi như quà tặng kèm với chim cắt, cũng được Bùi Thanh Lân bàn giao lại cho Bùi Thanh Hoằng.
Là một thành viên mới của Bùi gia, lại là thê tử danh chính ngôn thuận của Bùi Thanh Hoằng, đương nhiên Lan Mân cũng sẽ tặng hắn một phần lễ vật. Tuy nhiên so với những đại gia lắm của trong Bùi phủ, lễ vật của Lan Mân thật sự là lễ nhẹ nhưng tình nặng.
Sau khi tặng xong, mỗi người đều về viện riêng của mình. Trước khi mọi người tản đi, Diệp thị lại nhắc tới đại sự hình như đã bị rơi vào quên lãng: "Có tin từ hoàng cung truyền tới. Hoàng thượng đã đồng ý mối hôn sự của trưởng công chúa Du Dương và Tiểu Kỳ, tuy nhiên phải nửa năm sau mới có thể thành hôn."
Khung cảnh vui mừng náo nhiệt ban đầu đột nhiên trở nên trầm lặng. Bùi Thanh Lân vốn đang hớn ha hớn hở lập tức ỉu xìu dúm dó như táo tàu khô. Ngay cả Bùi Diên cũng không bằng lòng mà nhìn Diệp thị: "Bầu không khí đang tốt như vậy, đột nhiên nhắc tới chuyện này làm gì."
"Còn không phải vì cả nhà chẳng mấy khi mới quây quần bên nhau sao? Thanh Dật khó lắm mới về nhà được một chuyến. Việc biên soạn sách của nó ít nhất cũng phải hơn hai tháng nữa mới xong, cập nhật tin tức chậm chạp như vậy, lỡ may ở trong cung bị người ta khi dễ thì phải làm thế nào?" Trong ba người con, người khiến Diệp thị phải lo lắng nhất lại là con trai cả.
Sau khi trưởng thành Bùi Thanh Dật rất ít khi bị mẫu thân khiển trách thế này, kiểu nói này của Diệp thị khiến gương mặt tuấn tú của anh có mấy phần xấu hổ. Anh kéo Vinh Hân quận chúa đang lơ đãng nhìn về phương nào, muốn mau mau lui xuống: "Nhi tử sẽ chú ý. Là con không tốt, để nương phải nhọc lòng đến vậy."
Bùi Thanh Dật không có thực quyền trong triều đình, anh cũng không thể giúp đỡ Bùi gia giải quyết nhiều vấn đề. Chỉ cần anh đảm bảo bản thân không xảy ra chuyện gì, an phận làm Hàn lâm đã là sự trợ giúp tốt nhất cho Bùi gia rồi. Bùi Thanh Dật có ở lại cũng chẳng giúp được gì, nếu biết nhiều hơn, bất cẩn vạ miệng còn phiền phức hơn. Diệp thị chỉ căn dặn vài câu rồi phất tay áo thả Bùi Thanh Dật đi.
Bùi Thanh Lân là người trong cuộc nên bị giữ lại, mà người được xem như trụ cột tương lai của Bùi gia – Bùi Thanh Hoằng – cũng bị giữ lại. Hắn vỗ nhẹ bàn tay của Lan Mân: "Tử Giác mang những lễ vật kia về trước đi. Ta sẽ không ở lại lâu đâu, chắc chắn sẽ về trước nửa đêm."
Lan Mân khẽ gật đầu chuẩn bị rời đi, cuối cùng vẫn đứng lại vì một câu của Diệp thị: "Tử Giác cũng ở lại đi. Dù sao thì con cũng được gả vào Bùi gia rồi, vậy thì con chính là người nhà họ Bùi. Học tập nhiều một chút, quan sát kĩ một chút, vậy mới có thể trợ giúp Bùi Thanh Hoằng, khiến Bùi gia ngày càng lớn mạnh."
Mọi người ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ, Bùi Thanh Lân lập tức nói về hôn sự của mình: "Nếu cha mẹ thực sự muốn để con cưới trưởng công chúa Du Dương thì cũng được. Không lâu nữa là tới kỳ khoa cử rồi, vẫn là khảo sát trạng nguyên cả văn cả võ. Hai người muốn con cưới trưởng công chúa Du Dương thì cũng không thể để con chỉ dựa vào Bùi gia mà cưới nàng ấy được. Cha mẹ không muốn để con làm tướng quân, là sợ con tuổi còn trẻ, lên chiến trường không để ý liền cắt đứt hương khói Bùi gia, điều này con cũng biết. Lần này con đồng ý an phận cưới công chúa, chỉ xin cha mẹ hãy đồng ý để con tham gia khảo thí kỳ thi võ. Với lại, nhất định đừng động tay động chân gì vào kỳ thi."
Bùi Thanh Lân rất rõ ràng điểm này. Cho dù cậu có xuất sắc đến đâu, nếu Bùi Diên không muốn để cậu thành công, trong kỳ thi võ đừng nói đến là đoạt giải nhất, chỉ sợ ngay cả cơ hội thi đình* cũng không có.
*Thi đình: kỳ thi cuối cùng ở hoàng cung do Hoàng đế tổ chức.
Bùi Diên và Diệp thị đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng thở dài: "Kỳ Diên đã lớn rồi, tự mình biết chừng mực. Cha cũng không quản nổi con, điều kiện này ta có thể đồng ý, nhưng con tuyệt đối không được gây ra chuyện gì tự rước họa vào thân ở hôn lễ!" Người kia cũng chỉ yêu cầu Bùi Thanh Lân phải thành hôn cùng trưởng công chúa Du Dương mà thôi, chuyện võ trạng nguyên có thể gã cũng sẽ đồng ý.
"Cha mẹ yên tâm, con không tùy hứng đến mức kéo toàn bộ Bùi gia xuống nước đâu." Nếu Hoàng đế đã đáp ứng, mối hôn sự này thực sự không thể tùy tiện nói hủy là hủy. Bùi Thanh Lân còn nhỏ tuổi không có nghĩa là cậu không hiểu chuyện.
Thấy Bùi Thanh Hoằng đang ngồi ngay ngắn, cậu đá chân hắn dưới gầm bàn: "Ca cũng hứa đi, tuyệt đối không được làm chuyện gì thừa thãi trong kỳ thi của đệ!" Suýt chút nữa là cậu quên mất, sức ảnh hưởng của huynh trưởng nhà mình trên triều đình cũng không hề nhỏ.
Bùi Thanh Hoằng nhìn sắc mặt của Bùi Diên và Diệp thị, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, trong lời nói còn có mấy phần dỗ dành: "Được được được, ta xin cam đoan, tuyệt đối sẽ không can thiệp vào kỳ thi của đệ!" Nói thật, Bùi Thanh Hoằng cũng không tài nào lý giải được sự cẩn thận từng li từng tí của cha mẹ với tiểu đệ của mình. Hắn thấy, để Bùi Thanh Lân ăn chút trái đắng cũng là chuyện tốt.
Nhận được sự cam đoan từ cha mẹ và huynh trưởng, Bùi Thanh Lân vô cùng vui vẻ. Bùi Diên kéo Bùi Thanh Hoằng qua nói chuyện gì đó tương đối bí mật, Diệp thị cũng kéo Lan Mân sang một bên nói chuyện: "Hai người bọn họ nói chuyện của bọn họ, hai mẹ con ta nói chuyện của chúng ta. Nói cho nương biết, chuyện ngày hôm qua con thấy thế nào?"