Lấy Vợ Lấy Phải Thái Thượng Hoàng

Chương 53: Đền bù khụ khụ




Ánh mắt của Bùi Thanh Hoằng quá là ám muội, da mặt vốn không thể tính là dày của Lan Mân lập tức nhiễm một tầng đỏ ửng. Bùi Thanh Hoằng đương nhiên không có ý định cứ như vậy mà bỏ qua cho Lan Mân, dù sao thì giữa hai người vẫn còn một khoảng cách vô hình.

Bây giờ cả hai đều không mặc quần áo, hơn nữa còn kề sát nhau như muốn dính thành một thể. Tuy đang ở trong nước nhưng xúc cảm da thịt kề cận quả nhiên khác xa cảm giác ôm ấp qua mấy lớp quần áo.

Vì chuyển động của Bùi Thanh Hoằng, ôn tuyền vốn không gợn sóng chốc chốc lại lăn tăn mấy bọt nước nho nhỏ. Sau khoảng một canh giờ, đột nhiên bên ngoài vang lên âm thanh lanh lảnh cao vút của thiếu niên: "Thiếu gia! Thiếu gia ngài có ổn không? Nếu ngài không sao xin hãy trả lời ta một tiếng!"

Vừa dứt lời, Bùi Thanh Hoằng đang mặc áo choàng tắm liền xuất hiện, sắc mặt có chút xanh: "Ta đây không phải rất ổn sao, ngươi gào la vớ vẩn cái gì?"

Thư đồng Thập Cửu oan ức cúi đầu: "Còn không phải do ngài vào lâu như vậy sao... Bình thường ngài chỉ vào lâu nhất là nửa canh giờ, hôm nay tự dưng lại ngâm hẳn một canh giờ. Đã thế thủ vệ đại ca còn không cho ta vào nữa chứ."

Trong phủ cũng không phải là chưa từng có chuyện như vậy. Có lần Bùi Thanh Dật ngâm suối nước nóng lâu đến mức choáng váng, cũng may mà phát hiện kịp thời nên không gây ra đại họa. Bùi Thanh Hoằng vẫn luôn tắm rất quy củ, giờ này đã đến lúc hạ nhân đến lấy quần áo bẩn đi giặt. Thập Cửu lo lắng như vậy cũng là lẽ đương nhiên.

Mấy vị thủ vệ kia mở miệng ra toàn là quy tắc này quy tắc nọ, bọn họ cam đoan Bùi Thanh Hoằng không sao cả, một mực không chịu để hắn vào. Chính bọn họ cũng nhất quyết không chịu vào, sợ làm phiền chủ tử. Giằng co một hồi lâu, cuối cùng thủ vệ chỉ chịu đồng ý để Thập Cửu đứng ngoài cửa gọi.

Nể tình trái tim chân thành của đối phương, Bùi Thanh Hoằng ho nhẹ hai tiếng: "Được rồi, không phải còn có Tử Giác ở đây sao? Nếu thật sự xảy ra chuyện, chờ ngươi đến ta đã sớm chết rồi. Lần sau đừng lỗ mãng như thế." Mấy người giữ cửa được Bùi Thanh Hoằng sắp xếp cũng không phải kẻ ngốc, tất cả đều là người tập võ tai tính mắt tinh. Nếu hắn ở bên trong thực sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn bọn họ sẽ là người đầu tiên chạy vào.

Thập Cửu ngượng ngùng sờ sờ đầu: "Ta biết rồi." Lúc này hắn mới nhìn thấy Lan Mân đứng sau lưng Bùi Thanh Hoằng, y mặc tiết y* có kiểu dáng tương tự Bùi Thanh Hoằng. Thập Cửu vội vàng thỉnh an: "Thì ra lang quân tới ngâm suối nước nóng với thiếu gia a, vất vả cho ngài rồi. Chào buổi tối lang quân!"

*Tiết y: đồ lót.

Nếu người ngoài nói lời này thì rất dễ khiến người ta tức giận, nhưng lời này của Thập Cửu cùng điệu cười ngu ngơ của hắn lại dễ dàng chọc cười người khác. Ở Bùi phủ đã được một thời gian, Lan Mân cũng hiểu ít nhiều về thư đồng này. Y mỉm cười đáp lại, nghiêng người để Thập Cửu bước vào đem quần áo bẩn của hai người ra.

"Đi thôi, chúng ta về nghỉ ngơi." Bùi Thanh Hoằng vô cùng tự nhiên nắm lấy bàn tay của Lan Mân. Người sau vô thức giật tay lại nhưng không quá dùng sức, sau đó liền thuận theo để hắn tùy ý nắm chặt. Y nhỏ giọng "ừm" một tiếng, giọng nói khàn hơn rất nhiều so với trước khi tiến vào ôn tuyền.

Sau khi phu thê Bùi Thanh Hoằng rời đi, Thập Cửu cầm rổ quần áo bẩn mới quay lại trừng mắt với người gác cổng: "Cười cái gì mà cười? Có gì hay mà cười? Sao lúc tranh cãi ngươi không cho ta biết lang quân cũng vào rồi?"

Nếu mấy người này cho hắn biết Lan Mân ở trong hắn đã không ở đó la hét ầm ĩ rồi, ban nãy hắn sốt ruột muốn chết luôn. Thấy Thập Cửu như vậy, mấy thủ vệ to con kia cứ cười mãi: "Ngươi đâu có hỏi bọn ta, không hỏi thì tại sao bọn ta phải nói chứ."

Hình như nghe cũng có lý. Có lẽ đám người này không chịu nói đơn giản là vì không quen hắn, muốn nhìn hắn làm trò hề chút chơi. Đại nhân độ lượng đây không thèm so đo với mấy tên to đầu này, bỏ đi bỏ đi! Cơn giận của Thập Cửu hơi tiêu đi một chút.

Hắn lại nghĩ tới bộ dáng của Lan Mân, ôm rổ quần áo bẩn trong lòng, mũi chân vô thức vẽ vòng tròn trên mặt đất: "Thôi ta đây không thèm tính toán chuyện này với các ngươi nữa. Ta hỏi này, các ngươi nói xem, có phải lang quân bị thiếu gia bắt nạt không? Hình như giọng ngài ấy hơi khàn khàn, khóe mắt còn hồng hồng nữa chứ."

Hai tên thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, tiếng cười lại càng lớn hơn: "Trẻ con không hiểu chuyện thì đừng hỏi nhiều!" Thập Cửu bị bọn hắn cười đến ngớ cả người hừ hai tiếng.

Hai người sợ rằng tiểu thư đồng không hiểu thật sẽ chạy đến hỏi Bùi Thanh Hoằng khiến bọn họ bị phạt, đành trấn an Thập Cửu mấy câu: "Được rồi được rồi, là lỗi của bọn ta có được không? Ngươi nói là bắt nạt cũng không sai, tóm lại là loại chuyện này không tiện nói, sau này ngươi rước một cô về là hiểu ngay. Bọn ta có lòng khuyên ngươi một câu, đừng tùy tiện hỏi những điều không nên hỏi, thiếu gia mà biết là ngươi lại bị phạt đó."

Bùi Thanh Hoằng không hề hay biết chuyện nhỏ này đã khơi dậy hiếu kỳ của tiểu thư đồng về một đề tài hắn mù tịt, dù sao thì Bùi Thanh Hoằng cũng chưa bao giờ thời thời khắc khắc đặt sự chú ý lên tiểu thư đồng của mình. Sau khi nắm tay Lan Mân vào phòng ngủ, hắn rất tự nhiên mà buông tay y ra. Lúc buông tay hắn thoáng cảm nhận được lực cản nào đó, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ra không biết Lan Mân đã nắm chặt lại tay hắn tự bao giờ.

Bùi Thanh Hoằng không lên giường ngay khi mới về phòng như Lan Mân. Hắn ngồi lên ghế một lát rồi tự rót cho mình một chén nước, sau khi cổ họng thoải mái liền cầm một cái chén khác rót ít nước ấm cho Lan Mân: "Đừng ngủ vội, uống chén nước đã."

Nếu là trước đây, chắc chắn Lan Mân sẽ nhận lấy chén nước tự mình uống. Nhưng lần này y lại không làm như vậy.

Lan Mân cúi đầu xuống, trực tiếp uống nước trong chiếc chén Bùi Thanh Hoằng đang cầm.

Hôm nay đúng là bọn họ ngâm suối nước nóng có chút lâu, đến mức làn da nhăn nheo hết cả. Mấy giờ liền không uống nước, quả thực là y cũng hơi khát, nhưng vì một số lý do nên Lan Mân lười biếng không muốn động đậy.

Tinh thần của Bùi Thanh Hoằng tốt hơn nhiều so với Lan Mân. Mặc dù hôm nay vẫn chưa đạt đến mức độ mà hắn muốn, nhưng vừa nãy cùng ngâm ôn tuyền đã có thể coi như tiến một bước nhỏ. Có thể tiến thêm một bước là tốt rồi, hắn cũng không nóng vội, có thể chờ được.

Sau khi Lan Mân nhắm mắt lại, Bùi Thanh Hoằng vẫn ngồi trên ghế hồi lâu rồi mới thổi tắt nến. Hắn khẽ khàng đặt một nụ hôn lên phần trán mịn màng của đối phương rồi vén màn xuống.

Một lát sau khi hơi thở của Bùi Thanh Hoằng trở nên đều đặn, Lan Mân vốn đã đi nghỉ từ sớm lại mở mắt ra. Khi đôi mắt đã quen với bóng tối, y trở mình quay sang ngắm người nào đó đang ngủ say sưa một hồi lâu. Nhớ lại cảnh tượng ban nãy trong ôn tuyền, mặt y hóa xanh đổi đỏ không thôi, nhịn không nổi lăn qua lộn lại một lúc lâu mới miễn cưỡng ép mình ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau chính là sinh nhật của Bùi Thanh Hoằng. Từ sáng sớm mọi nơi trong Bùi phủ đã trở nên bận rộn, đặc biệt là phòng bếp. Bọn họ phải chuẩn bị nguyên liệu sớm hơn mọi khi rất nhiều để chuẩn bị cho yến tiệc sinh nhật của Bùi Thanh Hoằng.

Để mừng sinh nhật Bùi Thanh Hoằng, đêm qua Bùi Thanh Dật đã trở về từ hoàng cung, ngủ cùng Vinh Hân quận chúa một đêm. Kết quả mới sáng sớm tinh mơ anh đã bị đánh thức bởi tiếng ồn của vợ mình, sau đó cố mãi không ngủ lại được nên đành ngồi viết thiệp chờ Bùi Thanh Hoằng.

Hôm nay là sinh nhật Bùi Thanh Hoằng, vậy mà hắn còn xuất hiện muộn hơn mọi khi. Không vì lý do nào khác, chính là vì Lan Mân khăng khăng muốn chải tóc cho hắn: "Ta đã có thể chải lông Trắng Mượt cho ra dáng rồi. Hôm nay là sinh nhật của phu quân, chẳng lẽ ngươi còn muốn bắt ta nhìn nam nhân khác chạm vào tóc của ngươi. Hôm nay nhất định phải cho ta làm."

Bùi Thanh Hoằng nhìn Trắng Mượt ló cái đầu rối bù ra khỏi ổ định từ chối nhưng lại bị ánh mắt mong chờ của Lan Mân làm cho mắc nghẹn. Hơn nửa canh giờ sau, cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng có thể ra ngoài gặp người.

Thật ra hơn nửa canh giờ ban nãy hắn cảm thấy tay nghề của phu nhân nhà mình quả thực là có tiến bộ. Hắn không bị chải rụng từng nắm từng nắm tóc lớn, nhưng đôi lúc vẫn bị Lan Mân kéo tóc mạnh đến mức phải kêu lên. Người gặp nạn không chỉ có mình hắn, Trắng Mượt cũng bị đè ra chải lông ngoao ngoao thê thảm hồi lâu. Trên đầu Trắng Mượt có một bím tóc nhỏ được thắt bằng sợi dây đỏ chót, nó nép trong ngực Bùi Thanh Hoằng, nước mắt lưng tròng xuất hiện trước mặt mọi người cùng gia chủ.

"Nhị thiếu gia sinh nhật vui vẻ!" "Nhị công tử sinh nhật vui vẻ!" "Nhị biểu ca sinh nhật vui vẻ!"... Ai ai gặp Bùi Thanh Hoằng trên đường cũng chúc phúc, hắn đặc biệt gật đầu đáp lại từng người một, gặp người khá quen còn nói câu cảm ơn.

Sau khi đến đại đường, Bùi Thanh Lân hớn hở bưng một bát mỳ trường thọ cho huynh trưởng nhà mình: "Nhị ca sinh nhật vui vẻ! Mau lại đây ăn mỳ trường thọ đi, cầu cho ca được khỏe mạnh dẻo dai sống lâu trăm tuổi!"

Thấy Lan Mân đứng cạnh Bùi Thanh Hoằng, Bùi Thanh Lân nói tiếp: "Nếu lang quân vẫn chưa ăn sáng thì ăn chút điểm tâm trong bếp với chúng ta đi. Mỳ trường thọ này được chuẩn bị đặc biệt cho ca ca nên nương chỉ làm một bát thôi."

Bùi Thanh Hoằng nhận lấy bát mỳ trong tay cậu, tự nhiên ngồi cạnh Lan Mân vùi đầu vào ăn. Bùi Thanh Lân lại hỏi Lan Mân: "Có phải lời chúc đầu tiên Nhị ca nhận được hôm nay là của lang quân không?" Diệp thị từng nói phải tận lực giảm thiểu việc gọi Lan Mân bằng cách gọi nữ tử, cậu không thể gọi Lan Mân là tẩu tẩu nhưng gọi tên cũng không ổn, liền dứt khoát gọi lang quân lang quân giống những người khác, nay cũng đã quen miệng.

Lan Mân sửng sốt một chút: "Là ta, sao vậy?" Bùi Thanh Hoằng ngủ chung phòng với y, trí nhớ của y cũng không kém, đương nhiên vừa thấy đối phương mở mắt đã chúc hắn sinh nhật vui vẻ.

"Không có gì, chỉ là trước đây lời chúc đầu tiên đều là ta dành cho Nhị ca. Hiện tại đổi thành ngươi, không biết vì sao trong lòng cảm thấy hơi lạc lõng."

Tính tình Bùi Thanh Lân vẫn rất trẻ con. Trước kia khi Bùi Thanh Hoằng chưa kết hôn, cậu thường ngủ chung cùng Nhị ca nhà mình, cho dù không ngủ chung cũng phải chạy đến gõ cửa phòng Bùi Thanh Hoằng từ sáng sớm, xưa nay chưa từng quên ngày nào.

Sau khi cưới vợ Bùi Thanh Hoằng vẫn đối với cậu rất rốt, cậu cảm thấy trong phủ có thêm một người cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà, dù Nhị ca cưới một nam nhân nhưng cậu không thể giống như trước kia, tùy tiện gõ cửa còn không được chứ đừng nói đến xông vào. Điều này khiến Bùi Thanh Lân chân chính nhận ra sự thực rằng, người huynh trưởng luôn luôn che chở yêu thương mình đã bị người khác cướp đi thật rồi. Nghĩ đến đây trong lòng cậu khó tránh khỏi xúc động.

Lan Mân chỉ coi cậu là một đứa trẻ, cũng không để lời nói của Bùi Thanh Lân trong lòng. Vào sinh nhật của y, mấy cha con Bùi gia đều lên triều mừng thọ Thái thượng hoàng, không có người tổ chức sinh nhật cho y như vậy. Nhân cơ hội này phải cảm nhận bầu không khí mừng sinh nhật nhà họ Bùi một phen mới được.

Bùi Thanh Hoằng gần như cười suốt cả ngày, hạ nhân phạm phải sai lầm nhỏ cũng dễ dàng được tha thứ. Cho dù là người suốt ngày buồn rầu đau khổ cũng sẽ mỉm cười chúc phúc cho Bùi Thanh Hoằng, tuy trong ngày không xảy ra chuyện gì đặc biệt vui mừng, nhưng mỗi người đều cảm thấy ung dung hơn bình thường rất nhiều.

Ban ngày Lan Mân giết thời gian cùng Bùi Thanh Hoằng - người không có việc gì để làm, đến bữa cả nhà đặc biệt cùng nhau dùng cơm vì hôm nay là sinh nhật của Bùi Thanh Hoằng. Qua ba tuần rượu, màn kịch quan trọng nhất của ngày mới bắt đầu...

Đến giờ tặng lễ!