*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tóm lại, biểu cô gia vào trong nhìn sẽ biết." Nói xong lời này, nha hoàn kia phủi phủi bùn đất dính trên người rồi chạy thẳng, hoàn toàn không để tâm duy trì hình tượng rụt rè mà một nữ tử nên có.
Dù sao Lan phủ cũng không đến mức có thích khách chạy tới, trong nhất thời, ngoài hỏa hoạn hắn nghĩ không ra trong phủ có thể xảy ra đại sự gì. Bùi Thanh Hoằng nhìn về phía tiểu viện, bên trong không có khói, hiển nhiên không phải hỏa hoạn. Xem biểu tình của nha đầu kia, sợ là người trong viện đã xảy ra chuyện bê bối khó lường.
Hắn nhớ tới Lan Mân ngủ say bên trong, lại liên tưởng tới bộ dáng buồn ngủ mơ mơ màng màng của đối phương, trong lòng cảm thấy không ổn, lập tức bước chân thật nhanh về phía tiểu viện. Phúc bá cũng chậm chạp đuổi theo: "Cô gia chờ chút, chẳng lẽ thiếu gia nhà ta đã xảy ra chuyện?"
Bùi Thanh Hoằng vừa vào cửa đã vội vàng chạy vào phòng ngủ của Lan Mân, khi hắn đi cửa vẫn đóng rất chặt, nhưng khi trở về lại khép hờ.
Trong lòng Bùi Thanh Hoằng "lộp bộp" hai tiếng, hắn lập tức đẩy cửa ra xem. Lan Mân vẫn an tĩnh nằm trên giường như trước, chỉ là tóc có chút lộn xộn, ngoài ra không có gì khác biệt so với lúc hắn rời đi. Bùi Thanh Hoằng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi vào cửa hiển nhiên hắn đã khiến Lan Mân bừng tỉnh, y chậm rãi ngồi dậy, vẫn còn buồn ngủ mở miệng: "Làm sao vậy?"
Bùi Thanh Hoằng đưa xiêm y cho y thay: "Sắp tới bữa tối rồi, ta tới gọi ngươi dậy. Chỉ là vừa rồi gặp phải một nha hoàn biểu tình hoảng loạn, chỉ vào tiểu viện nói bên trong xảy ra đại sự. Ta sợ ngươi có chuyện gì liền chạy tới xem, may là ngươi vẫn bình an vô sự."
Lan Mân thò tay vào áo, sau khi cài áo ngoài chỉnh tề mới đứng dậy rời giường. Không biết tại sao chẳng thấy thị nữ hầu hạ trong viện đâu, thấy tóc tai y lộn xộn, Bùi Thanh Hoằng liền cầm lược lên giúp đối phương chải mái tóc đen vừa dài vừa mượt.
Khi Lan Mân ngồi trên ghế xỏ giày, Bùi Thanh Hằng đứng ở phía sau chải đầu cho y. Tóc đối phương mảnh mà dài, tương đối dày, cầm trong tay cảm giác vừa mềm vừa mượt. Bùi Thanh Hoằng sợ làm rối tóc y, cẩn thận chải từng li từng tí, chọn một kiểu tóc đơn giản không lãng phí quá nhiều thời gian.
Mọi khi tai Lan Mân bị mái tóc dài che chuất không nhìn thấy, lúc Bùi Thanh Hoằng chải đầu vành tai trắng trẻo như bạch ngọc lộ ra phân nửa, khi ngón tay hắn chạm vào có thể thấy tốc độ nhiễm màu hồng nhạt bằng mắt thường. Trong đầu Bùi Thanh Hoằng kiên định ép xuống, nhưng lòng vẫn động đậy một chút, khóe miệng không khỏi hơi hơi giương lên, động tác càng thêm mềm nhẹ.
Y vừa chuẩn bị đầu tóc chỉn chu, Phúc bá vốn đi cùng Bùi Thanh Hoằng nhưng lại không thấy tăm hơi đâu đột nhiên gõ cửa vài cái: "Thiếu gia, ta là Phúc bá, ngài tỉnh rồi sao?"
Bùi Thanh Hoằng đang giúp Lan Mân gài ngọc quan [1]: "Có chuyện gì thì vào nói đi."
Phúc bá liền đẩy cửa tiến vào, đầu tiên nhìn sắc mặt Bùi Thanh Hoằng một chút, sau đó thu lại biểu tình vui sướng khi người gặp họa, nghiêm mặt nói: "Vừa nãy có nha hoàn lảo đảo thiếu chút nữa va phải cô gia, chỉ vào bên này nói là có chuyện lớn. Cô gia liền vội vàng chạy thẳng vào tiểu viện của chúng ta. Ta chậm chạp bị bỏ lại phía sau, đi theo vài vị thiếu gia, thế mới biết người xảy ra chuyện không phải chúng ta, là Thấm Tâm viên của tiểu thư xảy ra đại sự!"
Lan Mân nhặt gương đồng rơi dưới đất lên chỉnh lại ngọc quan hơi lệch một chút, thanh âm không chút biến hóa hỏi: "Bên kia xảy ra chuyện gì?"
Phúc bá nhìn Bùi Thanh Hoằng một chút, người sau hơi hất cằm ý bảo ông nói tiếp.
Lão nhân cúi đầu kéo kéo gương mặt đầy nếp nhăn của mình, trong đôi mắt đục ngầu lộ ra sự khinh thường với người xảy ra chuyện "chói lọi" kia: "Tiểu thư và Mã công tử bị nha hoàn phát hiện không mặc quần áo cùng ngủ trên một chiếc giường, còn không biết xấu hổ tứ chi quấn quýt thành một khối. Rất nhiều người đều nhìn thấy, phu nhân cũng bị người không biết liêm sỉ kia chọc giận đến nỗi ngất xỉu."
Lan Y Y bị tiếng thét chói tai của nha hoàn đánh thức, lúc nàng mở mắt cảm thấy một vật thể trần trụi đang quấn trên người mình. Định thần nhìn lại, hóa ra là một nam nhân trẻ tuổi vô cùng lòe loẹt [2]. Nàng sợ tới mức hoa dung thất sắc, tiếng thét còn vang dội hơn cả nha hoàn ban nãy.
Nha hoàn đang chuẩn bị đỡ nàng dậy, kết quả thân thích phương xa nào đó của Mã công tử tới viếng thăm cùng phụ mẫu nàng đều đứng ở cửa, lại còn hạ nhân trong phủ, hơn mười mấy đôi mắt đều nhìn thấy trò khôi hài này.
Lan Y Y còn tính biện minh, tức khắc đầu óc trống rỗng, lập tức lấy chăn trên giường che thân thể mình lại. Lúc này nàng mới cảm giác được cả người mình vừa đau vừa xót, đặc biệt là nơi nào đó bên dưới bỏng rát vô cùng, mấy đóa hồng mai trên giường như kim đâm thẳng vào mắt nàng.
Mà tên nam nhân đần độn đang lõa thể kia miệng vẫn còn gọi mỹ nhân, hiển nhiên còn chưa rõ tình hình hiện tại. Đến khi âm thanh bén nhọn của Mã phu nhân vang lên một tiếng "Nghiệp chướng!", hắn mới tỉnh táo lại, mặc áo choàng vào nhanh nhất có thể.
Lúc Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân cùng nhau xuất hiện trong phòng, hai người nhìn thấy Tôn thị đã ngất xỉu, mặt gia chủ Lan gia đen như có thể nhỏ ra mực. Còn có một nữ nhân trung niên phúc hậu ngồi trên ghế, vẻ mặt đau lòng bôi thuốc cho nam nhân trẻ tuổi bị cào đến chảy máu mấy vệt trên người.
Khăn trải giường dính bẩn đã sớm bị hạ nhân dọn đi, trên giường chỉ còn Lan Y Y run bần bật, sắc mặt trắng bệch ngồi trong góc.
"Đây là?" Bùi Thanh Hoằng vừa lên tiếng, Lan Y Y đang run lẩy bẩy đột nhiên nhào tới Lan Mân như người điên, nhưng nhanh chóng bị một người hầu thân thể cường tráng ngăn lại, trực tiếp kéo về chỗ cũ.
"Là Lan Mân! Chính là y làm, y ghen ghét ta, y muốn ta bại hoại thanh danh, ta muốn giết hắn!" Tay chân Lan Y Y đạp loạn lên, móng tay sắc nhọn cào ra vài vệt máu trên mặt người hầu.
Đôi mắt của mọi người đều đồng loạt huớng về bên này, gia chủ Lan gia lập tức lớn tiếng chất vấn: "Chuyện gì thế này?!"
Sắc mặt Lan Mân rất là vô tội, thanh âm lại càng thêm phần oán giận: "Ta vẫn luôn đi dạo trong phủ cùng phu quân, sau đó về giường nghỉ ngơi, Mộc Chi chỉ vừa mới gọi ta dậy. Xem dáng vẻ của vị công tử này thì hẳn là khách quý trong phủ đi, sức lực ta đến đâu thì dượng cũng biết. Ta thực đồng tình với cảnh ngộ bi thảm của biểu muội, chỉ là..."
Mã công tử ngủ cùng Lan Y Y cũng lên tiếng, hắn vừa mới nghe ý tứ của người Lan gia, bọn họ muốn hắn cưới nữ nhân điên trên giường này làm vợ, trong nhà có bao nhiêu ôn hương nhuyễn ngọc, loại thê tử bị bệnh thế này hắn chịu không nổi: "Ta và mẫu thân được Lan phu nhân mời tới làm khách trong phủ. Ta vẫn luôn quy quy củ củ, chính mẫu thân tận mắt nhìn thấy ta vào gian nhà này nghỉ ngơi. Còn tại sao vị Lan tiểu thư này lại vào phòng ta, một chút ta cũng không biết."
"Đây rõ ràng là phòng của ta, là Lan Mân, rõ ràng hắn phải tới chỗ Lan Mân, người bị tóm gian hẳn là y mới phải, sao có thể là ta chứ!" Tim Lan Y Y đập điên cuồng, đầu óc nàng bị kích thích, liền nói năng lộn xộn không biết lựa lời.
Mã công tử cũng biết Lan gia có công tử được gả làm nam thê cho Thượng thư bộ Công, thử tưởng tượng hậu quả của mình sẽ ra sao nếu ngủ với Lan Mân, sống lưng chợt lạnh. Hắn vốn có chút thương hại với nữ nhân mình đã ngủ cùng, nay toàn bộ đã bị lửa giận hừng hực thay thế, quay lại rống vào mặt Lan Y Y: "Thì ra là ả đàn bà độc địa này muốn hãm hại ta!"
Hắn vừa thốt lên lời này, cả người nàng đều dại ra, như thể bị người bóp lấy cổ họng, một tiếng cũng không thể nói.
_______
[1] Ngọc quan:
[2] Gốc là du đầu phấn diện (đầu thoa dầu mặt trát phấn): ý chỉ người có sức hấp dẫn nhưng thô tục.