Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 46: Bãi miễn




Trịnh Tĩnh đi đầu, rất nhanh trêи chiều cũng có không ít người liên danh mà trình tấu chương, buộc tội nghiêng phong quan lấy tiền mua quan, vô tài vô đức, vô công vô tích, thế cho nên chức quan bị làm loạn, chướng khí mù mịt, sủng thần nắm quyền. Bọn họ còn buộc tội không ít nghiêng phong quan lấy tiền mua quan nên cũng đem chuyện làm quan trở thành một hồi buôn bán, xả thịt bá tánh, ỷ thế hϊế͙p͙ người. Kèm theo đó là chứng cớ xác thực, trêи mỗi tấu chương có mấy chục người ký tên, đều có nhân chứng vật chứng xác thực chứ không phải bịa đặt. Hoàng đế tức giận, trước lệnh cho Ngự Sử Đài tường tận tra xét, xử lý nghiêm khắc, sau đó triệu Trung Thư Tỉnh nghị sự, đem sở hữu nghiêng phong quan đều ngừng chức.

Mấy ngàn nghiêng phong quan đồng thời bị cách chức tạm thời cũng không phải việc nhỏ. Đông Dương công chúa đêm đó liền vào cung, hoàng đế cũng chỉ nhất quán mà nói: “Trung Thư Tỉnh nghị sự đều nhìn thấy sự thật, việc xấu cũng nhiều, trẫm khó mà nói cái gì.” Lại khuyên nhủ Đông Dương công chúa: “Hiện giờ dư luận quần chúng đang sôi trào, nghiêng phong quan rốt cuộc cũng đều là chút quan lại thất phẩm, cửu phẩm tép riu, có thể nháo ra được chuyện gì. Sắp đến tết, phải bãi triều rồi, sang năm lại đến chuyện tuyển Thái Tử Phi, hoàng muội không bằng đặt nhiều tâm tư đến chuyện kia, tuyển cho Thái Tử một mối tốt mới là đại sự.”

Đông Dương công chúa cơ hồ tức muốn nổ bụng, trở về tìm Thái Tử hỏi thì Thái Tử trái lại cũng khuyên nhủ cô mẫu: “Nghiêng phong quan này làm loạn đã nhiều, khiến nhiều người tức giận, không ít người còn dùng danh nghĩa của cô mẫu để gây rối, thật sự không nên giữ. Lại nói việc bán quan bán tước, sưu cao thuế nặng vốn dĩ là cái gốc của quốc họa, cũng không thể sử dụng lâu dài. Cô mẫu đều có phong ấp, tội gì phải lưu lại nhược điểm này để người ta công kϊƈɦ……”

Đông Dương công chúa vốn là bị hoàng đế trả lời có lệ nên tức giận đến nghẹn một bụng hỏa, đến đây gặp Thái Tử lại nghe hắn đầy miệng nhân nghĩa đạo đức cùng đạo lý to lớn, lại ẩn ẩn chỉ trích chính mình bán quan thì bỗng nhiên đứng lên cười lạnh nói: “Thái Tử điện hạ đọc sách đến ngu rồi đi? Nghiêng phong quan này không phải ta là người đầu tiên khởi xướng mà là từ trước đã có rồi. Vì sao nhiều lần cấm cũng không được? Bởi vì tất cả đều là vì tiền thôi, nếu chỉ dựa vào tiền thuế thì hoàng gia đủ tiền để làm cái gì? Còn mấy cái phong ấp thì nói ra cũng buồn cười, ta còn chẳng bằng một Tiết độ sứ! Hiện giờ thái bình thịnh thế, người ta muốn những chức quan nhàn tản đó chẳng qua là muốn cho đẹp mặt chút, chứ bọn họ không có phong điền, cũng không hiếm lạ chút bổng lộc. Nói không dễ nghe thì kể cả ta không làm cũng sẽ có người khác làm. Triều Thế Tông kia còn không phải hoàng đế chính mình đi bán sao? Đến hoàng đế cũng là thiếu tiền! Thái Tử điện hạ ngồi ở trong phủ, đại khái không biết đến cái gì cũng phải tiêu tiền đi? Không nói cái khác, chỉ nói ba trăm môn khách và môn hạ, ngày ngày phải chi tiêu đến vạn lượng bạc, năm ngoái lấy danh nghĩa điện hạ cứu tế cũng dùng năm ngàn vạn. Năm ngàn vạn này Thôi gia chỉ ra hai ngàn vạn, cũng bắt ta phải an bài cho ba đệ tử của Thôi gia cái chức quan. Thỉnh thoảng điện hạ còn đi dự tiệc đi lễ, mắt thấy sắp tới còn phải ăn tết, điện hạ chẳng lẽ chỉ thu lễ không đáp lễ sao? Mà lễ vừa đi cũng tốn mấy vạn lượng……”

Lý Tri Bích nghe nàng ẩn ẩn nói đến mẫu gia của mình thì mặt đỏ tai hồng. Hắn vốn là quân tử ôn tồn lễ độ, lại còn thiếu niên nên vốn là không muốn cùng trưởng bối cãi chày cãi cối, nhưng bị Đông Dương công chúa một phen trách móc thì đã nghẹn đến nói không ra lời. Đông Dương công chúa lại còn không dừng, đánh giá hắn hai cái rồi cười lạnh nói: “Thái Tử hiện giờ cánh cứng rồi nên lão bà tử ta xen vào chuyện của ngài đi. Ta biết ngài nghĩ như thế nào, hiện giờ Thượng Quan gia tiểu cô nương cùng ngài tốt đẹp, thường cùng ngài nói chút nhân nghĩa đạo đức, dạy ngài đọc sách đến choáng váng rồi phải không? Đó là để về sau họ có thể bài bố ngài. Lần này Trung Thư Tỉnh nghị sự, Thượng Quan Khiêm cùng Nghiêm Tôn cũng cấu kết với nhau, mua danh chuộc tiếng, cố ý ngừng nghiêng phong quan, tất là muốn tìm chỗ tốt trong tay lão nương ta! Bọn họ tưởng bở! Coi ta là người dễ khi dễ sao? Bọn họ nghĩ ta không làm gì được bọn họ chắc!”

Lý Tri Bích vừa tức vừa thẹn, tay hơi hơi phát run. Lúc này nữ quan bồi Đông Dương công chúa thấy sắc mặt Thái Tử đều thay đổi thì vội ở giữa ngắt lời. Nhưng Đông Dương công chúa vẫn là khó thở. Nàng ta vênh mặt hất hàm sai khiến nhiều năm, chưa từng bị người ta hung hăng vả vào mặt như thế này. Trước đó vài ngày Thái Tử vào thượng thư phòng nghị sự, ẩn ẩn có ý tứ ngang hàng với nàng ta, hiện giờ lại đốp chát với mình khiến nàng ta không khỏi bực mình. Rồi nàng lại nghi ngờ Thượng Quan Quân xúi giục Thái Tử, Thượng Quan gia dụng tâm kín đáo, vì thế càng thêm tức giận. Ngày thường nàng cực kỳ cưng chiều Thái Tử nhưng hôm nay lại châm chọc mỉa mai, quở trách một hồi mới căm giận mà đi.

Đông Dương công chúa tuy rằng vừa tức vừa vội nhưng bởi vì việc này vừa xảy ra thì đã đến cung yến Tết âm lịch, sau đó là đại triều hội Nguyên Đán, triều thần chúc mừng bệ hạ, đặc phái viên khắp nơi yết kiến, rồi ban thưởng là đến bãi triều nghỉ tạm. Toàn bộ mọi việc trong triều đình đều tạm thời gác sang một bên, mọi người chỉ lo chuẩn bị nghỉ cuối năm, không ai nhắc đến việc nghiêng phong quan khiến Đông Dương công chúa tự nhiên cũng không tiện mà nháo lên.

Những hỗn loạn trong triều đó tự nhiên là không có phần của một nhàn vương ” Bình thường vô năng” như Lý Tri Mân. Hắn tự nhiên cũng êm đẹp mà ở trong phủ qua mùa đông. Trừ bỏ giao thừa hắn có vào triều cùng phụ hoàng mẫu hậu đón giao thừa ăn tết còn lại cũng không làm gì hết. Đậu Hoàng Hậu tuy rằng vẫn không quen nhìn đích trưởng tử của chính mình nhưng đây thứ nhất đây là lúc Tết nhất, thứ hai Đông Dương công chúa lần này gặp lỗ nặng, mặt xám mày tro đến cả cung yến Tết âm lịch cũng cáo ốm không tới nên nàng tự nhiên là vui vẻ trong lòng. Nàng ta thoải mái, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, mọi việc cũng bình yên qua được năm mới. Thậm chí nàng còn thưởng chút bạc cho người hầu bên người Tần Vương, Tấn Vương cùng công chúa.

Đại triều hội Nguyên Đán cứ như vậy mà duy trì bề ngoài vui vẻ nhưng sóng ngầm mãnh liệt mà trôi qua. Sau đó trong lúc bãi triều ăn tết, mọi người vẫn là nườm nượp đi giao tế, chúc tụng. Trong cuộc vui không khỏi có người đem chuyện này ra mà khua môi múa mép một vòng.

Ngay cả nhóm thị tỳ trong vương phủ cũng được ân điển về nhà thăm người thân. Trong lúc ăn tết, trong phủ cũng không có nhiều việc, mấy cái nha đầu cũng không có việc gì nên nói chút chuyện bát quái.

“Nghe nói chu Quý Phi đã triệu kiến Vương Đồng.” La Khỉ vừa khâu cái tay áo vừa nói chuyện, đôi mắt hơi hơi híp, phong tình vô hạn: “Nghe nói thưởng cho nàng rất nhiều đồ vật, hiển nhiên là một bộ nhắm chắc đích nữ của Vương thị.”

Lam Tranh cười hắc hắc: “Lúc Vương nương tử tiến cung cũng có đi bái kiến Hoàng Hậu nương nương. Nương nương cũng rất hòa khí, thưởng chút đồ vật. Lúc ấy hai vị Vương gia cùng công chúa cũng ở đó nên tiện thể nói vài câu.” Nàng chính mắt nhìn thấy Vương Đồng, lại thấy Đậu Hoàng Hậu cùng Lý chi mân đối đãi Vương Đồng cũng chỉ là nhàn nhạt thì trong lòng nắm chắc rồi. Nàng ta hầu hạ Đậu Hoàng Hậu nhiều năm, tự nhiên biết Vương gia vẫn luôn là người Đậu Hoàng Hậu ký thác kỳ vọng cao nhất. Hiện giờ bởi vì Vương gia có thái độ ái muội không rõ, Chu Quý Phi lại cắm một tay khiến cho khả năng để Vương gia đích nữ gả cho Lý Tri Mân làm Tần Vương Phi là không lớn khiến nàng ta cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng Đậu Hoàng Hậu cũng chưa từ bỏ khả năng này nhưng dù Vương Đồng làm Tần Vương Phi thì với sắc vóc như thế…… có thể thấy Lý Tri Mân sẽ không bị nàng ta mê hoặc.

Lúc này Hoa Uyển cười nói: “Kỳ thật ta nghe nói đại nương tử của Vương thị tính tình tốt, đối đãi hạ lại thập phần khoan dung, tiền thưởng cũng nhiều. Nếu nàng thành Vương phi thì đối với chúng ta cũng là chuyện tốt. Các tiểu thư huân quý ở trong kinh đa phần là khó ở chung.”

Triệu Phác Chân cũng vểnh tai nghe, trong lòng nghĩ không biết Đậu nương nương có còn bức Lý Tri Mân lấy lòng Vương tiểu thư nữa không. Cái vị Vương Đồng kia thật không đơn giản.

Lam Tranh lại không để ý tới lời Hoa Uyển mà chỉ cười nói với Triệu Phác Chân: “Nghe nói Vương gia thỉnh một họa sư cho muội muội sao? Không biết muội có rảnh để vẽ cho ta một bức không?”

Hoa Uyển nói: “Cái đó chắc là phiền toái đi?”

Triệu Phác Chân hiện giờ học vẽ chân dung, lại đang thiếu người luyện tập nên cười nói: “Không phiền toái, chỉ sợ vẽ không tốt. Nếu tỷ tỷ không chê thì ta sẽ vẽ ngài.”

La Khỉ lúc này đã cười nói: “Thật tốt quá, muội cũng thay ta vẽ một bức đi, vẽ ta mặc cái váy màu nguyệt bạch thêu hoa kia, để ta trở về cho cha mẹ nhìn.”

Hoa Uyển cũng vội vàng nói: “Ta muốn vẽ ta mặc bộ hoa bốn mùa kia, còn có cây trâm vàng nhiều tầng, khăn tay thì phải là cái màu hồng thạch lựu, giày là cái đầu phượng……”

Đinh Hương lúc này đã không nhịn được cười: “Cả nhà chỉ nghe thấy mỗi tiếng ngươi. Ngươi nói nhiều thế làm sao Phác Chân muội tử nhớ được? Chờ lúc vẽ tranh ngươi lại nói cũng được mà.”

Triệu Phác Chân cũng cười: “Ta đều nhớ kỹ, đến lúc đó Đinh Hương tỷ tỷ, Vân Chu tỷ tỷ, ta cũng đều vẽ hết.”

Lam Tranh cũng trêu ghẹo Hoa Uyển nói: “Ngươi đúng là hoạt bát như con khỉ nhỏ. Mấy ngày trước đây cũng không biết là ai có nguyệt sự, khóc lóc hồng cái mũi đi tìm Đinh Hương nói chính mình chảy rất nhiều máu, sắp chết rồi, muốn đem đồ của mình đều thu lại, thỉnh người chuyển cho sư phó của Vân Thiều Tư.”

Hoa Uyển đại quẫn: “Không được giễu cợt ta!” Mấy cái nha đầu đều cười rộ lên. Triệu Phác Chân thấy Hoa Uyển trêи mặt đỏ bừng, quẫn bách đến không được, thì an ủi nàng nói: “Ta lần đầu tiên có nguyệt sự cũng khóc hồi lâu. Ta lại không dám cùng cô cô nói, chỉ lén lút dùng qυầи ɭót, buổi tối một người ở trong chăn lặng lẽ khóc. Sau đó vài ngày, Cố cô cô nhìn thấy ta làm dơ khăn trải giường mới biết được, kéo ta lại nói rồi cầm tiền đi phòng bếp hầm cho ta chút canh đậu đỏ uống.”

Hoa Uyển thấy có người giống mình thì không khỏi buông lỏng trong lòng: “Tỷ tỷ hóa ra cũng bị dọa hả?” Lam Tranh cười nói: “Nhưng ít nhất muội ấy cũng chưa muốn chết muốn sống đem mấy lượng bạc vụn của mình phó thác a……” Mấy cái nha đầu đang trêu ghẹo lần nhau thì bỗng nhiên bên ngoài có tiểu nha đầu chạy vào nói: “Bên ngoài có Văn Trúc công công đi theo Vương gia đang cửa chờ, nói vài vị tỷ tỷ đem quần áo tiến cung của Vương gia thu thập tốt rồi đưa cho công công để đem vào cung.”

Vài người lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng lên sắp xếp. Cũng may bọn họ đều có khả năng, làm cũng mau. Vừa thu thập, Lam Tranh vừa cho người thỉnh Văn Trúc tiến vào hỏi: “Hoàng Thượng triệu Vương gia tiến cung làm gì vậy?”

Văn Trúc thi lễ xong mới cười nói: “Nghe công công truyền chỉ nói thì không phải chỉ Vương gia chúng ta mà cả Tề Vương, Tấn Vương cũng bị triệu kiến. Dựa theo kiến giải vụng về của tiểu nhân thì chắc không liên quan gì đến chuyện triều chính mà là hoàng thượng rảnh rỗi muốn kiểm tra công khóa của mấy vị Vương gia.”

Vân Chu có chút lo lắng nói: “Vẫn đang ăn tết, cần đảm bảo Vương gia qua được năm mới thuận lợi mới được.”

Lam Tranh trấn an nói: “Có lẽ là ngắm hoa uống rượu cũng chưa biết chừng.” Nàng ta vừa nói vừa không ngừng tay, rất nhanh đã chuẩn bị xong hai bộ quần áo, khăn trùm đầu, giày vớ, khăn tay, ngọc bội cùng vài thứ đồ khác, lại tỉ mỉ kiểm tra lại mới cho vào tay nải cho người đi theo Văn Trúc đi ra ngoài.

Mấy người cũng không còn tâm tình mà nói chuyện phiếm nữa, chỉ phỏng đoán vài câu sau đó lại tự về phòng.