Lấy Vợ Lấy Phải Thái Thượng Hoàng

Chương 46: Sự cố đột ngột




Trước khi Hoàng đế kịp đáp ứng mối hôn sự này, Bùi Thanh Lân vội vã chạy qua tìm huynh trưởng của mình. Kiến thức của Bùi Thanh Dật về chuyện tình cảm là con số không tròn trĩnh, cậu chỉ có thể tự mình tìm cha làm ầm ĩ một trận. Với những chuyện quan trọng thế này, Diệp thị luôn nhất nhất nghe theo sắp xếp của trụ cột gia đình Bùi Diên. Bởi vậy cả nhà chỉ còn mỗi mình Bùi Thanh Hoằng là Bùi Thanh Lân có thể tìm kiếm sự an ủi.

Kỳ nghỉ lễ của Bùi Thanh Hoằng bắt đầu một ngày trước Tết trùng cửu, hắn bắt đầu nghỉ từ ngày mùng 8 tháng 9. Thư cục nơi Lan Mân làm việc vẫn chưa được nghỉ lễ, bởi vậy y đã thức dậy rời đi từ sớm. Bùi Thanh Hoằng mơ mơ màng màng nói một câu "sáng hảo" rồi lại vùi đầu vào ngủ tiếp, một hồi lâu sau mới thiu thiu chuẩn bị thiếp đi thì lại bị đánh thức bởi tiếng đập cửa rầm rầm rầm.

"Ca, huynh đã dậy chưa?!" Chẳng cần nghe cũng biết đây là giọng nói của Bùi Thanh Lân. Tuy vẫn muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa nhưng Bùi Thanh Hoằng vẫn lặng lẽ đứng dậy mặc áo khoác. Trắng Mượt bị âm thanh ngoài cửa dọa tới dựng đứng cả lông, nó giận dữ thò đầu khỏi giỏ ngủ, tròn xoe mắt mèo nhìn kẻ đáng ghét vừa phá bĩnh giấc ngủ của mình. Ngoài cửa là một thiếu niên trang phục chỉnh tề, Trắng Mượt bất mãn ngoao ngoao hai tiếng rồi lại vùi đầu vào chiếc giỏ ngủ êm ái. Chăn nệm bông mềm thoải mái của Trắng Mượt chính là quần áo cũ đặc biệt mềm mại.

"Mới sáng sớm, lại làm sao nữa?" Bùi Thanh Hoằng kéo người vào đóng cửa lại, trông vẫn còn vẻ ngái ngủ, giọng nói khàn khàn hiển nhiên là mới rời giường.

Bùi Thanh Lân vừa ngồi xuống lại bật phắt dậy như thể vừa đặt mông xuống đống than, thấp thỏm không yên: "Ca, chuyện cha thay đệ cầu cưới trưởng công chúa Du Dương, huynh nghe nói chưa?"

Bùi Thanh Hoằng rửa mặt bằng nước lạnh xong liền tỉnh táo hơn nhiều, sau khi y phục chỉnh tề mới đáp lời Bùi Thanh Lân: "Cha thỉnh cầu Hoàng đế và Thái thượng hoàng mối hôn sự này ngay trên triều, đương nhiên ta biết. Sáng sớm đệ đã chạy tới quấy nhiễu giấc ngủ của ta chỉ vì chuyện này?"

Gương mặt của Bùi Thanh Lân nhanh chóng đỏ bừng lên. Dù sao cậu cũng chỉ mới là thiếu niên mười sáu tuổi, Bùi Thanh Hoằng mới nói một câu đã mất hết cái vẻ vờ như trưởng thành của mọi khi. Hai tay cậu xoắn xuýt hết cả lại, lúng túng đáp: "Ca, huynh có thể giúp đệ thuyết phục cha rút lại chuyện này được không? Coi như là nói đùa thôi? Đệ thực sự không muốn kết hôn với trưởng công chúa Du Dương đâu."

Bùi Thanh Hoằng lập tức trở nên nghiêm nghị: "Nếu đệ không muốn thì hãy tự nói với phụ thân. Dù có đến chỗ của ta, ta cũng chẳng giúp gì được." Việc hôn nhân không thể không có cha mẹ làm chủ, bà mai giới thiệu. Nếu tự mình lén lút thành hôn với người khác hoặc cao chạy xa bay cùng người yêu sẽ khiến người ta xem thường nói này nói nọ, ngay cả cha mẹ và gia tộc cũng sẽ từ mặt.

Bùi gia không phải gia tộc có nội tình phức tạp, đấu đá nội bộ, nhưng gia quy thì cực kỳ nghiêm khắc. Trong ba người con trai họ Bùi, chỉ riêng Bùi Thanh Hoằng có quyền tự quyết định, hai người còn lại hoàn toàn không có cách nào điều khiển được chuyện hôn nhân của mình. Muốn nhận được sự ưu ái của bậc đế vương, ít nhiều gì cũng phải trả giá. Không ít công tử quyền quý Bùi Thanh Hoằng quen biết đều được cha mẹ sắp xếp sẵn cho một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối.

Tuy người ta hay nói tam thê tứ thiếp, nhưng trong nhà chỉ có chính thê được thừa nhận thực sự. Bùi Thanh Lân được cha mẹ chiều chuộng hơn người thường rất nhiều, lâu nay sinh hoạt tùy hứng, không thể đột ngột bảo cậu lấy ai cậu liền vui vẻ lấy người đó.

"Đệ có nói với cha mẹ cũng vô ích mà thôi." Có lẽ Bùi phụ đã ấp ủ mối hôn sự môn đăng hộ đối này từ sớm. Huynh trưởng cậu Bùi Thanh Dật "may mắn" "được" ban hôn cho quận chúa Vinh Hân cao cao tại thượng, đến giờ ngay cả con gái cũng chưa có. Nhị ca lại càng vô vọng, cưới nam thê thì đương nhiên không thể kéo dài hương khói Bùi gia. Kỳ vọng trông mong của toàn bộ gia đình đều đổ lên người Bùi Thanh Lân, trước giờ cậu chưa từng có ý định trốn tránh trọng trách này, nhưng mối hôn sự này đến quá đột ngột. Nhất thời Bùi Thanh Lân không thể nào chấp nhận nổi sự thật này.

"Đệ thực sự cảm thấy quá sớm, hay là đã có người trong lòng?" Bùi Thanh Hoằng cũng là người từng trải, tuy chưa từng chân chính yêu ai nhưng trông dáng vẻ này của Bùi Thanh Lân, e là đối phương đã sớm trao tâm cho cô nương nhà nào rồi.

Mặt Bùi Thanh Lân lại càng đỏ tợn, nói chuyện lắp ba lắp bắp: "Ai, ai, ai nói đệ có người trong lòng chứ?"

"Nếu như không có thì Tiểu Kỳ cứ an tâm kết hôn với trưởng công chúa Du Dương là được rồi. Chuyện này chắc chắn cha đã thương lượng với mẫu thân, đệ còn không tin tưởng vào mắt nhìn của phụ mẫu sao?" Cho dù vẫn chưa bàn bạc với Diệp thị thì mắt nhìn người của Bùi Diên vẫn cực kỳ chuẩn xác, huống chi tên gọi, dung mạo, tính cách cùng gia thế của trưởng công chúa Du Dương đều hoàn mỹ vô cùng.

"Nương đã chọn thì đương nhiên là tốt, nhưng đệ không thích nữ nhân lớn tuổi hơn mình. Hơn nữa nàng là công chúa, vậy chẳng phải là cha mẹ sẽ phải hành lễ với nàng à? Đệ không muốn cha mẹ phải hạ mình, cũng không muốn làm cái gì mà phò mã." Bùi Thanh Lân vẫn cau có mặt mày.

"Trưởng công chúa Du Dương là huyết thống của tiên hoàng, chỉ lớn hơn đệ có ba tuổi mà thôi. Tính tình đệ vốn năng nổ, đương nhiên mẫu thân sẽ không chọn một nàng dâu còn hoạt bát hơn đệ, vậy thì sao có thể quản được gia đình chứ. Công chúa là người biết lễ nghĩa, mặc dù gọi là gả vào, nhưng chắc hẳn nàng sẽ chọn một nơi gần Bùi phủ để làm phủ phò mã thôi. Nếu công chúa không bắt ép, đệ vẫn có thể ở Bùi gia mà. Còn chuyện hành lễ, đệ không cần lo cha mẹ phải thiệt thòi."

Tuy người của hoàng gia thân phận cao quý, nhưng địa vị của công chúa và hoàng tử có sự khác biệt rất lớn. Ở Đại Lam, khi thấy hoàng tử hoặc Hoàng đế, phụ mẫu của hoàng tử và phi tử, hay quốc trượng* đều phải hành lễ, nhưng công chúa xuất giá chưa chắc đã được hưởng đãi ngộ này.

*Quốc trượng: cha của Hoàng hậu.

Cho dù là công chúa được Hoàng đế sủng ái ngút trời đi chăng nữa, hoàng thất đã quy định: chỉ cần cha mẹ của phò mã thuộc dòng dõi hoàng tộc hoặc là quan nhị phẩm trở lên, hay mang danh cáo mệnh* thì đều không cần hành lễ. Được sủng ái cũng như vậy, huống chi là những công chúa bị đối xử lạnh nhạt bấy lâu. Nhà chồng chỉ cần không làm ra loại chuyện khác người, bản thân công chúa không gây khó dễ thì cũng sẽ không có người bám riết lấy vấn đề hành lễ mà chỉ trích. Mặc dù Bùi Diên và Diệp thị là quân thần, nhưng một người nắm chức quan nhất phẩm, một người lại được Hoàng đế phong là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Chỉ cần trưởng công chúa Du Dương không mọc mắt trên đầu, chắc chắn nàng sẽ không bày ra uy phong công chúa trước mặt nhị lão Bùi gia. Huống chi nàng luôn được ca tụng là ôn nhã biết lễ nghĩa, trưởng công chúa Du Dương cũng chính là người Diệp thị từng chọn làm thê tử cho Bùi Thanh Dật.

*Cáo lệnh: mẫu thân của quan lại.

Chỉ là lúc đó nàng vẫn còn quá nhỏ tuổi. Nay đã qua nhiều năm, công chúa đã mười chín xuân xanh, nếu hoàng thất còn tiếp tục trì hoãn thì trưởng công chúa Du Dương sẽ thành gái lỡ thì. Tính tình Bùi Thanh Lân nông nổi, có một người thận trọng áp chế lại quả thực không thể tốt hơn.

"Coi như nàng không để cha mẹ thiệt thòi. Nhưng phò mã đệ đây cũng không thể dỗ dành nàng ngày này qua ngày khác được. Nàng đã sắp hai mươi, lớn như vậy rồi vẫn chẳng ai thèm lấy, ai biết liệu có phải có tật xấu gì hay không? Hơn nữa cha mẹ và huynh từng nói Bùi gia chúng ta đang bị để mắt, cưới công chúa về chẳng phải càng khiến hoàng thất để ý hay sao?" Bùi Thanh Lân vẫn không hiểu.

Thấy Bùi Thanh Lân vẫn lầm bầm không vui, Bùi Thanh Hoằng kiên nhẫn phân tích lợi hại cho cậu: "Trưởng công chúa Du Dương không phải do Thái hậu đương thời sinh ra nhưng lại được Thái thượng hoàng sủng ái, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến địa vị Bùi gia." Vị trưởng công chúa này là huyết thống của Tiên hoàng, tuy nhiên lại do Hoàng thái phi đã từ trần sinh ra. Nàng vẫn luôn quy quy củ củ chờ trong cung, không đắc tội bên nào. Có thể coi nàng là một mối ràng buộc giữa Thái thượng hoàng và Hoàng đế. Nếu lấy nàng về, chắc chắn Bùi gia và hoàng thất sẽ bị trói lại càng chặt.

"Nói chung đệ không muốn kết hôn với bà cô đó đâu! Cha thích thì tự cưới đi, không thì để đại ca cưới cũng được!" Lúc nổi hứng lên Bùi Thanh Lân liền ném hết lý lẽ ra sau đầu.

"Hồ đồ!" Bùi Thanh Hoằng đập mạnh lên bàn. Ấm trà trên bàn bị sức lực của hắn chấn động đến mức nảy lên hai lần, từ nhỏ đến giờ Bùi Thanh Lân chưa từng thấy Nhị ca tức giận, cậu ngớ cả người ra nhìn hắn trân trối.

"Cái tật nói bậy đó đệ mãi vẫn không chịu sửa, trưởng công chúa có thể để đệ nói xằng nói bậy như vậy sao? Đệ muốn để cha, để đại ca lấy công chúa? Đường đường là công chúa có thể làm thiếp cho người ta sao? Dù đệ có ở đây nói cả ngày đi chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì đâu, ta tuyệt đối sẽ không khuyên cha nửa lời. Nếu đệ thật sự không muốn lấy công chúa thì đi mà cầu xin cha, để cha đi nói với bệ hạ rằng người nhất thời bị hồ đồ rồi!"

"Nếu nói lời này với cha, chắc chắn người sẽ chặt đứt chân đệ..." Bùi Thanh Lân yếu ớt đáp lại. Chỉ là cậu muốn nói cho sướng miệng chút thôi mà... Thật ra cậu đến tìm Bùi Thanh Hoằng kể khổ cũng vì muốn Nhị ca đập nát giấc mộng của mình, kéo mình về thực tại mà thôi.

"Nếu chính đệ cũng biết vậy thì đừng nghĩ nhiều nữa. An phận làm tân lang đi, phía trên vẫn chưa chính thức chấp thuận mối hôn sự này, chí ít cũng phải mấy tháng nữa công chúa mới có thể xuất giá. Tự mình đoạn tuyệt cho dứt khoát đi." Bùi Thanh Hoằng vỗ vai Tam đệ mình. Đối phương ăn nói hàm hồ chẳng biết lựa lời, phản ứng này hẳn là không đành dứt bỏ người trong lòng. Không phải trưởng công chúa Du Dương không đủ tốt, chỉ là trong lòng cậu đã có người tốt hơn mà thôi.

Mà, cũng thật đáng tiếc cho Tam đệ. Nhất định phải tự mình bóp chết mối tình đầu ngây ngô mới hé nở.

Nhìn dáng vẻ thất thểu của Bùi Thanh Lân, Bùi Thanh Hoằng thở dài, bế Trắng Mượt lên ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lông: "Mượt ơi là Mượt, Tam đệ cũng sắp cưới vợ sinh con rồi. Không biết khi nào chuyện của ta mới thành đây?"

Trắng Mượt được vuốt ve thoải mái đến mức kêu méo mèo. Bùi Thanh Hoằng vừa nhắc tới Lan Mân, toàn bộ lông của nó lập tức dựng đứng lên, có điều Bùi Thanh Hoằng đang mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không để ý. Thái Thúc Lan đang phê duyệt tấu chương ở hoàng cung xa xa lại đột nhiên hắt hơi một cái, suýt chút nữa lỡ tay vẽ một vệt dài lên tấu chương.

Thường Tú vội vàng sai người tới ngự thiện phòng pha trà gừng chữa cảm, lại nhắc tới chuyện của trưởng công chúa Du Dương: "Hình như Thái hậu và Hoàng đế không vừa ý mối hôn sự này cho lắm. Nô tài nghe người bên Thái hậu nói, hình như Thái hậu có ý định để công chúa Linh Ngọc kết thân với Bùi gia." Linh Ngọc công chúa là công chúa nhỏ tuổi nhất của Tiên hoàng, lớn hơn tiểu Hoàng đế ba tuổi. Nàng được Thái hậu trẻ tuổi nhận làm con nuôi, chắc chắn là gần gũi với Thái hậu hơn trưởng công chúa Du Dương nhiều.

Thái Thúc Lan chỉ ngừng tay một chút rồi lại tiếp tục phê duyệt tấu chương: "An bài hôn sự của trưởng công chúa Du Dương với Bùi tam công tử sớm một chút. Ngươi đi tìm bà mai với vài lão nhân trong cung đến tẩm điện của công chúa giải quyết đi."

"Đúng rồi bệ hạ, còn một việc. Nô tài không biết có nên nói hay không?"

Thái Thúc Lan chỉ đáp một từ: "Nói."

"Hôm nay Bùi thái phó hẹn người ở duyên khách [1], nơi hẹn vẫn là lầu ba. Tiểu bá vương của Tô gia cũng tới."

Cuối cùng Thái Thúc Lan cũng ban cho hắn thêm vài từ: "Theo dõi, báo cáo!"

Nhân vật chính bị hai người nghị luận sau lưng – Bùi Thanh Hoằng - lúc này đã rửa mặt sạch sẽ để tới chỗ hẹn. Dù đang trong kỳ nghỉ nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể nhàn rỗi ở nhà. Việc chuẩn bị cho Tết trùng cửu đã có người hầu trong phủ lo, hắn không cần bận tâm. Nhưng chuyện tờ báo vẫn chưa được giải quyết, Bùi Thanh Hoằng đương nhiên phải tranh thủ thời gian rảnh rỗi, thành tâm thành ý mời người về.

Người hắn muốn mời là con thứ của Tô gia – Tô Tĩnh. Tô gia không mấy hòa hợp với Bùi gia, nhưng trong những người Bùi Thanh Hoằng quen biết thì Tô Tĩnh là người thích hợp nhất để giữ chức vị này. Đề nghị bổ nhiệm ai là quyền của hắn, nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là Hoàng đế hoặc Thái thượng hoàng. Có thể hợp tác vui vẻ hay không, trước tiên hắn vẫn phải gặp gỡ nhân tài trước.

Bùi Thanh Hoằng không muốn tới duyên khách, nhưng đây là nơi Tô Tĩnh thường xuyên tới. Để tỏ lòng thành của mình, hắn đành hẹn gặp ở địa bàn của Tô gia.

Chỉ là khi đến nơi hẹn lại xảy ra một chuyện bất ngờ. Tô Tĩnh hắn chờ vẫn chưa tới, một thanh niên mặc áo gấm lại đột nhiên xông vào: "Bùi Thanh Hoằng! Bùi gia các ngươi sao có thể xứng đáng với ta..."

_______

[1] Mình không biết chính xác từ này nghĩa là gì, đây là duyên trong duyên phận, khách trong khách khứa. Có lẽ là nơi để uống trà nói chuyện gì đó?____?