Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 169: Con diều




Bầu trời xanh vạn dặm, gió xuân thổi nhẹ nhàng, hoa nở như gấm vóc, Lý Tri Mân cuốn tay áo lên đến khuỷu tay để lộ cánh tay với cơ bắp rắn chắc, ngón tay thon dài kéo sợi dây, mà đầu sợi dây alf một con diều cực đại đang bay lượn trong không trung.

Triệu Phác Chân ôm Thất Cân ở một bên. Thất Cân tận mắt nhìn thấy con diều cao bằng một người kia bị phụ thân phóng lên không trung thì ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm trong chốc lát, sau đó phát ra tiếng cười khanh khách vang dội.

Lý Tri Mân nghe thấy hài tử cười thì đem dây diều thả lỏng, khiến còn diều càng bay cao hơn, sau đó mới giao cho иɦũ ɦσα già ở bên cạnh, để những người khác cũng mang diều thả lên, nhất thời trêи bầu trời đều là những con diều. Nơi xa ở trêи sườn núi tựa hồ cũng có người đang thả diều, đầy trời đều là chim nhạn cá chép, con cua, con dơi, mỹ nhân, rất là náo nhiệt.

Văn Đồng sai người vội vàng hầu hạ Lý Tri Mân ngồi xuống. Hắn vừa uống trà vừa nhìn Triệu Phác Chân ôm Thất Cân. Thất Cân lúc này tóc đã rậm rạp, lông mày lông mi cũng đã nảy nở không giống bộ dáng nhạt nhòa lúc mới sinh. Hiện tại mặt mày hắn rõ ràng, cư nhiên là giống Lý Tri Mân. Hai mắt hắn sáng ngời, tò mò mà nhìn bầu trời đầy con diều, sau đó hưng phấn mà vỗ bàn tay nhỏ, cũng không biết là ai dạy hắn động tác mà khi hắn cao hứng còn a a kêu to.

Lý Tri Mân hoàn toàn không chú ý đến bản thân cũng cong miệng cười từ lúc nào. Nhưng Cao Linh Quân lại đã đứng lặng lẽ bên cạnh vườn, lại ra hiệu với hắn ý là có việc gấp. Hắn bất bất động thanh sắc đem chén trà thả xuống dưới, nới với Triệu Phác Chân: “Nàng và Thất Cân cứ chơi trong chốc lát, nhưng đừng chơi qua lâu, ta có một vài việc phải đi xử lý trước.”

Triệu Phác Chân cũng cùng hài tử ngẩng đầu nhìn con diều, đôi mắt nàng sáng lấp lánh cười nói: “Được.” Nàng hôm nay mặc một thân xuân y mới may tốt, trêи áo có dệt hoa đào, bên ngoài vẫn khoác một kiện áo khoác lông cáo để chắn gió. Lúc nàng quay đầu lại cười thì có thể nhìn thấy da thịt trắng như mỡ dê trước ngực. Thất Cân cũng quay đầu ê ê a a, giống như đang học mẫu thân mà nói chuyện.

Lý Tri Mân có chút luyến tiếc rời đi, nhưng Cao Linh Quân lúc này tới, hẳn là có chuyện quan trọng. Hắn duỗi tay đem một sợi tóc của Triệu Phác Chân bị gió thổi loạn vén ra sau tai, rồi đứng dậy theo Cao Linh Quân đi vào thư phòng.

“Vương Phi muốn tới Trường An sao?” Lý Tri Mân nhướng mày, thần sắc lạnh lẽo hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bên ngoài chỉ nói Thượng Quan lão phu nhân đã khỏi bệnh nên Vương Phi nhanh chóng đến để hầu hạ Vương gia, nhưng thuộc hạ đoán đại khái là có liên quan đến việc Thượng Quan Lân bị biếm. Người chúng ta sắp xếp vào Thượng Quan gia cũng chỉ nghe ngóng được một chút, chỉ mơ hồ biết việc Thượng Quan Lân đánh Hoắc Kha có nội tình. Ngày ấy Vương Phi giống như đi chùa để cầu phúc cho lão phu nhân, nhưng việc này sau đó lại bị Thượng Quan gia ém xuống. Lão phu nhân cùng Thượng Quan đại nhân tựa hồ đều vì chuyện này mà đi tìm Vương Phi nói chuyện. Lúc sau nghe nói Vương phi liền chuẩn bị hành lý để tới Trường An, lúc này sợ đã xuất phát được nhiều ngày.”

Lý Tri Mân lại vẫn không gấp gáp: “Mẫu hậu sẽ lưu nàng ta lại, ta đã sớm có an bài rồi.” Hắn thật ra có chút tò mò về hiềm khích giữa Thượng Quan gia cùng Thượng Quan Quân. Thượng Quan Lân là con vợ cả duy nhất của một thế hệ này, ở trong mắt Thượng Quan tộc thì hắn khẳng định còn quan trọng hơn Thượng Quan Quân. Nhưng Thượng Quan Lân đang tốt vì sao lại muốn đánh Hoắc Kha khiến cho hôn sự hai nhà thất bại chứ? Nếu theo lời Triệu Phác Chân thì Thượng Quan Lân không phải tên hỗn trướng ăn chơi trác táng lỗ mãng. Trong lòng hắn thực sự thành tỉnh, cho dù bất mãn với hôn sự này thì hắn cũng sẽ không dùng thủ đoạn vụng về này để hai nhà trở mặt, điều này cũng chẳng có lợi gì với Thượng Quan tộc.

Thượng Quan Lân vẫn luôn đem muội muội này đặt ở trong lòng bàn tay, hai người ở chùa chiền động thủ thì không có khả năng chỉ do cạnh khóe nhau, tranh giành tình cảm thì càng không thể. Nếu một ngày kia Thượng Quan Quân cũng ở chùa miếu, hai nhà lại giữ kín như bưng lý do tranh chấp thì như vậy —— chỉ còn lại một khả năng, Hoắc Kha tiểu tử kia có ý đồ nhúng chàm Thượng Quan Quân.

Lý Tri Mân vốn am hiểu mưu tính nên vừa nghĩ đã rõ ràng một hai. Hoắc Kha hẳn là không đắc thủ, nếu không bọn họ đã không tự tin nháo đến tận Hoàng đế. Hai người hẳn là có chút ái muội hoặc hiểu sai ý, Thượng Quan Quân muốn mượn sức Hoắc Kha, Hoắc Kha đại khái lại tưởng thần nữ cố ý. Hoắc gia nắm chính xác rằng Thượng Quan gia tuyệt không dám đường hoàng mà đem danh tiết của Thượng Quan Quân ra nói giỡn cho nên mới dẫm lên mặt Thượng Quan gia để nháo đến ngự tiền, thuận tiện thu chút chỗ tốt. Trêи mặt Lý Tri Mân hiện lên một tia âm lãnh trào phúng, hắn ném sổ con xuống nói với Cao Linh Quân: “Đi đi, chờ mẫu hậu bên kia xác định đã giữ Thượng Quan Quân lại, ta bên này cũng bắt đầu phải xuống tay luyện binh, thời gian không còn nhiều lắm, hiện tại phía tây đã ngo ngoe rục rịch rồi.”

Lúc hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một trận cười đùa, Lý Tri Mân quay đầu đi, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ thư phòng, trêи sườn núi có một đám иɦũ ɦσα già đang cười vây quanh. Triệu Phác Chân cũng đứng lên, Thất Cân để bà иɦũ ɦσα ôm. Hắn hơi hơi ngẩng đầu ra hiệu cho Văn Đồng đi ra ngoài nhìn xem.

Một lát sau Văn Đồng cười tiến vào nói: “Trêи trời rơi xuống một con diều thật lớn, là phượng hoàng vây cá màu hồng cực đẹp, còn có điêu khắc trêи thân trúc khiến gió thổi qua phát ra âm thanh. Tiểu thế tử thích vô cùng, cầm đến tay thì không cho người ta lấy đi. Phu nhân nói cứ để tiểu thế tử chơi một hồi, rồi để người mang ra ngoài hỏi xem có tìm được chủ nhân không để trả lại. Đám mụ mụ đều khuyên nói phu nhân quá nhân từ, thả diều chính là thả đen đủi đi, người bình thường có diều bay mất thì đa phần sẽ không tìm nữa, con diều này chờ thế tử chơi chán thì đem ném đi mới đúng.”

Vẻ mặt tăm tối lạnh lẽo trước đó của Lý Tri Mân đã không cánh mà bay, hắn cười nói: “Nàng cũng sủng hài tử thôi, con diều của người khác sao giữ được. Để người dưới làm một con y hệt cho Thất Cân phóng hết đen đủi đi.”

Văn Đồng cười nói: “Vâng, nô tài lập tức đi truyền lời.” Hắn chạy chậm đi ra ngoài, một lát sau lại chạy tới cười nói: “Phu nhân nói, hoa văn phía trêи mới mẻ, để ngài ấy vẽ lại bộ dáng, rồi sẽ cho người xử lý. Vương gia trăm công ngàn việc, đâu cần quản việc nhỏ này?”

Lý Tri Mân tựa hồ nhìn thấy bộ dáng kiều tiếu của nàng thì khóe môi không nhịn được cong lên, khiến Cao Linh Quân ở trước mặt cũng có chút không nhịn được cười. Lý Tri Mân vội quát lớn nói: “Được rồi, còn không mau đi làm việc của ngươi đi.”

Đuổi Cao Linh Quân đi rồi hắn liền trở về phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy trêи bàn có một con diều phượng hoàng đỏ tươi, cánh mềm, cái đuôi thật dài rũ xuống. Triệu Phác Chân cùng Thất Cân lại không ngồi trước bàn mà đang ở sau bình phong, có bà иɦũ ɦσα và Hoàn nhi vây quanh, đang thay Thất Cân tắm rửa. Hắn cười hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Ở sau bình phong, Triệu Phác Chân đang ấn Thất Cân nghịch nước, vạt áo trước ướt dầm dề, giương giọng cười nói: “Thất Cân ị phân, ta đang tẩy rửa cho hắn, Vương gia không cần tiến vào, mùi vị không được tốt……” Mới nói xong thì Lý Tri Mân đã tiến vào, Hoàn nhi nhìn thấy hắn tiến vào thì vội vội bao lại đám tã bẩn kia: “Vương gia, nơi này dơ……”

Lý Tri Mân lại chẳng chút để ý, ngược lại nhìn Thất Cân đang cười đến mặt mũi sáng bừng ở trong chậu nước ấm thì cũng vui vẻ: “Trời còn lạnh, rửa qua là được, đừng để hắn chơi nhiều, cẩn thận cảm lạnh.”

Triệu Phác Chân thành thạo mà dùng khăn mềm bao Thất Cân còn đang luyến tiếc rời đi, sau đó không khí chỉ huy Lý Tri Mân: “Vương gia đem chai dầu trà kia lại đây, cái bình sứ màu đỏ kia kìa.”

Lý Tri Mân vội vàng đem cái bình sứ đến cho nàng, nhìn bà иɦũ ɦσα lật người Thất Cân lại, sau đó Triệu Phác Chân đổ chút dầu lên cái ʍôиɠ nhỏ tuyết trắng của hắn mà xoa xoa. Hắn ngạc nhiên nói: “Làm gì vậy?”

Bà иɦũ ɦσα cười nói: “Cần bôi chút dầu trà, bằng không cả ngày nghịch bẩn, trẻ nhỏ sẽ dễ bị đỏ. Phu nhân chăm sóc thật tốt, làn da toàn thân tiểu vương gia thật tốt, đây cũng không biết tốn bao nhiêu công phu. Vương gia không biết chứ hài tử của dân chúng bên ngoài không có ai quản, thường xuyên nghịch bẩn nên ʍôиɠ đều nổi mẩn đó.”

Triệu Phác Chân sớm đã đem cái chai đóng nắp, sau đó quấn tã, mặc quần áo cho hài tử. Đứa nhỏ thaoỉ mái nên hừ hừ hướng ngực mẫu thân muốn ăn sữa. Triệu Phác Chân cười giận mắng hắn: “Ị xong lại ăn, ta thấy ngươi chính là cái tiểu trư tinh đầu thai.”

Bà иɦũ ɦσα cùng Hoàn nhi vội thu thập sạch sẽ, Triệu Phác Chân ôm hài tử cùng Lý Tri Mân ra bên ngoài. Lý Tri Mân nhìn thấy con diều kia thì cười: “Nàng thật muốn vẽ lại cái này sao?” Nói xong hắn đi đến nhìn con diều kia.

Triệu Phác Chân vội nói: “Ngài đừng đụng hỏng, Thất Cân còn nhớ rõ đó, nếu hỏng rồi ta không tìm được cái khác tới dỗ hắn đâu.”

Lý Tri Mân buông diều quay đầu qua thấy bà иɦũ ɦσα đang đem Thất Cân nửa khép mắt xuống để cho hắn bυ" rồi đi ngủ. Hắn nhìn Triệu Phác Chân càng ngày càng đáng yêu, lại cùng nàng cọ xát một vòng, mới đứng lên lau qua, đổi quần áo rồi đi ra ngoài.

Triệu Phác Chân lười biếng nằm ở trêи giường, phảng phất mệt mỏi không được. Tóc dài của nàng vương bên ngoài chăn, trêи mặt vẫn là ửng hồng, cả người chui trong chăn, đôi mắt nhắm lại, lông mi thật dài run rẩy. Hoàn nhi tiến vào một lần, nhìn thấy nàng như vậy thì lại nhẹ tay nhẹ chân lui ra.

Thấy trong phòng đã không có ai, Triệu Phác Chân mới mở mắt, đứng dậy đi tới trước án, nhìn chằm chằm con diều kia.

Con diều hình phượng hoàng lửa đỏ mềm mại, giống như một ngọn lửa chỉ cần đụng tới sẽ bị bỏng.

Hoa văn này chính là nàng vẽ tranh cho Ứng phu nhân lúc trước, sau đó bà thích quá liền vẽ y hệt trêи mặt mình, để hoa văn phượng hoàng đỏ lửa này che đi vết thương đáng sợ trêи mặt mình.

Triệu Phác Chân nhìn chằm chằm con diều trước mắt rồi trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc vươn tay đem con diều kia đến trước mặt nhìn, sau đó nhẹ nhàng vạch trần tầng giấy bên ngoài, quả nhiên thấy được một mảnh tin được đính cẩn thận ở bên trong.