Chu Cảnh Lan mỉm cười đứng lên, 3 năm không gặp cậu ấy cũng không
thay đổi nhiều lắm. Thậm chí nó chẳng nhìn thấy 1 chút biến hóa nào trên người cậu. Tin chắc Chu Tư Thành đã sớm vì cậu mà an bài mọi thứ. Dựa
theo tính cách của Chu Tư Thành, Cảnh Lan là đứa con duy nhất của ông
ta, ắt hẳn ông ta tính đến mọi tình huống có thể phát sinh mà thay Cảnh
Lan lo chu toàn mọi thứ.
“Có thể 1 mình nói chuyện với cậu không ?”
Tiểu Liêu trầm mặc 1 hồi, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người họ ngồi trên chiếc ghế đằng đặt trong vườn, bóng cây tường
vi trắng theo gió thoảng đến hương thơm ngào ngạt. Chu Cảnh Lan nhìn
thấy một mảng trắng tinh thoáng cái sững người. Sống 24 năm nay, thật sự có nhiều việc cậu vẫn chưa thể rõ hết.
“Khi còn nhỏ trong nhà mình cũng có rất nhiều cây tường vi trắng,
nhưng mà mẹ dường chẳng bao giờ ngó đến chúng, ngược lại ba mình lại đặt rất nhiều tâm huyết vào đó. Mình vẫn luôn cho rằng …. Mẹ không thích
hoa, nhưng giờ nghĩ lại ….” cậu cuối đầu, mang theo nỗi chua xót “Không
thích, đâu chỉ mỗi khu vườn ấy ….”
Tiểu Liêu không biết nên nói cái gì, nếu giờ phút này trước mắt là
Chu Tư Thành, nó có thể bộc phát tất cả oán hận trong lòng. Nhưng mà ….
người trước mặt … nó làm sao đối xử với người này đây ?
Cảm giác được người bên cạnh không được tự nhiên, Chu Cảnh Lan nghiên mặt nhìn nó mỉm cười “Nghe nói cậu sắp kết hôn rồi, chúc mừng nha.”
“…. Cảm ơn ….”
“Đừng nói cảm ơn.” Chu Cảnh Lan cắt ngang lời nó “Rất thô tục, hơn nữa mình tuyệt không thật tâm chúc mừng cậu đâu.”
“…..”
Cảnh Lan nghiêng đầu nhìn nó, nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của nó,
không nhịn nổi mỉm cười “Ngốc ạ, mình đùa cậu thôi. Bây giờ nghĩ lại,
trước đây điều hấp dẫn mình đến gần cậu có lẽ chính là huyết thống. Ai
mà ngờ được, cậu chính là em gái mình.”
“…. Thật là không ngờ.”
Hai người trong phút chốc lâm vào trạng thái trầm mặc, Tiểu Liêu thấy hơi ngượng ngùng chơi đùa mấy ngón tay của mình. Không khí như thế này
thật dễ khiến người ta buồn bực.
“Bà ấy …. Vẫn ổn chứ…”
Tiểu Liêu sửng người, liền phản ứng lại chữ “bà ấy” trong miệng cậu, do dự nói “Tốt hơn so với trước đây rất nhiều.”
Cảnh Lan thở sâu 1 cái, khiến phần tóc giữ trán và mày cũng buông
xuống, giọng cũng thấp đi vài phần “Nếu như có thế, cho mình gặp bà ấy
được không ?” Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Tiểu Liêu, cậu khẽ nhếch môi
không lưu loát nói “Mình chỉ muốn nhìn xem bà ấy có sống tốt không rồi
thôi, liếc nhìn một cái cũng được.”
Tiểu Liêu cảm thấy trong lòng có chút xót xa, lần đầu tiên nó nhìn
thấy Cảnh Lan có biểu hiện hèn mọn như vậy. Dường như cảm nhận được biến hóa cảm xúc nơi nó, cậu tức tốc dời tầm mắt, quay đầu đi “Bà ấy cũng là mẹ mình, đôi lúc mình cũng …. sẽ nhớ đến bà.” Khi cậu biết được, mẹ
mình căn bản vẫn còn sống, cái thứ nhớ nhung này so với bất cứ cái gì
đều mãnh liệt hơn cả.
Nhưng mà Chu Tư Thành cũng từng nói với cậu, cho dù Vinh Nhung không
yêu thương cậu, thì cậu vẫn chính là hồi báo cho tình yêu cả một đời Chu Tư Thành đối với Vinh Nhung.
Cảnh Lan thật không hiểu nổi là rốt cuộc Chu Tư Thành cực đoan đến cỡ nào. Dây dưa cùng Vinh Nhung gần nửa đời, không chiếm được mà vẫn chấp
mê bất ngộ như trước.
Khi yêu, đã biết không thể mang lại hạnh phúc cho đối phương, mà vẫn tiếp tục cố chấp thì có lợi gì ?
Tiểu Liêu cắn môi “Mình hỏi ba ba thử, cậu chờ điện thoại của mình.”
“Cảm ơn cậu.”
Lại là 1 lúc lâu trầm mặc, Chu Cảnh Lan từ từ đứng dậy “Mình phải đi.”
“Ờ, được.”
Chu Cảnh Lan nhếch miệng mang theo ý cười, nhẹ nhàng đưa tay sờ tóc
nó “Tiểu Liêu nè, mặc kệ trước đây bọn họ có thâm thù đại hận gì, nhưng
anh thật sự rất vui khi có đứa em gái này.” Nhìn thấy Bách Sanh đang
hướng phía họ đi tới, Chu Cảnh Lan cuối sát gần Tiểu Liêu nói “Dịch Bách Sanh mà ăn hiếp em, có thể tìm anh đánh hắn.”
“….” Nó thật sự rất muốn nói là cậu ngay cả nó còn không đánh lại, làm sao đánh thắng Bách Sanh.
Bách Sanh thì mặt mũi tối sầm đi tới, trong lòng thầm rủa. Người này, rõ ràng là anh trai của Tiểu Liêu, còn cười bộ dạng ái muội vậy làm gì
chứ ? Cố làm động tác thân mật nữa chứ ? Bách Sanh ôm Tiểu Liêu qua khóa lại trong ngực, nhìn Chu Cảnh Lan cười khách khí “Sao thế, phải đi
sao?”
Chu Cảnh Lan tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, lại nói với Tiểu Liêu “Anh chờ điện thoại của em.”
Bách Sanh hoài nghi nhìn Tiểu Liêu, hắn tuyệt đối nhìn thấy trong ánh mắt nó có tia sáng lóe lên.
Chu Cảnh Lan đi được vài bước, đột nhiên quay lại ôm vai Bách Sanh “Tiễn tôi.”
“….”
Sau khi đi được mấy bước, Bách Sanh vội đẩy cánh tay trên vai ra “Quá quen rồi làm bộ cái gì, nói mau, bảo Tiểu Liêu gọi cho cậu làm gì.”
Chu Cảnh Lan dừng lại, quay đầu nhìn Tiểu Liêu đã cách họ 1 khoảng, sắc mặt cũng từ từ ngưng trọng.
Bách Sanh thu lại ý cười, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
Chu Cảnh Lan hít thở thật sâu nói “Tôi có việc nói với anh.”
…..
*
Hôn lễ được chuẩn bị rất có trật tự, 3 người đàn bà 1 sàn diễn. Tiểu
Liêu, bí thư của Vinh Hưởng Tina cùng với Tưởng Mạch ngày nào cũng ngồi ở phòng khách líu ra líu ríu bàn luận. Còn thêm 2 tên tiểu tử Quả Cam và
Trà Xanh gây náo loạn nữa. Phòng khách của Dịch gia cơ bản ngày nào cũng tràn ngập đủ loại âm thanh.
Tina mang đến rất nhiều mẫu áo cưới, bộ nào Tiểu Liêu cũng rất thích, nó nghĩ tới nghĩ lui vẫn không quyết định được, đành ôm hết đống hàng
mẫu nặng trịt đó đến chỗ Bách Sanh “Bách Sanh, bộ nào đẹp hơn ?”
“Đều đẹp.” Người nào đó tâm trí rõ ràng không có ở đây.
Tiểu Liêu tỏ ý không vui “Chọn 1 cái.”
“Đều không đẹp em mới đẹp, em đẹp nhất.” Bách Sanh nghiêm mặt nói qua loa.
Tiểu Liêu nghe thế mặt mày hớn hở “Thích Bách Sanh thế này, bộ mặt này chưa từng nhìn thấy.”
“…..”
Tiểu Liêu lại tiếp tục nhìn đống hàng mẫu rối bời, ngó lơ luôn Bách Sanh đang ngớ người bên cạnh.
*
Ngày chụp hình cưới, Tiểu Liêu xuất phát từ rất sớm, đem Quả Cam và
Trà Xanh đến chỗ của Vinh Hưởng, giao cho bảo mẫu của Vinh Nhung má
Phúc. Khi tâm tình Vinh Nhung tốt thì cũng sẽ chơi đùa cũng 2 tiểu tử
kia. Chờ mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, Tiểu Liêu mới chạy đến tiệm áo
cưới họp mặt với Bách Sanh.
Khi nó mặc áo cưới xuất hiện trước mặt Bách Sanh, hắn không thoát khỏi mà nhìn ngây người.
Trước đây thường nhìn thấy những cảnh như thế này trong phim ảnh, hắn luôn cảm thấy thật khoa trương. Nhưng khi nhìn thấy người mình yêu mặc
mặc áo cưới trắng tinh xuất hiện trước mặt mình, cái loại cảm giác này
thật kỳ diệu, khó có ngôn từ nào để nói hết tâm tình này. Vui mừng, hân
hoan cũng không đủ đại biểu, nhiều hơn thế nữa … là cảm động xen lẫn bùi ngùi.
Quen biết 16 năm, xa nhau 6 năm. Trái tim Bách Sanh vẫn như trước
chứa đựng biết bao nhiêu cảm kích. Ít nhất có thể cùng nó ước hẹn đến
bạc đầu. Từ cái lúc mà Tiểu Liêu còn mơ mơ hồ hồ, hắn và nó đã gặp nhau. Cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, hắn rốt cuộc chính là người hạnh
phúc nhất.
Đưa tay nắm lấy nó, kéo nó đến gần bên hắn hơn, Bách Sanh hôn bàn tay nó “Tiểu Liêu, cảm ơn em, cảm ơn em đã đồng ý lấy anh.”
Tiểu Liêu vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, ngẩng đầu trao hắn 1 ánh mắt sáng ngời và trong suốt “Chúng ta thật sự kết hôn rồi, đúng không ?”
“Đúng, đồ ngốc.” Bách Sanh cuối đầu hôn nó, ánh mắt sâu sắc nhìn
gương mặt nó “Bảo bối, chúng ta nhất định mãi mãi ở bên nhau, nhất
định.”
Tiểu Liêu sững sờ nhìn người nào đó ôm chặt mình “Bách Sanh, làm sao vậy ?”
“Không có gì.”
“…. Thở không nổi.”
“Là do áo cưới em quá chặt, em mặc loại áo gì vậy ? Sao lại buộc chặt vậy, anh nhìn còn muốn thở không nổi ?” Bách Sanh kéo người trong lòng
ngực ra nhìn kỹ 1 lần, lông mày chau càng lúc càng sâu, sắc mặt cũng
càng lúc càng khó coi.
“Họ nói … mặc như vậy mới thấy…. đường cong.” Tiểu Liêu yên lặng ngón tay đan nhau, hai má cũng đỏ bừng. Thì ra những nữ minh tinh trên tạp
chí điện ảnh đều là dùng cách như vậy, ép chặt lại.
“Ai bảo làm như vậy, ép chặt như vậy cho ai coi chứ ?”
“…..”
“Đi thay bộ khác.” Bách Sanh vênh mặt ra lệnh.
“…. Không muốn.”
“Dịch Tiểu Liêu, em không nghe lời có phải không ?”
“Lại hung dữ, tối ngủ 1 mình nha.” Tiểu Liêu tức giận, ngửa đầu ầm ĩ với hắn.
Bách Sanh tức khắc thay đổi” …. Vậy cái này nha.”
“Không biết tôn trọng em, em mặc cái gì cũng không có tự do sao ?”
“Có, tuyệt đối có.”
“Vậy tại sao lúc nãy lại hung dữ với em.”
“Không hung dữ, chỉ là … sơ ý lớn tiếng 1 chút.”
“Sau này không được lớn tiếng.”
“Được.” Tật xấu sợ vợ này chẳng lẽ có di truyền sao ? Bách Sanh không khỏi buồn bực, từ lúc nào mà địa vị của hắn và Tiểu Liêu đã hoàn toàn
thay đổi.
*
Hôn lễ dự định diễn ra vào cuối tháng, Quả Cam và Trà Xanh đều la hét đòi làm hoa đồng. Bách Sanh dường như có gì đó không yên. Rất nhiều lần Tiểu Liêu nửa đêm giật mình thức dậy đắp chăn lại cho 2 bé đều nhìn
thấy hắn đứng ở ban công hút thuốc, Tiểu Liêu hỏi hắn, hắn luôn lảng
tránh nói chuyện khác. Dần dần Tiểu Liêu cũng bị nhiều việc khác làm
phân tán mà quên mất.
Hai ngày trước hôn lễ Vinh Hưởng đến đón 2 đứa bé và Tiểu Liêu quay
về Vinh gia. Nguyên nhân là trước hôn lễ chú rể và cô dâu không thể gặp
nhau. Tuy rằng bọn họ chỉ còn thiếu mỗi cái nghi thức mà thôi, nhưng
Bách Sanh vẫn kiên trì muốn cho Tiểu Liêu 1 hôn lễ trọn vẹn.
Thời điểm chia tay, nhìn Bách Sanh và Tiểu Liêu bịn rịn không rời,
Vinh Hưởng tức giận trừng mắt nhìn 2 người “Buồn nôn quá đi, tôi đi đón 2 cục cưng trước, Tiểu Liêu mai cậu đưa qua.” Nói xong lập tức chạy xe
đi.
Buổi tối 2 người nằm cùng nhau, đây là lần tiên sau khi gặp lại 2
người yên lặng nằm bên nhau. Tiểu Liêu đột nhiên có loại cảm giác mà đã
lâu không có … cảm giác đó …. dường như chính là khẩn trương.
Bách Sanh nắm tay nó, 2 người đều nằm ngửa lên ngẩng người nhìn nóc
nhà. Bách Sanh nghiêng người nhìn nó “Tiểu Liêu, còn có nguyện vọng gì
chưa thực hiện không ?”
Tiểu Liêu suy nghĩ thật kỹ, rồi lắc đầu “Không có.” nguyện vọng lớn
nhất trong kiếp này của nó chính là muốn cùng Bách Sanh xây dựng 1 gia
đình thuộc về bọn họ, có 2 tiểu bảo bối đáng yêu. Tất cả đều được thực
hiện rồi, không còn gì để tiếc nuối nữa.
Bách Sanh kéo nó sát vào lòng ngực “Anh có, anh có rất nhiều nguyện
vọng vẫn chưa thực hiện được.” Nếu như …. Không có gì ngoài ý muốn. Hắn
sẽ làm tất cả những thứ muốn bồi thường những tiếc nuối của nó. Bọn họ
còn thời gian là cả đời mà.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Liêu, Bách Sanh cuối xuống cắn chóp
mũi nó, xoay người lại phủ trên người nó. Bàn tay to thì che phủ sau gáy nó, hơi ấm nồng đậm trong lồng bàn tay không ngừng tỏa nhiệt sưởi ấm
lòng nó.
Tiểu Liêu vòng tay ôm lấy gáy hắn, chủ động ngẩng đầu lên hôn hắn.
Bách Sanh hôn rất dịu dàng, nụ hôn mang theo yêu thương sâu sắc trong
đó. Đầu lưỡi hướng 1 đường từ cổ trắng nõn của nó xuống xương quai xanh, ngón tay chậm rãi chơi đùa váy của nó, cởi ra và quăng hẳng xuống dưới
đệm.
Bách Sanh nhẹ nhàng nâng 2 má nó, dường như có thiên ngôn vạn ngữ
muốn nói nhưng cuối cùng chính là cuối đầu hôn nó thật sâu. Đầu lưỡi dao động đến phần bụng bằng phẳng của nó. Bách Sanh vuốt ve phần sẹo đã
lành nơi đó “Lúc đó … sợ lắm không ?”
Đây là lần đầu tiên hắn nói đến vết sẹo này.
“Không sợ, rất hạnh phúc.” Khi biết sắp có 2 sinh mệnh sẽ mang dòng
máu của nó và hắn ra đời. Nó ngay cả 1 chút cảm giác đau cũng không có.
Trong lòng tràn đầy cảm giác hưng phấn và kích động.
Miệng Bách Sanh run rẫy từ vết sẹo kia, chậm rãi đi xuống chỗ sâu
thẩm bí ẩn nhất trên người nó. Tay Tiểu Liêu phủ cả trên đầu tóc hắn,
toàn thân khống chế không được run lên, đại não trống rỗng, như có từng
dòng từng dòng điện đang xâm nhập khắp tứ chi.
Trán Bách Sanh đổ đầy những giọt mồ hôi tinh tế. Nhìn người nằm dưới
thân, tâm tình càng khó lòng kiềm chế nổi. Hai chân Tiểu Liêu gao gắt
vòng quanh hắn. Đôi mắt mơ màng, ánh mắt chờ mong hắn tiến vào, miệng
còn hô nhẹ “Bách Sanh ….”
Bách Sanh cảm thấy Tiểu Liêu này luôn biết cách câu dẫn người khác,
rốt cuộc không còn kiềm chế được nữa, 1 phát hung hăng tiến vào. Cũng vì đã lâu không có chạm vào nó, Bách Sanh thiếu chút nữa đã buông vũ khí
đầu hàng. Tiểu Liêu lẫm bẫm lầm bầm, gương mặt ma mị hiện ra, Bách Sanh
nhịn không được ôm chặt thắt lưng của nó cuối đầu hôn sâu. Nhưng động
tác bên dưới lại tuyệt không dịu dàng chút nào.
Tiểu Liêu bị hắn dằn vặt dày vò đến không còn chút sức lực. Ghé vào
trên giường mặc cho hắn làm bừa bên dưới. Bách Sanh bao phủ bên tai nó
khẽ nói “Bảo bối à, không được sao ?”
“Ừm …. ừm ….” Tiểu Liêu nói lí nhí, nhưng lại khó nghe ra lời nào.
Bách Sanh nhìn nó như thế lại càng mạnh mẽ hơn, 1 chút ý buông tha cũng
không hề có.
*
Hôm sau khi quay về Vinh gia, Tiểu Liêu thiếp đi trên xe. Khi xuống
xe, Bách Sanh lại kéo nó đến 1 hôn 1 trận vẫn chưa muốn buông tay. Tiểu
Liêu làm không lại hắn, mới cười trêu trọc “Người mà kiềm nén lâu quá
đúng là không thể chọc nha.”
Đáng ngạc nhiên là Bách Sanh như thế lại không phản bác lại nó, chỉ
lặng lẽ ngắm nhìn bàn tay nó, ánh mắt đen sâu lắng như đêm tối “Sau khi
kết hôn phải sinh thêm cho anh mấy cục cưng nữa mới được. Anh muốn buộc
thật chặc em bên mình, vĩnh viễn không thể rời xa anh.”
Tiểu Liêu mân miệng cười cười, không muốn phản bác hắn.
Hạnh phúc đến quá nhanh chóng, lại làm nó có chút lo sợ.
Khi Bách Sanh trở về có nói muốn buộc chặt nó, vĩnh viễn không thể
rời xa hắn. Tiểu Liêu nghĩ sao cũng không hiểu, trước đây người ra đi …. chính là hắn mà.
Ngày hôn lễ của bọn họ, Tiểu Liêu không yên ngồi ở phòng chờ, nhưng
đợi đến lại không phải là xe hoa mà lại là ….. tin tức xe của Bách Sanh
gặp tai nạn ! Tại sao ? Hạnh phúc lại từng bước từng bước rời xa nó lần
nữa sao ?