Sau khi chiến sự bắt đầu, Phạm Dương cũng bắt đầu điều động binh lực thường xuyên, Ứng Khâm cùng đám nghĩa tử mang binh đi khắp nơi, thậm chí có khả năng một hai năm không thể trở về. Ở lại Phạm Dương cũng không quá an toàn, hơn nữa thời tiết ở đó quá lạnh, không có lợi cho Quan Âm nô dưỡng bệnh, vì thế Ứng phu nhân mang theo Triệu Phác Chân đi về phía nam, tới một chỗ tương đối an toàn này. Bọn họ mang theo không ít tinh binh cùng thủ vệ nên ngày trôi qua cũng an tĩnh. Bởi vì có lưu dân đi ngang qua quá nhiều, nên bọn họ cũng thu lưu một vài người, thanh danh từ đó bay xa, người đến cậy nhờ ngày càng đông, vì vậy nàng cũng phí chút tâm tư trợ cấp cho người đi ngang qua.
Không nghĩ tới lại gặp được Lý Tri Mân ở đây.
Ý niệm đầu tiên khi nhìn thấy hắn chính là hắn đã đuổi đến cửa, nhưng sự kinh ngạc trong mắt hắn chứng tỏ cuộc gặp mặt này chỉ là tình cờ.
Ngày xuân, vườn táo tỏa hương thơm nức, người nọ đứng ở nơi đó, cao thẳng bất quần, giống như trêи người hắn còn mang theo hơi thở buốt lạnh của chiến trường, không hợp với cảnh xuân tươi đẹp xung quanh.
Nàng chờ đợi những lời chất vấn như lôi đình giáng xuống, thậm chí chuẩn bị giải thích và cự tuyệt.
Nhưng hắn lại buông hài tử, xoay người ruổi ngựa mà đi, không hề làm gì hết. Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng không biết vì sao lại dâng lên buồn bã và mất mát.
Qua nửa tháng, Ứng Vô Cữu mang theo Ứng Vô Hối tiện đường đến thăm các nàng, đồng thời nói đến tình hình hiện nay thì Triệu Phác Chân mới biết được ngày đó gặp Lý Tri Mân là lúc hắn đang phải đối mặt với cục diện khó cỡ nào. Hắn bị tước quyền điều binh, mẹ đẻ bị giam lỏng, thân muội phải hòa thân, hắn đại khái chẳng còn tâm trí mà so đo với một thϊế͙p͙ thất như nàng. Ứng Vô Cữu xoa tay thở dài: “Thật đúng là một người đủ tàn nhẫn độc ác, nghe nói quân của hắn tới Linh Võ rồi, Sóc Phương tiết độ sứ cự tuyệt không cho hắn lĩnh quân vào thành, lấy lý do không có chiến sự, chỉ để hắn ở đô đốc phủ, hiển nhiên là muốn cầm chân hắn. Sau đó thủ hạ của hắn trực tiếp trói Sóc Phương tiết độ sứ lại rồi chém đầu trong yến hội, lý do chính là hắn bất kính với Tần Vương!”
Ứng phu nhân ở một bên cười khúc khích: “Đúng là một lý do hay! Sóc Phương tiết độ sứ là Tề Long đúng không? Cũng là kẻ chẳng ra gì, ai ngờ lần này gặp phải cái đinh cứng. Chắc ông ta cho rằng Tần Vương tuổi trẻ văn nhã, lại quên mất hắn chính là đường đường đích trưởng tử, nhất phẩm thân vương, chỉ một tội bất kính là có thể giết người.”
Triệu Phác Chân nói: “Triều đình không hỏi tội sao?”
Ứng Vô Cữu nói: “Linh Võ cách Lạc Dương xa như vậy! Chờ tin tức truyền tới thì thi thể Tề Long đã sớm lạnh, toàn bộ quân Sóc Phương đã rơi vào tay Lý Tri Mân. Hắn đã làm một cuộc thanh lọc, những kẻ không nghe lệnh lập tức chém, đô đốc của Sóc Phương là La Thiệu Khôn không dám phóng quả rắm nào, lập tức chắp tay dâng quân quyền lên, rồi yên lặng trốn sang một bên. Triều đình bên kia thì có thể làm gì? Nhiều lắm là ngự sử ồn ào vài câu rằng Tần Vương giết đại tướng, mưu đồ gây rối, nhưng hiện giờ toàn bộ binh quyền của Sóc Phương đều năm trong tay hắn, lại đang lúc chiến tranh, Hoàng Thượng có tức giận cũng không thể làm gì, nếu không chính là muốn bức hắn làm phản. Một bước này cực kỳ khôn khéo, hắn có công đánh đuổi Đột Quyết trước kia, lại trấn thủ Trường An có công, lúc sau lại tuân chỉ rời khỏi Trường An, đóng giữ Linh Võ, lấy thân phận nhất phẩm thân vương mà giết một tiết độ sứ bất kính thì có làm sao. Người cũng đã chết, lấy tội danh gì gán cho mà chẳng được, triều đình cũng không thể vì hắn giết một tiết độ sứ bất kính mà so đo gì với một vị hoàng tử chân chính có công như hắn, ai biết đó có phải ý tứ của hoàng đế hay không?”
Ứng phu nhân cười nói: “Đúng vậy, bên ngoài còn tưởng rằng hắn là Hoàng trưởng tử, là người Hoàng Thượng tín nhiệm nhất. Đám tiết độ sứ đều sẽ cho rằng Tần Vương giết Sóc Phương tiết độ sứ, là vì kinh sợ những kẻ khác, quả thật là một biện pháp hay. Hoàng đế cùng Thôi thị khẳng định tức giận đến muốn chết, nhưng cũng chẳng có biện pháp gì. Việc điều binh và để Lâm Nhữ công chúa đưa đi hòa thân tất nhiên là chủ ý của Thôi thị, cho nên lần này Tần Vương mới nặng tay như thế, hẳn là trong lòng hắn nghẹn đến tàn nhẫn.”
Triệu Phác Chân nhớ tới Lý Nhược Toàn, lại biết Lý Tri Mân khẳng định vô cùng đau lòng muội muội của mình, nhớ tới lúc trước Ứng Vô Cữu đã từng giả mạo làm thổ phỉ thì trong lòng nàng vừa động, nhìn về phía Ứng Vô Cữu nói: “Nếu là hòa thân…… giả sử có thổ phỉ cướp công chúa đi thì sẽ thế nào?”
Ứng Vô Cữu lắc đầu: “Đội ngũ hòa thân tất sẽ có đại quân hai nước hộ tống, hiện tại chắc cũng sắp đến Thanh Phồn rồi, có thổ phỉ nào dám tiếp cận chứ? Người sáng suốt vừa thấy liền biết, làm không tốt ngược lại còn liên lụy đến Tần Vương bị người ta đổ tội làm hư bang giao hai nước, phá hoại đàm phán hòa bình.”
Ứng phu nhân gật đầu khen ngợi: “Đây là việc của hai nước, nếu là kẻ cướp phá hỏng việc này, thất tín bội nghĩa thì đối phương có thể xé bỏ hiệp ước, đòi càng nhiều quyền lợi hơn. Lấy tính tình yếu đuối của Hoàng Thượng thì sợ là sẽ càng cắt nhiều đất hơn, rồi lại đổi một vị công chúa khác.”
Trêи mặt Triệu Phác Chân hơi hơi ảm đạm, Ứng Vô Hối lại cười nói: “Muội muội đang quan tâm vị công chúa kia sao? Hiện giờ ta không có việc gì, đang nhàm chán, nếu không để ta mang theo một đội người đi theo đội ngũ hòa thân, thay muội tìm chút tin tức trở về, có được không?”
Triệu Phác Chân nói: “Có gây phiền cho Cửu ca không?”
Ứng Vô Hối nói: “Ta đang muốn nhìn xem Thanh Phồn có bộ dáng gì kìa! Còn việc hòa thân, đời này cũng là lần đầu tiên ta thấy, thuận tiện cũng thay muội tìm hiểu một chút, nếu công chúa có gì yêu cầu hỗ trợ thì ta cũng hỗ trợ một tay, hoặc giúp đưa tin, muội muội có chịu không?”
Ứng phu nhân thấy Ứng Vô Hối hứng thú bừng bừng thì cười nói: “Ngươi đi đi, mang theo mấy lão giao hồ hảo thủ nhà chúng ta, trong tay bọn họ đều có chút bản lĩnh trộm gà bắt chó, nếu gặp nguy hiểm thì chạy trốn cũng dễ dàng.”
Ứng Vô Hối vô cùng cao hứng nói: “Được! Chờ ta thay muội muội tìm hiểu tình hình sẽ gửi tin về.”
Ứng Vô Hối vừa đi thì mất một tháng, nhưng thời điểm trở về lại mang theo Lâm Nhữ công chúa Lý Nhược Toàn.
Cũng may hắn tuy lỗ mãng nhưng vẫn biết nặng nhẹ, người cũng không trực tiếp mang vào gặp Triệu Phác Chân mà trước tiên an trí ở thôn trang sau đó mới tới thông báo cho Ứng phu nhân cùng Triệu Phác Chân: “Ta không muốn thu nhận nàng, nhưng buổi tối đầu tiên đến trong thành, ta mang theo vài người muốn đi thăm dò phủ đệ kia, kết quả lại đụng tới nàng đang chạy trốn. Hai nha hoàn đi theo nàng ta có chút võ nghệ, liều chết để một mình nàng trốn ra, vì thế ta liền cứu nàng, suốt đêm chạy đi. Một đường này chạy về, nàng ta gây phiền hà khiến ta sắp hỏng rồi! Sau đó ta có hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng có cảnh giác, nên chưa nói. Ta không biết phải làm sao, đành đưa nàng qua bên này.”
Ứng phu nhân thở dài: “Nàng không biết lai lịch của ngươi, đương nhiên sẽ không dám nói bậy. Nhưng công chúa hòa thân mất tích là đại sự, sợ là trong triều đã nhận được tin.”
Bà gọi người đi thám thính tin tức, không bao lâu quả nhiên có tin về: “Thanh Phồn bên kia nói Lâm Nhữ công chúa mang danh nghĩa hòa thân, kỳ thật lòng mang ý xấu, đêm tân hôn dám hành thích Mộ Dung Thái Tử rồi đào tẩu! Mộ Dung Duyên bị trọng thương, giận dữ, hiện giờ đã phái sứ giả đến hưng sư vấn tội Đại Ung, yêu cầu lập tức giao hung thủ là Lâm Nhữ công chúa ra, bọn chúng cũng đã tập trung 50 vạn quân ở biên cương, yêu cầu Đại Ung phải có một lời công đạo!”
Ám sát!
Triệu Phác Chân nhớ tới Lý Nhược Toàn thì ngạc nhiên nói: “Lý Nhược Toàn là người đơn thuần thiên chân, hẳn không thể làm ra việc ám sát thái tử thế này được.”
Ứng Vô Hối vỗ tay nói: “Đúng! Dọc đường đi này ta thấy nàng ta vừa ngốc vừa không có đầu óc, có khả năng do Tần Vương sai sử để phá hòa đàm không?”
Triệu Phác Chân lắc đầu nói: “Tần Vương —— tuyệt sẽ không để muội muội của mình ở trong hiểm cảnh, sợ là bị người khác giật dây rồi. Lúc trước ta cũng coi như có biết nàng, để ta đi hỏi một chút.”
Lúc Lý Nhược Toàn nhìn thấy Triệu Phác Chân thì ngạc nhiên: “Ngươi…… Không phải thị tỳ bên người ca ca sao? Triệu Phác Chân đúng không? Sao ngươi lại ở đây? Ca ca cũng ở gần đây sao?” Nàng ta vừa chờ mong vừa cảnh giới mà nhìn khắp nơi. Một đường này lang bạc kỳ hồ, mấy ngày nay bị tra tấn khiến mắt nàng thũng sâu vào, hai má khô gầy đi nhiều, cả người đều chật vật tiều tụy, thấp thỏm lo âu, cơ hồ đã nhìn không ra bộ dáng Lâm Nhữ công chúa kiêu ngạo trước kia.
Triệu Phác Chân hơi hơi mỉm cười: “Phác Chân thỉnh an công chúa, lần này là nghĩa huynh của Phác Chân ngẫu nhiên đi ngang qua đô thành của Thanh Phồn làm việc, gặp được công chúa nên mới thuận tay cứu, bởi vì bên này cũng coi như an toàn nên trước tiên chúng ta mang ngài đến đây. Ta nghe nói là công chúa thì đuổi qua đây hỏi một chút, nghe nói công chúa ám sát Thanh Phồn quốc chủ, không biết có phải thật hay không? Ngài hiện giờ đang tính toán đi chỗ nào?”
Lý Nhược Toàn ngạc nhiên nói: “Ám sát? Bên ngoài nói như thế sao? Nói ta ám sát Mộ Dung Duyên sao?”
Triệu Phác Chân biết mình nói thì Lý Nhược Toàn chưa chắc đã tin nên cầm công báo của triều đình tới cho nàng xem. Nàng ta đọc nhanh như gió, đọc xong thì cả người đều hơi hơi run lên: “Thanh Phồn phái sứ thần hưng sư vấn tội, tập trung trăm vạn đại quân muốn phá vỡ hòa đàm chỉ vì ta sao?” Nàng ta bỗng nhiên hỏng mất mà khóc lớn: “Nhưng không phải ta! Căn bản không phải ta ám sát! Là A Lam cùng A Tử, là tẩu tẩu! Đều là võ tì mà tẩu tẩu đưa tới!” Thân thể nàng ta hơi run lên, bỗng nhiên phản ứng lại: “Thượng Quan Quân làm hại ta! Nàng ta cố ý! Nàng ta cố ý tặng cho ta hai tỳ nữ kia, còn nói cái gì mà để bảo hộ ta, để ta có thể lưu danh sử sách! Kết quả vào đêm tân hôn, hai tỳ nữ kia liền ám sát Mộ Dung Duyên!” Nàng giữ chặt lấy tay Triệu Phác Chân: “Ngươi biết ca ca ta ở đâu không? Ta muốn nói cho ca ca, Thượng Quan Quân hại ta!”
Triệu Phác Chân chậm rãi hỏi: “Tần Vương điện hạ hiện giờ trấn thủ Linh Võ, công chúa nếu sốt ruột thì ta sẽ cho người mang tin đến, hoặc ta sẽ phái người hộ tống công chúa đến đó.”
Lý Nhược Toàn lại mở to hai mắt, hơi hơi phát run: “Đây có thể là ý của đại ca, đại ca có khi nào để Thượng Quan Quân làm việc này không? Hoà đàm không thành, đại ca mới có cơ hội…… Cái mệnh của ta thì tính là gì chứ? Còn mẫu hậu, còn Tam Lang, chẳng phải đều bị liên lụy sao? Đại ca sao lại biến thành bộ dạng này chứ?”
Trong lòng Triệu Phác Chân hơi hơi thở dại, nhẹ nhàng an ủi nàng ta: “Công chúa, Vương gia không phải người như vậy, từ trước ngài ấy thương công chúa thế nào chứ? Hẳn là do Vương phi làm chủ, hẳn nàng ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt để ám sát quốc chủ Mộ Dung.” Con cô em chồng này cũng không quan trọng, cho dù không giết được Mộ Dung Duyên thì hòa đàm cũng vỡ, việc này đối với Tần Vương đang năm giữ binh quyền bên ngoài là tin tức tốt. Nếu không hoà đàm được định ra, Hoàng Thượng cùng Thôi thị đều quay đầu đối phó với Tần Vương thì hỏng. Quân bắt thần phải chết thì thần chẳng có cách nào chống lại. Tần Vương không có phần thắng, chỉ có thiên hạ đại loạn, mới là cơ hội của hắn.
Hành sự tùy theo hoàn cảnh, nhanh chóng quyết định, ánh mắt tàn nhẫn cùng với phán đoán chuẩn xác, thậm chí vô tình hy sinh hết thảy chính là phong cách của Thượng Quan Quân. Quả nhiên là do thế tộc trăm năm bồi dưỡng ra, thực sự thích hợp làm chính trị.
Nàng ta cũng là người thích hợp đứng bên cạnh Tần Vương dã tâm bừng bừng kia. Triệu Phác Chân rũ mắt, nghe Lý Nhược Toàn ái oán khóc bên cạnh mà buồn bã nghĩ.