Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 133: Thứ sử




“Trọng điểm tập trung vào sách luận, không nặng thi thư sao?” Lục Hữu Dung trầm tư trong chốc lát nói: “Ngươi cứ nghe nàng đi.”

Bạch Tố Sơn thập phần lo lắng nói: “Ta tuy không hiểu lắm mấy chuyện của người đọc sách nhưng nữ học không phải đều là học làm thơ từ sao? Sao đi thi lại kiểm tra những cái quốc gia đại sự kia?”

Lục Hữu Dung nói: “Vị Lang Hoàn nữ quan này địa vị cũng không nhỏ, một khi đã tự tin như vậy thì tất có đạo lý của mình, hơn nữa ngươi cũng chỉ là muốn nữ nhi đi nhìn việc đời, không ôm hy vọng hay sao? Sao hiện giờ lại lo được lo mất thế?”

Bạch Tố Sơn xoa xoa tay: “Dù sao cũng là lần đầu tiên thi thố, nếu may mắn trúng tuyển thì chính là có thể lên một bàn với nhiều thế gia nữ tử. Vị Tần Vương phi đề xướng nữ khoa cử kia nghe nói có thể khiến tiên hoàng hậu, Thái Tử Phi, Tấn Vương phi, còn có Lâm Nhữ công chúa và một đám quý nữ ký tên lên đó, lọt vào mắt quý nhân……” Ông ta nói đến đây thì đã hưng trí bưnngf bừng.

“Vào mắt quý nhân cũng không biết là họa hay phúc đâu.” Lục Hữu Dung luôn biết vị lão hữu này của mình có tính thương nhân đã nhập vào trong máu vì thế cũng không quá đả kϊƈɦ ông ta, chỉ tiếp tục nói: “Triều đại trọng văn chương phong nhã, từ khi Thánh Hậu nắm quyền thì thêm cả thơ phú vào trong đề thi, người làm thơ văn đón gió lớn, phát triển vô cùng, nhưng hiện giờ Đông Dương công chúa đổ, kim thượng……” Lục Hữu Dung làm bộ chắp tay hành lễ, cười nói: “Lại theo trường phái thực dụng.”

“Đương nhiên cũng có không ít người cho rằng đó là bởi vì kim thượng xuất thân quá thấp, do cung nô sinh ra, không được nhận giáo ɖu͙ƈ đứng đắn của đế vương, không hiểu phong nhã, bởi vậy mới như thế.” Trêи mặt Lục Hữu Dung lại nổi lên một tia mỉa mai: “Nhưng mặc kệ nói như thế nào thì vị Hoàng Thượng này sau khi cầm quyền thì ở khoa cử sẽ đưa ra đề liên quan đến việc thật, hỏi sách lược. Với khoa cử cho nam nhân thì mọi người cũng đoán được phần nào, nhưng tự dưng lại xuất hiện một cái khoa cử cho nữ, đến tột cùng là thi cái gì thì khó có người có thể nói. Vị Lang Hoàn nữ quan này hơi có chút kiến thức, hiển nhiên nàng hiện giờ đánh cuộc chính là thi những vấn đề quốc sách, mà khuê nữ nhà ngươi còn nhỏ, đánh cuộc một phen cũng không sai. Kỹ xảo thi văn cũng không phải một sớm một chiều có thể luyện được, không bằng hạ chút công phu ở phần thi vấn đáp, làm chút chuẩn bị, đến lúc đó đưa ra chút sách luận cụ thể thì cũng chưa biết chừng có thể thắng vì bất ngờ.”

Bạch Tố Sơn vẫn luôn tin phục vị lão hữu này, tự nhiên gật đầu nói: “Đại nhân nói chí phải.” Lục Hữu Dung trầm ngâm tiếp lời: “Xem ra lần này ra đề thi, phải để vị Lang Hoàn nữ quan này cũng tới tham vấn một hai mới được.”

Bạch Tố Sơn cười nói: “Chủ yếu là nha đầu kia của nhà chúng ta vẫn luôn kiệt ngạo khó thuần, hiện giờ lại bị vị nữ tiên sinh này áp chế đến gắt gao, đêm qua đem đề mục trở về liền nghiêm túc mà lật sách giở qua giở lại, lại còn tìm điển cố để bàn luận, khiến mấy tên nghĩa huynh kia của nàng vội đến hỏng rồi, còn giúp nàng tư vấn đến tận đêm khuya.”

Lục Hữu Dung nghe ông ta nói đến mấy đứa con nuôi thì lại nhớ tới một chuyện: “Huyên Hải Đường nhà ngươi đã trở lại sao?”

Bạch Tố Sơn lắc đầu: “Cũng đã nhiều ngày rồi, không biết có kịp về ăn tết không.”

Lục Hữu Dung nói: “Không biết hàng hóa lần này của Liên Sơn bên kia như thế nào.”

Bạch Tố Sơn có chút không thèm để ý: “Yên tâm, lần này chọn tuyến đường biển ổn thỏa, những hương liệu đó tiêu thụ cực tốt, tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng phải phân cho Liên Sơn nhiều thành như thế, thật sự có chút đau lòng.”

Lục Hữu Dung nói: “Không sao, Liên Sơn bên kia đem hàng đến đây cũng mất chút lộ phí, hàng hóa lại tốt hơn trước nhiều, nếu làm ăn lâu dài thì so với trước sẽ càng tốt hơn, chờ Hải Đường trở về, để hắn tới tìm ta, có một việc ta muốn hắn làm.”

Bạch Tố Sơn nói: “Đại nhân nhìn trúng hắn thì cứ lo dặn dò là được.”

Lục Hữu Dung gật đầu: “Lần trước hắn đưa một đám hàng kia đi qua thật không tồi, ta đang muốn lại đưa một đám nữa.”

Bạch Tố Sơn nói: “Chút lòng thành thôi mà.” Ông ta vẫn không hỏi han gì như trước, giống như hoàn toàn không nghi ngờ. Lục Hữu Dung thật sâu nhìn ông ta một cái, biết vị lão hữu này rõ ràng biết mấy năm nay ông ta đang làm gì, có ý nghĩa gì nhưng vẫn không quan tâm như cũ, cũng không biết giả ngu hay thật sự tín nhiệm mình.

Ông ta vỗ vỗ vai Bạch Tố Sơn: “Yên tâm đi, ta làm sao bạc đãi ngươi chứ.” Vị chủ thượng của mình mưu tính sâu xa, ngay từ đầu khi hắn bị ném tới nơi lưu đày man di này thì đã nằm trong dự tính của vị kia rồi.

Bạch Tố Sơn lại có chút chần chờ nói: “Thật ra phạm nhân lưu đày lần trước ngài an bài đến chỗ ta, cái người tên Thạch Đầu kia lại có chút phiền phức.”

Lục Hữu Dung ngẩn ra: “Có việc gì phiền toái? Hắn không nghe lời chỉ huy sao? Hắn chính là xuất thân cực kỳ phú quý, nếu không chịu được khổ thì các ngươi coi như nể mặt ta mà thông cảm vài phần.”

Bạch Tố Sơn nói: “Cũng không phải, người này dùng tốt vô cùng, lần trước Hải Đường gặp phải hải tặc, nghe nói hắn rất có bản lĩnh, các huynh đệ đều tin phục hắn, hơn nữa hắn rất có tài chỉ huy đánh trận. Ta còn nghĩ làm một đội tàu mới để hắn tự mình mang đi. Nhưng một tháng gần đây bỗng nhiên có người tới hỏi thăm hắn, tuy không nói tỉ mỉ, nhưng rõ ràng là đang tìm hắn. Tuy ta đã an bài người trả lời có lệ cho qua nhưng vẫn muốn nói với ngài một tiếng. Sau đó ta điều tra ra được người đến hỏi thăm là người của Bắc An Hầu.”

Lục Hữu Dung suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ tới Bắc An Hầu là ai: “Vương Mộ Tùng? Hắn tìm người kia làm cái gì.” Chẳng lẽ còn muốn tìm vị huynh đệ khác mẹ này để trả thù sao? Thân sinh mẫu thân của Vương Mộ Tùng vì Đông Dương công chúa mà chết, hắn lại vẫn luôn bị Đông Dương công chúa chèn ép, lúc trước chính là lúc Đông Dương công chúa ngã xuống hắn ra lực lớn, nghe nói nếu không phải cấp dưới ngăn cản thì hắn thiếu chút nữa là trực tiếp treo cổ Đông Dương công chúa. Cuối cùng vẫn là triều đình cho bà ta chút thể diện, để tự thắt cổ. Chẳng lẽ hắn còn không giải được nghẹn khuất, còn muốn đuổi tận giết tuyệt? Nhưng dù sao cũng là huynh đệ có nửa huyết thống cơ mà.

Vương Mộ Nham nói như thế nào cũng là nhi tử duy nhất của nữ nhi của Thánh Hậu, tuy nói vây cánh bên Vĩnh Bình quận vương phủ của Đông Dương công chúa cơ hồ đều bị liên lụy, tịch thu tài sản, chém chết cả nhà nhưng Vương Mộ Nham vẫn có quân công nên được tha một mặt, lưu đày đến Nam Việt. Vương gia lại âm thầm thao túng, thuận lợi đem người đến chỗ này của mình làm thuộc hạ, ông ta lại vớt người ra ném tới chỗ Bạch gia.

Bạch Tố Sơn nói: “Không biết, ta sợ là trả thù. Dù sao ta đều chặn hết, thả tin tức nói khổ dịch đều đang sửa quân thuyền, có người sẽ cùng đi ra biển, không biết ở nơi nào. Bên kia lại không chịu buông tha, vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục tìm hiểu.”

Lục Hữu Dung chém đinh chặt sắt nói: “Chớ có để hắn tìm hiểu ra được, đem người giấu cho tốt.”

Bạch Tố Sơn cười hắc hắc: “Yên tâm đi, ta chuẩn bị để hắn mang một đội tàu ra biển, không đến mấy tháng nữa không về được đâu.”

Lục Hữu Dung gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến việc viết một phong thư cho Vương gia nói chuyện này, một bên lại rầu thúi ruột. Không biết cái vị Lang Hoàn nữ quan này là người nào của Vương gia, còn có thai trong người, chẳng lẽ…… Vậy vị Vương phi của Thượng Quan gia kia thì tính là cái gì? Ông ta lắc lắc đầu, cũng không dám suy đoán, chỉ một lòng nghĩ làm thế nào để chiếu cố tốt vị phu nhân quý giá này.

Rốt cuộc Tần Vương ngày thường vì tị hiềm nên bề ngoài cùng mình hoàn toàn không có lui tới gì, cũng cực kỳ ít yêu cầu mình, chỉ để bản thân mình thích làm gì thì làm, đòi tiền đưa tiền, đòi người cho người, khiến ông ta đem việc thương thuyền ở Quảng Châu kinh doanh đến rực rỡ, ngầm thông qua Bạch gia kiếm không ít lợi. Thế nhưng năm nay hắn lại vô cùng khác thường mà đề hai yêu cầu, một là việc làm ăn với Liên Sơn, tuy nói màu mỡ không ít nhưng rõ ràng lợi nhuận nhường cho đối phương cũng không cần nhiều như thế, còn việc thứ hai chính là chiếu cố vị Lang Hoàn nữ quan nay. Vị phu nhân này mở nữ học không bao lâu đã có người theo dõi, đến quan phủ tra hộ tịch, may mà hắn có được tin tức, bất động thanh sắc mà thật sự thay nàng tạo một hồ sơ giả, lại nói bóng nói gió để Bạch Tố Sơn chú ý tới nàng, đem nữ nhi đi vào đó làm học sinh mới lừa gạt qua được, bằng không nàng đã sớm bị đám tiểu lại bản địa kia đến cửa quấy rầy bóc lột. Nữ tử này tuy rằng thông minh lớn mật, biết bịa đặt thân phận phu nhân tú tài họ Lý, cũng biết thuê phòng ở gần quan phủ, còn tuyển không ít nữ nhi nhà phú thương làm học sinh khiến một ít du côn lưu manh ném đá sợ vỡ đồ. Nhưng nàng vẫn quá mức lớn mật, không biết đám tông tộc và tiểu lại địa phương mới chính là những kẻ hám lợi nhất, một khi bọn chúng đã tra ra chỗ hổng thì sẽ sớm phi đến cắn nuốt luôn, làm gì có chuyện để nàng an phận qua năm này?

Chỉ là mình lại phải vất vả một phen, ông ta gõ đầu, thập phần hao tổn tâm trí.