5 năm sau.
Trời âm u, tuyết rơi từng mảnh từng mảnh nhẹ nhàng trêи nóc nhà ngói lưu ly, giấy dán cửa sổ bị gió thổi lạnh run rẩy, nơi xa ẩn ẩn truyền đến tiếng nhạc, hẳn là tiệc chiêu đãi phía trước Trường Nhạc điện đã bắt đầu rồi. Tối nay là giao thừa, tiếng trống tiếng sáo náo nhiệt xuyên qua màn đêm đen nhánh đầy gió tuyết, xa xa truyền đến.
Triệu Phác Chân trong tay cầm chổi lông gà, nhẹ nhàng phất quá đám gáy sách bị bám bụi bặm. Trong phòng hết sức an tĩnh yên lặng, vì phòng cháy nên việc đốt đèn dầu trong kho sách đã bị nghiêm khắc hạn chế. Ngọn đèn ở bàn bên cửa sổ chỉ nhỏ như hạt đậu đang lung lay, soi kệ sách trầm mặc thành những bóng dài. Bỗng nhiên sau lưng có tiếng người vang lên: “Tư Thư đâu?”
Triệu Phác Chân đang hết sức chuyên chú liền bị hoảng sợ, vội xoay người, nhìn thấy một thiếu niên người mặc một thân cát phục màu hồng có thêu vuốt rồng dành cho hoàng tử, bên ngoài khoác áo lông chồn màu đen, trêи áo lông của hắn còn vương hạt tuyết. Trái tim nàng tức khắc co chặt thành một đoàn, tuy rằng trong cái đêm giằng co 5 năm trước nàng chỉ thoáng nhìn qua nhưng trong lúc sống chết thì khuôn mặt thiếu niên kia đã khắc sâu vào tâm trí nàng. Thế cho nên đã 5 năm qua đi nàng vẫn chỉ cần liếc mắt là nhận ra hắn!
Nàng cơ hồ không cầm nổi cây chổi trong tay, trêи lưng đã nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cắn răng cúi đầu thi lễ, cực lực che dấu tay đang run rẩy trong ống tay áo: “Nô tỳ bái kiến điện hạ, hôm nay trong cung đại yến, nữ quan của Nội Đình Các đều nghe lệnh Hoàng Hậu nương nương đến phía trước hỗ trợ. Nội Cung Cục Nhan Thượng Cung nói Nội Tàng Viện Tam Khố chỉ lưu lại một người, xin hỏi điện hạ muốn xem sách sao?”
Nội Tàng Viện quản Tam Khố. Trong đó Lâm Lang Khố cất kim ngọc trân bạch, Hàm Cổ Khố cất giữ dị vật đồ chơi, mà Triệu Phác Chân đang ở Lang Hoàn Khố, là do lúc Thánh Hậu còn cầm quyền tự mình đề danh, chuyên dùng để giữ thư tịch cổ họa. Thư tịch cổ họa ở đây khác với ngự thư phòng, phần lớn là trân phẩm, không cho bên ngoài mượn. Các vị đại thần triều đình được Hoàng thượng ban khẩu dụ mới được đi vào ngắm, và cũng phải được hoàng thượng cho phép mới được sao chép. Đương nhiên, các hoàng tử trong cung có thể vào đây ngắm cảnh. Nhưng mấy năm nay các hoàng tử đều còn nhỏ, lại phải học tập, mà trong Nội Tàng Thư Khố này đều là chút sách vở trân quý của người xưa, hỗn tạp nhiều thể loại, cũng không giống tàng thư trong ngự thư phòng có đầy đủ toàn diện hơn. Bởi vậy Triệu Phác Chân thật cẩn thận mà trốn trong này 5 năm rồi lần đầu tiên mới gặp phải hoàng tử, đúng là cục diện muốn tránh cũng không được.
Đêm nay có quốc yến, Hoàng Thượng đang thiết yến quần thần trêи điện, mà ở hậu cung, Hoàng Hậu cũng mở tiệc chiêu đãi các mệnh phụ, sao hắn lại đi Nội Tàng Thư Khố lúc này chứ? Hắn nhận ra mình sao? Năm đó mình mặc trang phục nội thị …… Lại qua 5 năm…… Triệu Phác Chân cúi đầu nhìn trộm cái tên kia.
Vị hoàng tử kia mặt mày bất động, thanh âm bình đạm: “Đại yến phía trước còn lâu, ta có chút mệt, đến phía sau nghỉ ngơi, vừa lúc nghe nói hôm kia phía nam tiến cống một quyển nhạc phổ khó có được nên muốn đến xem.”
Hắn không nhận ra…… Triệu Phác Chân một lòng vẫn treo cao liền nhẹ nhàng rơi xuống, cúi đầu đáp lại: “Vâng, năm trước vừa mới đưa vào kho, thỉnh điện hạ qua bên này rửa tay.” Thi họa trong ngự thư phòng và ở đây đều là những tác phẩm vô cùng đáng giá, để tránh tổn hại thì trước khi xem, ai cũng phải rửa tay, lau khô.
Nàng đến bên cạnh lấy ra phích nước nóng đổ vào trong chậu đồng, sau đó lại cầm khăn khô đứng ở một bên. Nội thị đi theo phía sau liền tiến lên hầu hạ thiếu niên này rửa tay. Vị hoàng tử kia liền tiến lên rửa tay, vừa làm vừa không để ý hỏi bâng quơ: “Ngươi là cung nữ của Lang Hoàn Khố hả? Tên gọi là gì? Đi theo vị nào cô cô làm việc? Ngày thường làm cái gì?” Triệu Phác Chân đưa hắn khăn khô để lau tay rồi nói: “Nô tỳ Triệu Phác Chân, đi theo Tư Thư Cố Hỉ Cô của nơi này làm việc. Ngày thường nô tỳ giúp đỡ cô cô kiểm nhận thi họa, đăng ký phân loại, sửa sang lại thư tịch.” Lúc nàng nói tên của mình cố ý hạ thấp giọng, lại nói nhanh, hàm hồ cho qua, rồi cố ý nói thêm thật nhiều cái tên khác để hy vọng sau lúc này hắn sẽ quên luôn mình đi.
Quả nhiên vị hoàng tử kia không hề truy vấn nữa, phảng phất chỉ là thuận miệng hỏi, sau đó tự đi tới bàn để trước cửa sổ ngồi xuống. Nội thị đi theo hắn liền đi qua rót trà nóng, còn nàng liền xoay người đi đến một chỗ trêи giá, từ phía trêи lấy xuống một cái hộp gỗ màu nâu, mở ra. Cuốn nhạc phổ bên trong đó được cho vào túi lụa vàng, có đính bích ngọc rủ xuống.
Triệu Phác Chân ngón tay linh hoạt cởi bỏ túi lụa, nhẹ nhàng đem cuốn nhạc phổ lấy ra rồi đặt ở trêи bàn trước mặt Lý Tri Mân, cuối cùng là chỉnh đèn trêи bàn lớn hơn.
Lý Tri Mân cúi đầu xem khúc phổ, hết sức chăm chú. Triệu Phác Chân thấy sống lưng hắn ngay thẳng, dáng vẻ thập phần ưu nhã nghiêm chỉnh, đọc vô cùng chăm chú, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, lông mi nhỏ dài, đổ bóng dài dưới đôi mắt đang rũ xuống, nhìn có cảm giác u buồn. Nếu không phải nàng từng thấy một mặt cực kỳ hung ác kia của hắn thì nàng nhất định sẽ cho rằng đây là một chủ tử khoan dung, ưu nhã.
Hắn hẳn là Thái Tử đi? Vài vị hoàng tử ở trong cung hiện nay nếu tầm mười bốn mười lăm thì có Thái Tử, Tần Vương, Tấn Vương, còn Tề Vương thì mới mười hai tuổi, khẳng định không phải Tề Vương. Hơn nữa mọi người trong cung đều nói Thái Tử đặc biệt tao nhã ung dung, đối xử khoan dung, những người đã từng gặp đều khen hắn mà hắn còn rất hiếu học…… Mấy năm nay nàng cũng dụng tâm lưu ý tin tức trong cung cấm. Tiên đế và Đông Dương công chúa đều là con thân sinh của Thánh Hậu, rất nhân ái. Tiên đế mất sớm, lưu lại một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, bên ngoài còn có rất nhiều Vương gia như hổ rình mồi, thế nên Đông Dương công chúa liền tìm một thứ hoàng tử để lập đế vị, vẫn phong con trai của tiên đế là Thái Tử lại thao túng trong triều, cầm giữ triều chính, chỉ đợi thái tử trưởng thành thì sẽ lên ngôi, để ngai vị trở về dòng chính.
Nhưng mà hiện giờ trong cung đều ngầm nói rằng, Hoàng Thượng tuy rằng mặt ngoài đối đãi với đứa cháu này rất tốt, nhưng nhất định muốn đem nhi tử truyền lại cho con trai của mình. Tần Vương, Tấn Vương, Tề Vương đều là con trai của kim thượng, dưới áp lực của Đông Dương công chúa liền phong là thân vương. Giờ Thái Tử càng lúc càng lớn, thì thân phận cũng càng ngày càng xấu hổ. Tuy rằng bên ngoài có nhóm thần tử trung với Thánh Hậu duy trì, trong có cô mẫu Đông Dương công chúa nâng đỡ, nhưng hắn vẫn nằm trong trung tâm của cơn lốc xoáy. Hiện giờ thiên tử đã đổi, tuy rằng thiên tử mềm yếu nhưng cũng vẫn danh chính ngôn thuận ngồi trêи ngai vàng. Trong triều, ngoài thiên hạ cũng có chút ủng hộ vị hoàng đế này. Nhóm văn thần phần lớn đều chỉ hy vọng triều chính vững vàng, lại có chút kiêng kị việc Đông Dương công chúa càng ngày càng kiêu ngạo nên vẫn ẩn ẩn duy trì tình trạng hiện giờ, và tất nhiên Thái Tử cũng không được yêu thích.
Triệu Phác Chân đứng bất động, trong lòng miên man suy nghĩ, chỉ nhìn tên kia vẫn đang chăm chú đọc nhạc phổ, nội thị đi theo hắn cũng thập phần an tĩnh, từ khi vào kho sách thì không nói tiếng nào, chỉ ôm áo khoác của Thái Tử đứng nghiêm trang ở góc, cúi đầu, thở nhẹ, rõ ràng là người được học quy củ nghiêm khắc.
Ước chừng qua thời gian mấy chén trà, tiểu nội thị kia thấp giọng nói: “Điện hạ, yến sắp tan, ngài rời đi đã lâu sợ Hoàng Thượng sẽ hỏi.”
Hắn gật gật đầu, đem nhạc phổ đẩy ra, đứng lên, tiểu nội thị giúp hắn mặc áo khoác, hắn không nhìn Triệu Phác Chân mà cứ thế bước ra ngoài.
Triệu Phác Chân nhìn thân ảnh hắn biến mất trong màn tuyết rơi thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới cảm giác được trời lạnh cùng với áo trêи lưng đã thấm ướt mồ hôi khiến nàng lạnh run lên.