Tháng hai, Tần Vương thượng tấu lên triều đình nói thứ sử U Châu Tôn Thiệu Chương lấy tội phạm tử hình làm khổ dịch tư đúc tiền giả trong sơn động. Tần Vương tình cờ phát hiện hành vi phạm tội này, truy ra hai mươi lò đúc tiền, tra hỏi tội quan ở công trường thì mỗi tháng công trường đúc được 8000 xuyến, mỗi đồng tiền chỉ nặng một tiền hai phân, lấy đồ điêu khắc đá giấu tiền mang ra, đại bộ phận tuồn ra thành trấn khiến giá hàng tăng vọt, bá tánh dân chúng lầm than. Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều đủ, tội không thể dung thứ, thỉnh Hoàng Thượng tra rõ.
Tấu vừa trình lên thì triều đình đã chấn động. Phải biết rằng kể cả Bảo Tuyền Tư cũng chỉ có năm mươi lò đúc tiền, dân gian cho dù có kẻ cả gan tư đúc tiền thì cũng chỉ mở một hai lò là cùng, kẻ này rốt cuộc có bao nhiêu lá gan mà lại dám đúc tiền quy mô lớn như thế chứ!
Hoàng Thượng tức giận, hạ lệnh lập tức bắt Tôn Thiệu Chương, cách chức điều tra, giải về kinh thành, hội thẩm tra án. Nhưng thánh chỉ chưa truyền đến U Châu thì Tôn Thiệu Chương đã uống thuốc độc tự sát.
Thủ phạm chính tuy đã chết nhưng vẫn còn những phạm nhân khác, có kẻ tự sát, có kẻ đem tội đẩy hết lên người Tôn Thiệu Chương, có kẻ hô to oan uổng, nói mình không biết gì.
Quả phụ của Tôn Thiệu Chương năm trước đã bệnh chết, khám xét nhà hắn thì thấy nghèo rớt mồng tơi, cũng không giống bộ dáng ăn hối lộ, khiến người ta khó hiểu. Cuối cùng thì kẻ nào lưu đày thì lưu đày, giáng cấp thì giáng cấp, cách chức thì cách chức, việc vấn tội chấm dứt. Tần Vương tra án có công, Hoàng Thượng long nhan đại duyệt mà khen thưởng trêи triều, thưởng ruộng đất, lại hứa cho hắn vào thượng thư phòng nghị sự. Thứ sử Ký Châu Bành Định Phong, có công hiệp trợ Tần Vương tra án nên cũng được thưởng.
Chuyện vụn vặt chìm xuống, cũng không ai truy cứu chuyện đám sư tử đá bị chặn cướp giữa đường nữa.
Trong phủ tiết độ sứ của Phạm Dương xa xôi, Ứng Vô Cữu thở dài một tiếng: “Rốt cuộc vẫn là bị đám hoàng thân quốc thích này lợi dụng một lần. Chắc cái mỏ đá kia đề phòng nghiêm nghặt, bọn họ lại chỉ có lòng nghi ngờ, không có chứng cớ, không thể xác định bên trong có lò đúc tiền hay không, hắn lại là một nhàn vương, so với chúng ta còn không bằng, bởi vậy mới mượn lực của chúng ta để cướp đồ, xác nhận bên trong quả thật có tiền mới tận diệt bên kia. Đúng là thủ đoạn hay, tâm tế và khí khái đều không vừa!”
Cũng không biết hắn đang khen Tần Vương hay khen thiếu nữ có đôi mắt đẹp lạnh lùng kia. Phạm Dương tiết độ sứ Ứng Khâm ngồi ở bên trêи nhìn hắn một cái nói: “Nương ngươi đã nói lần này quá là mạo hiểm đi, may mà người ta không tính kế mà chỉ muốn mượn lực của ngươi, cũng không có ác ý. Nhưng lần sau ngươi phải cẩn thận chút, chớ lại bị sắc đẹp mê hoặc.”
Ứng Vô Cữu đỏ bừng mặt: “Mẫu thân hiểu lầm……”
Ứng Khâm khó có lúc thấy nghĩa tử vốn trầm ổn của mình lại co quắp bất an như thế nên cười nói: “Thôi, lúc ngươi đến tuổi biết yêu cái đẹp thì lại cùng ta đông chinh tây chiến, hiện giờ tuổi không nhỏ, vốn là nên thành gia lập nghiệp. Mẫu thân ngươi chính là quá nghiêm khắc, theo như ý ta thì nếu coi trọng cứ cướp về là được, đến lúc đó lại đưa của hồi môn vào trong kinh. Ta nghĩ Tần Vương cũng sẽ không cự tuyệt, thậm chí còn cho thêm của hồi môn thật tốt để người ta gả đến đây ý chứ!”
Ánh mắt Ứng Vô Cữu do dự, nhưng vẫn trầm thấp nói: “Thôi, nàng là người của Tần Vương, chúng ta đã đã…… thì không nên lưỡng lự.”
Ứng Khâm hơi hơi có chút không tán đồng nói: “Chớ có nói đến từ chết ở đây. Ta cảm thấy Thái Tử vẫn là thiếu một chút cương liệt, ta không thích. Mà thủ đoạn của Tần Vương lần này quả thật rất cao minh a.”
Ứng Vô Cữu nói: “Mẫu thân sẽ không sai.”
Ứng Khâm thở dài: “Thôi, dù sao thì đều nghe mẫu thân ngươi là được. Chúng ta có quân quyền trong tay, không cần quản những chuyện hỗn tạp trong triều đình.” Ông ta lại giống như nghĩ ra cái gì, hơi hơi than thở nói: “Đáng tiếc cho Tôn Thiệu Chương, người này thật ra cũng làm không ít chuyện cho địa phương, đáng tiếc xuất thân nhà nghèo, rốt cuộc có quá nhiều thứ cản trở, thân bất do kỷ, phải chịu để người bài bố, cuối cùng mang một thân ô danh mà đi, thật đáng tiếc! Xuất thân quan văn, cạnh tranh khoa cử mới tìm được con đường nhưng cũng thế nào chứ? Cuối cùng kết cục cũng chỉ thế mà thôi. Vẫn là mẫu thân ngươi năm đó để ta gắt gao nắm quân quyền trong tay, mới có thể không cần chịu người khác bài bố.”
Ứng Vô Cữu hơi hơi xuất thần: “Đông Dương công chúa lần này vừa mất người lại mất tiền tài, chắc là vô cùng tức giận. Tiếp theo đây Tần Vương cũng không dễ chịu đâu.” Cũng không biết Triệu thượng cung kia có thể bị liên lụy hay không.
Ứng Khâm nói: “Người trong cung, có ai mà không có tâm nhãn chứ, lần này Tần Vương đứng ra đều là có đạo lý của hắn.”
Đông Dương công chúa đích xác là đang nổi trận lôi đình. Đầy đất là vải vóc bị xé và ly bạc bị ném lung tung, cả người nàng ta đều tức giận đến phát run: “Phản! Thật là phản! Thằng nhãi Tần Vương này! Lấp tức dâng tấu hắn tội lạm dụng binh dịnh, xâm nhập trái phép, quấy rầy địa phương, kϊƈɦ động gây chuyện, bụng dạ khó lường!”
Một nam tử mặt áo bào trắng cài trâm ngọc lẳng lặng ngồi ở một bên, nhàn nhạt nói: “Đã mất thế lớn, Tôn Thiệu Chương đã lấy cái chết hóa giải việc này, cũng không cần phải khuấy lại nữa.”
Đông Dương công chúa giống như một con sư tử cái bị chọc giận, quay đầu trợn mắt mà nhìn: “Những người này đều giống như đám chó săn ghê tởm, như hổ rình mồi, chờ ta bị ngã xuống thì châu vào xé xác. Nếu ta bỏ qua cho bọn chúng thì về sau sẽ càng xảy ra nhiều việc hơn! Đều là ngươi nói một hai phải nhượng bộ Nghiêm Tôn! Việc của nghiêng phong quan vốn nên theo đuổi, không được bỏ giữa chừng, phải chu di cả nhà Trịnh Tĩnh mới đúng! Chỉ có máu mới rửa được nỗi nhục này!”
“Ngươi không giết Trịnh Tĩnh được. Trịnh thị là đại tộc ở Huỳnh Dương kinh doanh nhiều năm, giết một người thì còn vô số kẻ khác chờ trả thù —— càng đừng nói đến Bình Dương hầu, U Châu tiết độ sứ Tiết Nhuận trong tay cầm trọng binh. Ngươi nếu bức bọn họ đến cùng thì chỉ chuốc thêm nhiều rắc rối thôi.” Nam tử nhẹ nhàng bâng quơ mà kể ra.
“Nhưng bọn họ muốn chống đối ta! Mẫu thân năm đó có từng băn khoăn như thế này không? Thế tộc thì thế nào? Vương Hoàng Hậu chết thì Vương thị cũng không dám làm gì cơ mà!”
Nam tử hơi nhướng lông mày, trong con ngươi màu hổ phách tràn đầy châm chọc: “Thánh Hậu năm đó có Cao Tông, công chúa thì sao? Ngài bất quá chỉ khống chế được một vị Thái Tử, huống chi sau lưng vị Thái Tử này còn có Thôi gia, có Nghiêm Tôn. Công chúa cùng Thánh Hậu kém quá xa. Nếu kẻ nào nói ngài giống Thánh Hậu thì đúng là kẻ tiểu nhân nịnh nọt, tất có rắp tâm khác, đáng bị xử.”
Đông Dương công chúa rít lên: “Chử Thời Uyên!”
Nam tử mặt mày vẫn lạnh băng, mặc dù ở trước mặt vị công chúa vinh quang tôn quý nhất, lại hỉ nộ vô thường nhất Đại Ung thì hắn vẫn thờ ơ như cũ. Đông Dương công chúa hít sâu một chút, giọng mềm lại: “Ta biết ngươi là vì Tôn Thiệu Chương mà giận dỗi với ta. Nhưng không nghĩ đến lúc ăn tết lại thiếu tiền như vậy, nên mới để hắn lại đúc một đám tiền đưa qua. Ai ngờ Tần Vương cư nhiên giả heo ăn thịt hổ, tết nhất chạy tới tra. Đây đúng là ý tứ của kẻ thứ cấp kia! Ta không thể tha cho hắn được!”
Chử Thời Uyên lạnh lùng nói: “Không có cái cớ này thì công chúa vẫn sẽ nhịn không được nghĩ ra cái cớ khác để gạt ta, sai người mở lò đúc tiền, bởi vì tiền này đến quá dễ dàng đi. Lúc trước ta đã nói đây chỉ là kế sách tạm thời, đúc một đám rồi thì phải thu tay, hủy lò, tuyệt không thể làm tiếp. Nếu số lượng tiền lớn chảy vào dân gian thì tất sẽ khiến người ta chú ý, cũng không có lợi cho xã tắc, bá tánh. Tôn Thiệu Chương ở U Châu làm thứ sử, là quan giỏi, tiền đồ vô hạn, có thể kiềm chế Tiết Nhuận, hiện giờ lại vì công chúa ăn tết muốn mở yến hội xa xỉ mà phải tự vẫn!” Giọng hắn run nhè nhẹ, mắt đều hồng lên, hiển nhiên cực kỳ oán giận.
Đông Dương công chúa chột dạ, đi đến bên cạnh Chử Thời Uyên, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Trong phòng lò lửa đốt đến cực ấm, nàng ta ăn mặc mỏng manh, mảnh lụa mỏng trước ngực để lộ một mạt ngực tuyết trắng run nhè nhẹ. Cả người nàng ta dán vào trêи vai Chử Thời Uyên, nhẹ nhàng ghé đến đợi hắn hôn mình.
Nhưng mà Chử Thời Uyên lại lạnh lùng đẩy nàng ta ra, đứng lên: “Tôn Thiệu Chương cùng ta là bạn tốt nhiều năm. Ta không thể thay hắn lo liệu hậu sự, chỉ có thể âm thầm mà cúng tế hắn, ta muốn về trước.” Nói xong cũng không hề xem Đông Dương công chúa, đi nhanh ra ngoài, áo bào rộng đón gió, một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.
Đông Dương công chúa chết lặng trêи mặt đất, mặt lúc đỏ lúc trắng, muốn phát tiết nhưng lại không có biện pháp cáu giận với Chử Thời Uyên. Nàng ta đứng lên muốn gọi kẻ khác tới bồi uống rượu để giải hận nhưng lại sợ Chử Thời Uyên biết sẽ càng tức giận, cuối cùng cũng chỉ có thể dậm dậm chân, một bụng hỏa không có chỗ phát tác, liền gọi người chuẩn bị ngựa đi đánh mã cầu.
Trong cung Đậu Hoàng Hậu lại thập phần thư thái, lưu hai đứa con trai và nữ nhi ở lại dùng bữa: “Ngươi lần này làm không tồi, may mà kêu biểu ca bồi ngươi cùng đi, hắn thật sự là chín chắn.” Nàng ta vừa nói vừa gọi người chuẩn bị ban thưởng: “Những người đi theo Vương gia lần này vô luận là quan lại thuộc vương phủ, môn khách hay nô tỳ thì cũng đều có thưởng.” Nàng ta lại liếc mắt nhìn Lam Tranh đang hầu hạ bên cạnh: “Đúng là đứa trẻ ngoan. Lần này ngươi bồi Vương gia cũng vất vả, lần trước ta có miếng ngọc, lần này thưởng ngươi mang về chơi chơi.”
Lam Tranh trêи mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn Lý Tri Mân, lại không có đi lên tạ ơn. Lý Tri Mân mở miệng nói: “Lần này là đi ra ngoài làm việc, không tiện mang theo nhiều người nên lần này nàng ta không đi theo.” Đậu Hoàng Hậu ngẩn ra: “Không phải trước đó ta bảo nàng ta đi theo hầu hạ ngươi cơ mà? Vậy ai đi theo?”
Lý Tri Mân không nói lời nào, Đậu Hoàng Hậu mặt trầm xuống, Lý Tri Phác vội khuyên nói: “Lần này đại ca đi ra ngoài, chính là phụng chỉ làm việc, mang theo thị tỳ thì làm sao hành sự. Việc này kết thúc tốt thế này, phụ hoàng cũng khen ngợi đại ca.”
Đậu Hoàng Hậu lại cảm thấy đứa con trai này trước sau không nghe mình nói. Nàng luôn có loại ảo giác, cảm thấy nhi tử nếu nghe lời mình thì làm gì đến nỗi bây giờ mới bộc lộ tài năng chứ. Nàng ta há mồm muốn nói chuyện thì Lý Nhược Toàn lại mở miệng cười nói: “Vừa rồi nhi thần nghe các tỷ tỷ bên người mẫu thân nói ngài chuẩn bị làm yến hội ngắm hoa sao? Sao ngài không nói với nhi thần. Nhi thần không có quần áo mới a, cũng không có vải tốt, mẫu hậu bên này có không?”
Đậu Hoàng Hậu bị dời đi lực chú ý: “Năm trước không phải mới vừa cho ngươi hai thất.”
Lý Nhược Toàn dỗi nói: “Hai thất vải kia trông già, không được tươi đẹp.”
Đậu Hoàng Hậu nhịn không được oán giận: “Cái này trong cung ai không biết. Thượng phục cục thu được cống phẩm thì đều phải để Đông Dương công chúa chọn trước. Sau đó Hoàng Thượng lại muốn đem qua cho đạo quan của Thôi Hoàng Hậu, những thứ còn lại đến tay ta thì còn có thể có cái gì tốt nữa.” Nàng nhất quán lấy hiền huệ rộng lượng, cần kiệm không tranh mà kiêu ngạo nhưung hiện tại thấy nữ nhi đã trưởng thành, mà Hoàng Hậu như nàng cũng đã nhịn lâu lắm rồi, không khỏi cũng bất mãn.