không khí phòng khách ngày càng u ám hai ba người đi lại không dứt.
còn hắn thì ngồi trên ghế sofa khuôn mặt tăm tối đầy tính sát thương.
Linh cũng không khỏi lo lắng cứ hết đứng rồi lại ngồi rồi lại ngó ra cửa chờ đợi hình bóng của nó
bỗng có điện thoại gọi đến
hắn chẳng thèm nhìn số cầm phắt lên bấm nghe - xin chào người anh em,
lâu rồi không gặp nhau. không biết mày còn khỏe không - từ trong điện
thoại một dọng nói ồm ồm đểu giả vang lên
không có chuyên gì thì đừng gọi cho tao. tao không rảnh để nói với loại như mày - hắn cất dọng đầy uy nghiêm và định tắt máy
ha ha trông mày có vẻ đang bồn chồn chuyện gì. Sao? Vợ mày chưa về hả -
lúc hắn định tắt mấy giọng nói đó lại vang lên một lần nữa. Hắn đanh mặt ấp máy tiếp tục nghe
mày đang giữ cô ấy, thả ra lập
tức nếu không đừng trách tao - dọng hắn lạnh như không thể lạnh hơn
khiến linh ngồi bên cạnh phát run
mày nghĩ tao sợ sao,
bây giờ người bọn tao cũng dang giữ nếu mày không đến tất nhiên chúng
tao cũng không ngại cùng cô nhóc xinh đẹp này vui vẻ một đêm đâu - lần
này một nụ cười đậm sắc dục vang lên
mày dám đụng vào cô ấy tao sẽ giết hết nhà mày - hắn ném lại một câu lạnh thấu xương rồi đúng dậy mặc áo khoác
em theo với - Linh cũng nhanh chóng đứng dậy nhưng bị ánh mắt sức lạnh của hắn đẩy lùi
mấy người theo tôi - hắn nói với máy người đang đứng ở cửa và nhanh chóng lên xe
năm chiếc xe nhanh chóng lao về phía ngoại ô nơi có một căn biệt thự màu trắng nằm tách biệt hoàn toàn với khu dân cư gần đó
xe của hắn dẫn đầu từ từ tiến vào trong, đợi cả năm xe vào cánh cổng lại tiếp tục đóng im ỉm
khác với nhà hắn ngôi biệt thự này hết sức tự tại và có chút phóng túng. ở
giữa là bộ bàn ghế gỗ hình rồng đắt tiền trên đó một người đàn ông 30
tuổi đang ngồi ông ta nở nụ cười hết. sức. khiêu. khích với hắn
người của tôi đâu - hắn chẳng thèm chào hỏi hay quan tâm ông ta muốn gì hỏi thẳng vào vấn đề
theo ta thấy thì...à - ông ta chưa kịp nói hết câu hàng chục họng súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào ông ta
t...tôi đưa cậu đến đó ngay - ông ta hốt hoảng vội đứng dậy. hàng chục bước chân lập tức di chuyển
khoan đã tôi hứa sẽ giao người, con gái tôi đang ngủ ngày mai nó còn đi học
mong các cậu dừng bước đừng đánh thức nó - ông ta cất giọng van nài hết
sức thành khẩn
được rồi, đi nhanh - hắn cất dọng lạnh lão đồng thời ra lệnh cho đàn em dừng bước
hai người cùng bước vào trong xuyên qua hai dãy hành lang - mời - ông ta cúi mình đưa tay về phía trước khi đến một cánh cửa gỗ
hắn ước vào vốn chuyện đi trước không xa lạ với hắn nhưng... cạch - ông ta
không bước vào đó thay vào đó là tiếng đóng cửa. Hắn nhíu mày khi thấy
từ các phòng người túa ra như ong vỡ tổ chẳng mấy chốc kín dãy hành lang rộng lớn
muốn người của mày ra về ai toàn trước hết
phải bước qua xác bọn tao cái đã - tên cầm đầu cất dọng ồm ồm hết sức
khó nghe. Trên mặt hắn ta đầy rẫy những vết sẹo ngang dọc trông không
thẻ nhìn ra diện mạo ban đầu
hắn khẽ nhướng mày
khi bọn chúng rút từ trong người ra những cây mã tấu dài sọc ( mọi
chuyện bên trong em không biết đâu nha lúc nãy chưa kịp vào thì ổng kia
ổng đóng mất cửa rồi nhoi lỗ khóa cửa mãi chỉ được từng đó thôi
và bây giờ chỉ còn lại tiếng động của vũ khí chạm vào nhau và tiếng bịch
bịch của cơ thể người ngã xuống vang vọng khắp dãy hành lang
* phá khóa * bước vào sau khi tiếng động đã kết thúc
hắn một mình đứng giữa đống thi thể ngổn ngang ngập trong vũng máu. và bản
thân hắn ... máu cũng đang không ngừng chảy ra từ bụng
hắn loạng choạng tiến về phía trước nơi nó đang bị trói trên một chiếc ghế. hắn thở phào nhẹ nhỏm nhưng lập tức tối sầm mặt
sầm ... sầm Tường Vy tỉnh lại - hắn đánh liên tục vào cửa kính nhưng nó
cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, của kính cũng quá dày để có thể phá vỡ
trong vô thức nó nghe thấy dọng nói rất quen đang gọi mình... là hắn nhưng sao đầu óc nó nặng trĩu không thể mở nổi mắt
vài dòng dành cho quảng cáo: chương được viết do bạn nhócchanh đáng nhẽ bí
mật ai ngờ, tỷ chủ nhà phản bội mình * khóc nghẹn* ai thích cách viết
này thì đọc truyện của mình nha. và tiếp tục theo dõi chương sau của bộ
truyện dễ thương này nhé * lau dòng lệ bước đi*