- Sao hôm nay em về trễ vậy?
- Tôi đi về trễ thì liên quan gì đến anh?
- Sao lại cáu thế ?
" Gì đây? nói chuyện ngọt như đường vậy? mới lúc sáng còn vác cái mặt hầm hầm ra khỏi nhà mà...."
- Em khóc?
- Tôi mệt. Tôi đi ngủ đây.
Nó lướt qua hắn bước lên cầu thang thì bị 1 cánh tay choàng qua ôm rồi bế nó lên phòng. Hắn đặt nó ngồi xuống giường rồi lấy trong túi ra 1 chiếc hộp đỏ bên trong là 1 cặp nhẫn bằng bạc sáng loáng, mỗi chiếc bên trên có hình 1 nữa hình trái tim đính quanh là những hạt kim cương nhỏ tỉ mỉ, bắt mắt.
- Happy birthday vợ yêu
- Sao? hôm nay sinh nhật tôi à?
- .... Xin lỗi, hôm nay anh xử lí xong việc công ti thì trễ rồi, không tổ chức sinh nhật cho em được. Món quà bù nhá
- Tôi không cần quà. Anh cũng vì nghe lời Nhật Hạ nên mới mua cho tôi thôi. Dẹp đi
- Anh nghe lời Nhật Hạ. ý em là gì?
- Hức...hức chứ không phải anh cùng cô ấy đi chọn nhẫn ở trung tâm mua sắm rồi cô ấy bảo anh...hức mua đại cho em 1 đôi còn gì...hức hức. - Nó ấm ức tuôn ra 1 tràn.
- Anh nhờ cô ấy đi cùng anh để chọn nhẫn cho em mà. Anh nghĩ tay cô ấy cũng gần giống tay em. Anh không có mua cho cô ta, chồng em không dư tiền với gái khác .
- Thật à? Chả tin...hức - Mặt dù chưa tin lắm nhưng trong lòng nó bớt buồn đi phần nào. Hắn ngồi đây giải thích với nó khiến nó vui...à còn đỡ hơn là đá đít nó ra ngoài luôn.....hahha.
- Thôi em mà khóc nữa ngập đầu chết con kiến anh nuôi mất. đưa tay đây.
- Hì. - Nó bật cười với cái câu nói có cũng như không của hắn, đàn em hay các nhân viên trong công ti mà thấy chủ tịch của họ nói những câu lừa con nít thế này thì vừa nghe vừa nhặt mồm. Vui! là tâm trạng bây giờ của nó. Hắn vẫn nhớ sinh nhật nó, mặc dù chưa tin hẳn về chuyện hắn cùng Nhật Hạ đi chọn nhẫn nhưng nó sẽ bỏ qua chuyện này, nó không đáng để 1 người cao cao tại thượng như nó buồn phiền. ( Xuống chị ơi)
- a... lúc nãy bế em bây giờ đau chết đi được.
- Ai cho anh bắt chước tôi cái tật nhõng nhẽo đó?
- Này, em không biết thương hoa tiếc ngọc hay sao mà cứ la anh quài vậy.
- Thôi thôi, đau sao? có chảy máu không, để tôi đi lấy thuốc giảm đau với băng lại vết thương cho anh.
Nó nói xong chạy xuống tìm hộp sơ cứu rồi băng lại vết thương cho hắn.
- Tường Vy.- Không gian đang yên ắng thì tiếng nói của hắn phá vỡ
- Gì?
- Em có yêu tôi không?
Câu hỏi đột ngột của hắn khiến nó khựng lại. Nhưng rồi nhanh chóng trả lời hắn.
- Không biết.
- Vậy anh hỏi nhá. Sao lúc nãy chưa biết được sự thật về cặp nhẫn em lại khóc. Ghen à???????
- K...Không có. anh đừng nói bậy.
- Vậy lúc nảy anh nghe nhầm con tiểu miu khóc à?
- ...... ờ thì....
- Em đã không bỏ mặc anh khi anh bị thương, em đã buồn khi thấy anh ở cùng Nhật Hạ và em không còn xem anh như người ngoài hành tinh như trước nữa. Điển hình là lúc nảy em tự mình băng lại vết thương cho anh.
- .....Em......
- Em thế nào.... - Hắn cười gian mãnh rồi đặt lên môi nó 1 nụ hôn. Hắn không cần nó trả lời, hành động của nó thiết thực hơn. Tối đêm đó, có 2 con người chìm đắm trong hạnh phúc, nụ cười hồn nhiên của người con gái và ánh mắt ấm áp của người con trai.
.
.
Ánh nắng trong phòng làm nó tỉnh giấc, nhìn xung quanh, không có hắn ở đây. HỪ chắc lại đi tìm đến cô nàng Nhật Hạ của hắn rồi. Tường Vy, cái con nhỏ đần này hắn đã cùng cô ta đi chọn nhẫn trước mắt mày đấy, sao vẫn nghĩ về hắn cơ chứ.
Nó tiến lại cửa sổ phòng nhìn ra thành phố nhộn nhịp ngoài kia, tự trách bản thân....
- Em dậy rồi à? Vừa dậy đã chạy lung tung.- Hắn tiến lại gần làm nó giật mình ngước lên nhìn hắn. Thấy khóe mắt nó hơi đỏ hắn mỉm cười đưa tay lên nhẹ lau nước mắt cho nó
- Anh đã nói là không phải rồi mà ( vụ cái nhẫn ý bà con). Tường vy hàng ngày không sợ trời không sợ đất đi đâu mất rồi? Sao lại dễ khóc thế này?
Nó ngạc nhiên, mắt tròn xoe nhìn hắn, chưa kịp phản ứng gì tiếp thì hắn đã đặt lên môi nó 1 nụ hôn như lời giải thích cho tình cảm của hắn, giải thích cho tất cả mọi thắc mắc của nó, ....
- Em có yêu 1 người không nên yêu không.....?
- Không phải. Vì người đó là người em nên yêu.
Những ngày còn lại, nó và hắn bên nhau thật hạnh phúc, tuy rằng không ai nói thẳng ra tình cảm của mình, nhưng họ hiểu rằng họ là của nhau, trái tim của họ luôn hướng về nhau. Nhưng không gì là mãi mãi, khi sóng gió nổi lên họ có vượt qua tất cả để chứng minh rằng mọi thứ có thể là mãi mãi khi bạn thật lòng muốn giữ nó mãi mãi dù bất chấp tất cả hay không?