Tiễn Ứng Vô Cữu đi, Triệu Phác Chân về tới nội thất của Tần Vương, vừa lúc thấy Công Tôn Ngạc được Công Tôn Nhận đẩy tiến vào. Nàng nhớ tới lời Ứng Vô Cữu vừa mới nói, nhịn không được nhìn nhìn hắn. Công Tôn Nhận lập tức nhạy bén mà cảm giác được tầm mắt của nàng, ánh mắt hắn giống như điện xẹt qua, đồng tử ngăm đen, lúc nhìn thấy nàng thì lại rũ mắt che lấp cảnh giác và sát khí trong mắt.
Mặc dù chỉ liếc mắt một cái nhưng Triệu Phác Chân vẫn cảm giác được sự uy hϊế͙p͙. Mấy ngày nay hắn đẩy Công Tôn Ngạc ra ra vào vào, ngày thường lại cực kỳ trầm mặc lạnh nhạt khiến người ta đã quên mất thân phận “Quỷ sát” trong truyền thuyết của hắn……
Công Tôn Ngạc tựa hồ cảm giác được đệ đệ có chút khác thường, quay đầu lại nhìn Công Tôn Nhận, lại ôn hòa mà nói với Triệu Phác Chân: “Phiền toái Triệu thượng cung thay Vương gia cởi áo.”
Triệu Phác Chân tiến lên thay Tần Vương cởi quần áo, để lộ ra ngực trần tái nhợt. Mấy ngày hôn mê khiến hắn gầy đi nhiều. Công Tôn Ngạc cắm mấy cây châm nhỏ như lông trâu, ngân châm theo nhịp tim đập mà hơi hơi nảy lên, sinh cơ yếu ớt này cũng không biết khi nào thì sẽ ngừng hẳn.
Người này…… Hắn chuẩn bị lâu như vậy, mười năm này hắn ngủ đông, luyện cung mã, hiểu binh thư, đau khổ chống đỡ tới hôm nay, thật vất vả mới đại thắng. Ở trong mắt triều thần, phụ hoàng, con dân hắn mới vừa chứng minh được năng lực của mình, ấu long mới trở mình thì rất nhanh đã khiến địch nhân chú ý, hung hăng chém hắn một đao.
Nếu sớm biết sẽ thế này, liệu hắn còn liều mạng nỗ lực không? Chẳng lẽ vì từ đầu không phục? Hắn hẳn là giống đám tôn thất nhàn tản ăn chơi kia, giống hệt vai mà hắn sắm trước đó, làm một nhàn vương tầm thường, tự do tự tại. Còn có Thượng Quan Lân, Vương Mộ Tùng, những người này ngày thường trong mắt người khác chỉ toàn hạng ăn không ngồi rồi ăn chơi trác táng, hỗn thế ma vương…… Nhưng quốc nạn trước mặt, bọn họ vẫn cứ không cam lòng chịu bình phàm……
Không biết vì sao, Triệu Phác Chân cảm thấy nếu lại được chọn lại thì Lý Tri Mân cũng sẽ không cam tâm cả đời tầm thường.
Hắn kiêu ngạo như vậy a.
Triệu Phác Chân nhìn chằm chằm hai mắt hắn nhắm chặt, môi tái nhợt, cùng với đám lông mềm trêи mép hắn. Tuổi trẻ như vậy, nếu là người bình thường thì sợ sẽ bị một ít lão tướng lên mặt châm chọc vì miệng còn hôi sữa, nhưng hắn đã có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã, giết địch vô số. Cũng chỉ khi hôn mê hắn mới lộ vẻ yếu ớt nhỏ tuổi như thế, còn thường ngày hắn vẫn là kiên cường không gì phá nổi, lại tính toán nhân tâm trong lòng bàn tay.
Ước nửa canh giờ sau mới châm cứu xong, Triệu Phác Chân lại thay Tần Vương đắp chăn lên, nghe Công Tôn Ngạc nói chút việc cần chú ý, nhìn Công Tôn Nhận đẩy Công Tôn Ngạc đi ra ngoài, quay lại đầu thấy Tần Vương vẫn cứ không có dấu hiệu tỉnh dậy. Nàng đem ấm đồng nhắc lên, đổ nước ấm vào trong chậu đồng, đem nhúng khăn lông vào rồi giúp Tần Vương nhẹ nhàng lau người.
Mấy ngày nay hắn thường sẽ bị sốt, Công Tôn tiên sinh nói đây là cơ thể hắn đang đấu tranh với kịch độc, không cần hạ nhiệt, chỉ cần tùy thời giúp hắn lau mồ hôi, bảo trì thân mình sạch sẽ khô mát là được. Vì thế nàng và Văn Đồng chia làm hai ca để trông hắn. Văn Đồng chủ yếu nhận ca đêm, nàng chịu trách nhiệm ban ngày. Bọn họ thay phiên nhau hầu hạ bên cạnh Lý Tri Mân. Trước sinh tử, mọi thứ đều không quan trọng. Nàng bỏ qua thẹn thùng, tận tâm tận sức mỗi ngày giúp hắn cởi áo, chà lau thân mình, thay hắn xoay người, mát xa chân tay, đổi thuốc. Nàng dùng ống trúc đặc chế giúp hắn uống thuốc, canh và nước cơm, có những khi trong vô thức hắn sẽ nôn mửa, nhưng nàng cũng không né tránh mà thay hắn lau dọn, sau đó sai người gọi Công Tôn tiên sinh tới. Có đôi khi hắn sốt đến lợi hại, mồ hôi ướt đẫm người, nàng cũng không nề hà giúp hắn thay một bộ quần áo khô mát khác.
Công Tôn tiên sinh cùng Văn Đồng thấy nàng vất vả nên muốn đưa thân binh đến làm thay nhưng nàng sợ bọn họ sơ ý, không biết chữ nên phối sai thuốc bởi vậy nàng tình nguyện tự làm. Chỉ mới mấy ngày mà cằm nàng đã nhọn ra.
Lau xong một vòng, nàng giúp Tần Vương thay một bộ quần áo sạch sẽ. Vương gia tuy rằng gầy trơ xương nhưng rốt cuộc vẫn là nam tử trẻ tuổi, lại đang hôn mê nên thân người rất nặng. Một mình nàng phải giúp hắn xoay người thì cũng rất khó khăn. Mấy ngày nay nàng cũng chậm rãi sờ soạng học được phương pháp, chậm rãi dùng mấy cái gối dựa để giúp hắn thay quần áo, dần dần cũng nhanh nhẹn lên. Lúc này nàng cũng đang giúp hắn thay quần áo, vừa ngẩng đầu thì thấy lông mi thật dài của hắn hơi giật giật.
Trong lòng nàng vừa vui vẻ lại khẩn trương, nhẹ giọng kêu: “Vương gia! Ngài tỉnh sao?”
Lông mi của Lý Tri Mân run rẩy trong chốc lát, mí mắt nỗ lực mãi mới mở ra, ánh mắt có chút tan rã, giống như không nhìn thấy gì. Hắn hơi nghiêng đầu, Triệu Phác Chân lại vội vàng nhẹ giọng gọi: “Vương gia? Ngài tỉnh sao?”
Lý Tri Mân quay đầu về đây, đôi mắt rốt cuộc giống như đang nhìn chằm chằm nàng, đen kịt: “Phác Chân?” Giọng hắn rất khàn, lại chứng mình hắn vô cùng thành tỉnh. Vành mắt nàng hơi nóng lên, run nhè nhẹ nói: “Là nô tỳ, Vương gia, trêи người ngài có chỗ nào không thoải mái không? Nô tỳ đi gọi Công Tôn tiên sinh lại đây xem cho ngài.”
Lý Tri Mân hiển nhiên không tiện cử động, đầu hắn chỉ hơi chuyển động, cất giọng khàn khàn: “Hiện tại là buổi tối sao? Giờ nào rồi, ta nằm mấy ngày rồi?”
Triệu Phác Chân quay đầu nhìn căn phòng thoáng rộng, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, run giọng nói: “Vương gia ngài trước nghỉ ngơi một chút, nô tỳ thỉnh Công Tôn tiên sinh lại đây.” Nàng bước nhanh đi ra ngoài, cả người giống như đạp ở trêи mây, mờ mịt vô thố đi về phía trước vài bước mới nhớ ra Vương gia tỉnh rồi thì bên người không thể không có người hầu hạ. Nàng gọi một thân vệ đi thỉnh Công Tôn tiên sinh tới. Hộ vệ kia nhìn Triệu Phác Chân, phảng phất như thấy quỷ mà thập phần lo sợ không yên, vội vội vàng vàng chạy đi. Nàng thấy hắn sắc mặt đại biến thì sờ lên mặt mình, thấy không biết từ khi nào nàng đã rơi nước mắt đầy mặt.
Một lát sau Công Tôn Nhận đẩy Công Tôn Ngạc vội vội vàng vàng mà đuổi tới. Công Tôn Ngạc còn chưa mặc xong quần áo đã đến thay Vương gia xem mạch, lại xem kỹ đôi mắt hắn, thậm chí đem nến tới gần, lại cho người ôm hắn ra ngoài nhìn ánh nắng, sau đó an ủi: “Đã có thể tỉnh lại thì tính mạng không đáng ngại nữa, chỉ là độc còn dư lại ảnh hưởng lên mắt. Để ta xem có cách nào bức độc ra không.” Hắn cũng không dám nói có thể khiến Tần Vương khôi phục thị lực. Triệu Phác Chân biết Công Tôn Ngạc luôn cẩn thận, nhất định là hắn không chắc chắn nên mới không nói, điều này khiến lòng nàng trầm xuống.
Từ lúc Triệu Phác Chân không đáp lời mà vội vàng đi ra thì Lý Tri Mân đã biết tình huống không đúng, kể cả lúc đó là ban đêm thì ngươi hầu hạ hắn cũng sẽ đốt đèn, há có thể không có chút ánh sáng nào, chỉ sợ mắt hắn có vấn đề rồi. Bởi vậy Công Tôn Ngạc lăn lộn một vòng hắn tuy rằng phối hợp, nhưng biểu tình lại vẫn trầm tĩnh, cũng không thất thố kinh hoàng như người khác. Tuy rằng người hắn vẫn cứ mỏi mệt suy yếu nhưng hắn một câu lại một câu hỏi rõ tình thế hiện giờ, lúc biết Ô Tác Khả Hãn đã chết, đại Càn bên này đã chắc chắn thắng, tấu chương đã gửi triều đình, chỉ chờ hạ chỉ hồi kinh thì gật gật đầu. Hắn cũng không nói gì mấy mà chỉ gọi vài vị tướng sĩ và Tống Triêm tới đây, trước cho người đem tình hình của mình ghi lên sổ con thượng tấu triều đình, lại công đạo vài câu mấu chốt, để tướng quân an lòng binh lính, thống kê công tích, đến lúc đó đều tấu lên triều đình để mọi người được thưởng công.
Sau khi an bài xong, hắn đã mệt đến không được, dưới sự can thiệp của Công Tôn Ngạc, hắn uống chút thuốc rồi lại nặng nề đi ngủ.
Tin tức Tần Vương tỉnh nhưng đôi mắt tạm thời không nhìn được lập tức truyền ra, mọi người đều mừng cho hắn đã vượt qua ải nhưng lại âm thầm hoài nghi không biết khi nào lại có kẻ đánh lén, người cũng mù rồi……
Lúc Lý Tri Mân tỉnh lại lần nữa thì mắt đang được đắp thuốc, lạnh băng, có người đang cẩn thận cách một tầng khăn vải giúp hắn ấn chân, xoa nắn từng đầu ngón chân, gan bàn chân rồi lại cẩn thận quay lại ấn bắp chân. Bởi vì hắn trúng độc nên toàn thân đau nhức mệt mỏi giống như trêи người đè một ngọn núi vậy, được đôi tay mềm mại tinh tế giúp xoa ấn quả nhiên thoải mái hơn nhiều. Hắn vẫn luôn không thích hạ nhân trực tiếp chạm đến mình, vậy người này hẳn là Văn Đồng. Hắn giật giật, cảm giác thân mình động cũng khó khăn, mà trước khi ngủ hắn đã uống thật nhiều nước thuốc nên có chút mót tiểu. Lúc trước tỉnh lại, Văn Đồng đã dùng bình cho hắn đi tiểu nên hắn liền phân phó: “Ta muốn đi tiểu.”
Người kia lấy khăn tay ra, nhanh chóng giúp hắn nghiêng người, còn giúp hắn cởi quần, cầm bình nước tiểu lại cho hắn giải quyết, sau đó lại giúp hắn thu thập, đỡ ngồi dậy, cầm trà nóng đến cho hắn uống. Lúc này bên ngoài lại có người đi đến nói: “Vương gia tỉnh rồi sao? Công Tôn tiên sinh nói ngài có thể ăn một chút nước cơm dễ tiêu, nô tài để phòng bếp đưa tới nhé?” Đây là giọng Văn Đồng, hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, trong lòng buồn bực. Văn Đồng mới tiến vào vậy người vừa mới đỡ mình là ai? Thân binh? Sức lực không đủ, cũng không giống đám thân vệ có thể lên chiến trường của hắn. Lúc này Văn Đồng lại tiếp tục nói chuyện: “Chân cô nương trước đi xuống nghỉ một lát đi. Ngài cũng cả ngày không nghỉ ngơi rồi, Vương gia bên này ta hầu hạ.”
Triệu Phác Chân ở bên người Lý Tri Mân nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Cư nhiên là Triệu Phác Chân, Lý Tri Mân nhất thời cảm thấy cả người không được tự nhiên. Hắn ở vương phủ, người hầu hạ gần gũi đều là nội thị, chưa bao giờ dùng cung tì…… Nghe Triệu Phác Chân đứng dậy cáo lui, Văn Đồng tiến lên tiếp nhận chén trà trong tay Lý Tri Mân, hắn mới ho nhẹ nói: “Hầu hạ ta chỉ cần ngươi là được, không cần để cung nữ hầu hạ.”
Văn Đồng vội giải thích: “Cũng không phải tiểu nhân thoái thác sợ mệt, mấy ngày nay Vương gia hôn mê bất tỉnh, lúc nào cũng sốt mê man, cần người lúc nào cũng ở bên hầu hạ, có chuyện gì không đúng phải lập tức thông tri Công Tôn tiên sinh. Bởi vì mới có thích khách nên bọn nô tài cũng không dám để người không rõ lai lịch đến hầu hạ Vương gia. Chúng ta xuất chinh bên ngoài, trong chốc lát không có người thích hợp, nên nô tài và Triệu nương tử phải thay phiên canh giữ ở bên người Vương gia. Triệu nương tử mấy ngày nay vô cùng quan tâm đến ngài, luôn ở bên cạnh, hầu hạ ngài thập phần thoả đáng chu đáo, Công Tôn tiên sinh cũng cảm thấy nàng hầu hạ rất tốt, bệnh tình của ngài cũng dần tốt lên……”
Lý Tri Mân gật gật đầu, cũng không nói lời nào, Văn Đồng thấy trêи mặt hắn không có ý không vui thì cũng cẩn thận không nói nhiều nữa.