Bách Sanh ngồi trong xe chờ Lâm Duệ, dựa vào ghế xe nhâm vài hơi
thuốc, gió đêm thổi vào khiến tóc hắn có chút rối loạn. Nhìn đám mây ngủ sắc lấp ló sau ánh đèn đường, tâm trạng càng thêm phần cáu kỉnh. Cầm
đầu thuốc lá trong tay ném ra ngoài cửa sổ. Lâm Duệ mang theo tâm tình
ớn lạnh ngồi vào xe “Đi thôi, đi thôi …. Trời hôm nay lạnh thật, con mẹ
nó chứ … lần sau không bao giờ đồng ý đi mua đồ dùm mấy người phụ nữ này đâu, thiệt là phiền phức. Cái gì cũng bắt mua.” Cậu trương mặt đỏ bừng
lên “Anh coi, mẹ nó chứ …. Băng vệ sinh cũng bắt em mua dùm, còn dặn
loại này loại kia nữa chứ, có cánh rồi không cánh con mẹ nó tùm lum.”
Lâm Duệ cứ quang quác nói 1 hơi, trong khi Bách Sanh chỉ lẳng lặng
ngồi nghe, khóe miệng mang theo chút ý cười. Lâm Duệ thấy thật vô vị,
thu lại miệng “Anh nói coi, anh muốn trưng cái mặt đen xì này đến bao
giờ. Cô gái này, cũng tại anh, em mới trêu phải. Anh còn không mau an ủi em nữa.”
“….. Anh là cái đồ phản bội.” Lâm Duệ bực tức ném túi đồ về phía sau
xe, nhìn mặt người đang lái xe vẫn âm trì không chút thay đổi. “Cũng đã 3 năm rồi vẫn còn nhớ Tiểu Liêu sao? Cô ấy muốn quay về, thì sớm đã quay
về. Nếu thật sự sợ anh phá bỏ đứa nhỏ, giờ cũng đã sinh rồi còn gì. Cô
ấy không quay lại, 8 phần là do … chính là như câu em đã nói …. A, Bách
Sanh?”
Lâm Duệ thấy Bách Sanh đạp thắng cái “Ét”, để xe ngừng đúng vạch, vội vàng lao xuống, Lâm Duệ mở cửa xe quát gọi theo hắn “Anh làm cái gì?”
Bách Sanh không trả lời, tim đập nhanh không kìm chế được. Giây vừa
rồi hắn hồ như đã nhìn thấy nó, Tiểu Liêu tay ôm 1 đứa bé đứng ở bên
đường. Hắn nhất định không nhìn nhầm, hắn chạy đến bên đường ngay chỗ
nhìn thấy nó. Cố gắng nhìn ngóng kiếm tìm, xuyên thấu qua cả cửa kính
của cửa hàng vẫn không tìm lại được bóng hình hắn muốn thấy. Chẳng lẽ …. Hắn nhìn nhầm sao?
Lâm Duệ nhìn thấy người nào đó mang bộ dạng thất vọng quay trở lại
xe, thầm thở dài “Lại nhìn nhầm nữa. Không lâu nữa anh sẽ biến thành bộ
dạng chim sợ cành cong cho coi. Cô ấy quay về sao lại không tìm anh. Nếu thật không muốn tìm anh, vậy ý tứ đã quá rõ cô ấy không muốn gặp anh.”
Bách Sanh trầm mặc khởi động xe, trực tiếp bỏ lơ tạp âm bên cạnh.
Tiểu Liêu không muốn gặp hắn, làm sao có thể có chuyện như vậy. Hắn làm
sao cũng không tin có chuyện như vậy.
Lâm Duệ lại nói tiếp “Theo em thấy, cô ấy 80% là đã gả cho người khác …”
Bách Sanh hung hăng lờm hắn, Lâm Duệ thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, cậu ngượng ngùng ngừng nói. Mỗi lần nói ra những lời này, Bách Sanh liền
trở thành con báo hung cuồng, cho nên họ luôn cực kỳ né tránh vấn đề này để không phải bị vạ lây.
Trong xe nhất thời lặng yên, thân người Lâm Duệ cũng trở nên cứng
ngắc, ngay cả uống nước cũng không dám uống, sợ tên mặt lạnh bên cạnh
bùng nổ bất ngờ.
Bách Sanh đột nhiên mở cửa “Cậu nói …. Cô ấy thật sẽ gả cho người
khác, dẫn theo con của tôi làm điều đó.” Nếu lúc trước biết được nó vì
chuyện đứa nhỏ sẽ rời xa hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để bản thân phải
trả 1 giá lớn như thế này. Từng có suy nghĩ không muốn giữ đứa trẻ, bây
giờ lại cảm thấy như vậy xem ra lại có chút may mắn. Chí ít, nếu còn đứa bé, thì hắn và nó vẫn coi như còn gì đó dính líu. Tiểu Liêu có thật là
không còn cần hắn không?
Lâm Duệ nhìn thấy 1 cổ bi thương tràn ngập xung quanh hắn. Thì câu nói “Rất có thể” làm thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng, đành cố tỏ ra thoải mái
nói “Sao có thể chứ, Tiểu Liêu cáu kỉnh như vậy, chỉ số thông minh như
vậy, làm gì có ai khác chịu đựng nổi cô ấy ngoài anh chứ.” Nói xong lại
cảm thấy không ổn lắm, kỳ thật hắn rõ hơn ai hết. Tiểu Liêu tính tình
rất đơn thuần, nói nó là cực phẩm, nói nó là nháo nhào. Nhưng sự thật nó là người luôn nhận được sự yêu mến của người khác. Đừng nói Bách Sanh,
ngay cả cậu cũng từng nghĩ nếu sớm gặp nó, không chừng cũng sẽ động lòng với nó.
Liếc trộm người đang chăm chú lái xe, sắc mặt Bách Sanh vậy mà chẳng
có gì thay đổi. Lâm Duệ bắt đầu hối hận, hôm nay lại đáp ứng đi cùng xe
với người nào đó, ánh mắt Bách Sanh hiện nay có lực sát thương cực lớn
khiến người xung quanh chỉ muốn cách xa hắn 10 thước. Chỉ sợ không cẩn
thận là sẽ bị liên lụy, mà bản thân cậu cũng rất mau quên, đành bắt đầu
lẳng lặng thích nghi hoàn cảnh. Tiểu Liêu này thật sự là tai họa, tự
dưng vỗ mông bỏ đi, để lại tên Bách Sanh này ở lại thành phố N gây tai
họa cho nhân dân.
*
Tiểu Liêu ôm Trà Xanh đi vào nhà Giản Tiếu. Chỉ vừa mới nhấn chuông
thì Giản Tiếu đã bất thình lình mở cửa ra. Giản Tiếu vẻ mặt đau khổ, tay nắm 1 chân búp bê “Bà lớn của tôi, cậu đã quay lại, mau mang Quả Cam
nhà cậu đi mau, mình hết cách với nó rồi.”
“….” Tiểu Liêu không nói gì, lúc đi là đã nói là cô giữ không nổi mà, vậy mà cứ khăng khăng ôm Quả Cam không buông, vân vê khuôn mặt tròn
tròn đầy thịt của bé.
Quả Cam đang ngồi trên sô pha, khuôn mặt tròn thịt lắm lem nước mắt
nước mũi. Nhìn thấy mẹ ôm anh quay về, không nói gì mà cứ thút tha thút
thít khóc.
Giản Tiếu trừng mắt nhìn bé “Tiểu tử thối, thấy má mi cái làm bộ ngồi ngoan sao, hào khí lúc nãy chạy đâu rồi.”
Đôi mắt Quả Cam ngập nước như sắp trực trào tuôn ra, Giản Tiếu nhìn
bé bày ra bộ dạng sắp khóc, vội nhấc tay đầu hàng “Bà lớn của tôi, đừng
khóc mà. Kẻo hàng xóm lại than phiền, trách cứ.”
Tiểu Liêu cười cười ôm Trà Xanh đặt xuống bên cạnh Quả Cam, ôm Quả
Cam giúp bé lau nước mắt : “Quả Cam, lại không ngoan, mẹ sẽ giận.”
Quả Cam bĩu môi, chìa bàn tay béo ú ra nắm tay Tiểu Liêu “Dì đó kỳ lắm, hôn con quài, hôn mặt con dính nước miếng tùm lum.”
“…..” Giản Tiếu hết biết nói, Quả Cam tuyệt đối chính là bản sao của
Tiểu Liêu, cô không biết sau này làm sao sống chung với vị tổ tông này.
Gì mà cứ y như tiểu sắc nữ Tiểu Liêu chuyển thế.
Trà Xanh đảo mắt qua bên cạnh, chơi chung với chú mèo màu cà phê,
Giản Tiếu vân vê vuốt ve bé, ngồi xuống bên cạnh “Vẫn là Trà Xanh ngoan
nhất, dì thích con.”
Trà Xanh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đen láy đảo mấy vòng, rồi lại tiếp tục cuối xuống chơi trò chơi.
Giản Tiếu nhìn thấy Trà Xanh lặng yên chơi trò chơi, trong lòng nhói
lên, cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ Tiểu Liêu “Tiểu Liêu, 3 năm nay sống thế nào? 2 đứa nhỏ, làm sao chăm sóc nổi.”
“Người làm của ba chăm sóc phụ, chứ mình mình lo không nổi.”
…..
Giản Tiếu nhìn thời gian trước mắt, yên lặng cắn hạt dưa “Khụ, Tiểu
Liêu …. Vậy cậu thật sự không tính tìm … Dịch ….” Thăm dò ánh mắt Tiểu
Liêu, cô lập tức thay đổi cách nói “Cậu không muốn trở về gặp chú Dịch,
dì Mạch hả, chắc họ cũng rất nhớ cậu.”
Tiểu Liêu ôm Quả Cam, tay thì cầm cái Robic xoay qua xoay lại, cả nửa ngày cũng chẳng biết đang làm gì, đành trả lại cho Quả Cam, bé bĩu môi
ngẩng mặt nhìn má mi ngốc nghếch của mình, giận mà không dám nói gì “Tạm thời chưa nghĩ sẽ trở về, 1 chút sẽ về chỗ ba mình.”
Giản Tiếu biết từ 3 năm trước thì quan hệ của Tiểu Liêu và Vinh Hưởng đã có thay đổi rất lớn, thân mật hơn trước rất nhiều. Có thể nhận lại
cha mẹ ruột, cô cũng cảm thấy vui thay Tiểu Liêu. Nhưng mà …. Giản Tiếu
lại ho khan 1 tiếng “Vậy …. Còn Thiên Bắc, mấy năm nay anh ấy tốn bao
công sức tìm cậu đó, hỏi mình mình đều nói là không biết.” Phải dùng tâm tình thế nào để gặp mặt Bách Sanh, Tiểu Liêu thở sâu cười nói “Sau này
nói tiếp, mình phải đi rồi.” Nó lấy di động ra chuẩn bị gọi Vinh Hưởng
cho xe tới, Giản Tiếu bỗng nhiên đoạt lấy điện thoại trong tay nó.
Tiểu Liêu ngạc nhiên nhìn cô “Giản Tiếu!”
Giản Tiếu nuốt ngụm nước bọt, nói thẳng với nó “Khi cậu mới bế Trà
Xanh đi, trùng hợp Thiên Bắc lại gọi điện tới. Mình đã nói với anh ấy
cậu đang ở đây ….”
Sắc mặt Tiểu Liêu đột ngột xanh lét, tay bế Trà Xanh, tay nắm Quả Cảm vội vàng muốn đi. Nhưng bé cưng lại đi rất chậm nên nó lại bị Giản Tiếu chặn đầu lại, ôm Quả Cam đang lon ton dưới đất “Tiểu Liêu, cậu muốn
chạy trốn đến khi nào. Cậu không muốn ở cùng Bách Sanh, nhưng lại khiến
Thiên Bắc lo lắng. Mình đã nói rồi, chỉ có Thiên Bắc ôn nhu mới thích
hợp với cậu. Bách Sanh rất ngang ngược, bá đạo. Ở với anh ta cậu luôn
phải khuất phục, sau đó chịu tổn thương lại chọn cách trốn tránh. Cậu
không muốn có quan hệ với anh ấy, vậy tụi nhỏ thì sao? Tụi nó cũng cần
có ba thương mà.”
Tiểu Liêu cắn chặt môi, nhìn Giản Tiếu đang tức giận mắng nó, 1 hồi
mới từ từ mở miệng “Giản Tiếu, thích Thiên Bắc, liền nói giúp anh ấy.”
Giản Tiếu ngẩn ra, ánh mắt né tránh “Nói xàm, đó là chuyện trước kia
rồi. Giờ mình và anh ấy chỉ là bạn. Trong lòng Thiên Bắc …. Chỉ có mình
cậu.”
Tiểu Liêu thở ra “Cậu cũng biết, ngoại trừ Bách Sanh ….”
“Mình biết, nhưng nếu không từ bỏ được, vậy sao cứ tự giày vò.” Giản
Tiếu thật không hiểu nổi nó, trở về cũng nửa tháng rồi, lý do gì vẫn
không đi gặp Bách Sanh. Người bên cạnh bọn họ đều lo lắng vì bọn họ.
Tiểu Liêu cúi nhìn Trà Xanh đang ngủ mê mang trong ngực, rồi lại nhìn Quả Cam ở trong lòng Giản Tiếu, mới thấp giọng nói “Bách Sanh sẽ không
thích Trà Xanh.”
“…. Sao có thể có chuyện đó, đều là con của anh ta mà.” Giản Tiếu
cũng biết rõ tình trạng của Trà Xanh, cánh tay không tự giác siết chặt
thêm 1 chút, trong lòng thoáng rầu rĩ.
Tiểu Liêu ngẩng đầu mỉm cười “Đừng nói này nữa, mình phải về rồi.”
Đưa tay ra muốn bế Quả Cam đang ngủ thiếp, Giản Tiếu thấy thế liền đưa
tay kéo tay nó “Mình tiễn cậu, 1 mình cậu làm sao đưa 2 nhỏ về được.”
Vừa mới đi đến cửa thang máy, cửa thang liền mở ra, tim Tiểu Liêu thoáng cái rung mạnh, sau đó dã lã cười “Thiên Bắc.”
Thiên Bắc cố ngăn nổi tức giận đang lóm lên trong người, anh hướng đi đến phía nó, mỗi bước đi đều cảm thấy nặng trĩu. Đã có lúc anh nghĩ, nó đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống anh.
Lần nữa quay trở lại nhà Giản Tiếu, Quả Cam và Trà Xanh trơ mắt nhìn
cả căn phòng đang chơi trò diễn kịch câm. Cánh tay của Trà Xanh đụng
phải Quả Cam khi đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thiên Bắc, rồi Quả Cam
quay lại nhìn Trà Xanh, rồi 2 đứa nhìn Tiểu Liêu, nhìn qua nhìn lại. Quả Cam mới lớn tiếng gọi “Ba ba?”
Thiên Bắc sửng sốt, còn Tiểu Liêu thì mặt mũi trắng bệch, nhìn bé quát lớn “Không được gọi bậy.”
Quả Cam uất ức đô đô cái miệng nói “Hình ba ba trong ảnh là giống vậy này mà.”
Thiên Bắc cười, ôm lấy Quả Cam, nhẹ béo cái mũi nhỏ của bé “Cục cưng, nói cho chú nghe, con tên gì?”
Quả Cam banh miệng cười, bên trong còn thiếu 1 cái răng “Quả Cam.”
“…. Là mẹ con đặt tên sao?” Thiên Bắc nhịn cười không nổi, Tiểu Liêu
thật sự là lấy thức ăn mình thích ăn đặt tên cho con mình mà, sau đó hắn không quên ngoái đầu nhìn đứa bé còn lại “Còn con, tiểu tử, con tên gì?
Trà Xanh vẫy lông mi thật dài, ngờ vực nhìn Thiên Bắc, nhưng vẫn
không nói lời nào. Thiên Bắc thắc mắc, có phải bé sợ người lạ? Quả Cam
đưa tay bắt lấy cánh tay Thiên Bắc “Ca ca, không biết nói chuyện, anh ấy tên Trà Xanh.”
Thân mình Thiên Bắc bỗng cứng đơ, theo phản xạ quay đầu nhìn Tiểu Liêu cười 1 cái “Trà Xanh nghe không được sao?”
“…..Nghe được.” Thiên Bắc không thốt nên được tâm tình mình trong lúc này, trong lòng khá hỗn loạn. Tâm tư cũng chặc chẽ suy nghĩ. Nhìn đứa
bé đang ngồi trên sô pha, đôi chân ngắn này, bộ dạng cực kỳ giống Tiểu
Liêu trước đây. Tim không khống chế được bắt đầu đau nhói. Đây chính là
nguyên nhân 3 năm nay Tiểu Liêu không quay về Dịch gia sao?
*
Trên đường đi, Thiên Bắc ôm Trà Xanh, còn Tiểu Liêu ở bên cạnh ôm Quả Cam. Quả Cam đang ngủ, dựa lên vai Tiểu Liêu, nước miếng chảy ra thấm
dính vào áo khoác Tiểu Liêu. Còn Tiểu Liêu thì vẫn không nói gì, yên
lặng nhìn Thiên Bắc. Đi đến cửa xe Thiên Bắc, đặt Trà Xanh xuống toa
sau, bé liền tiến đến giúp Tiểu Liêu đỡ Quả Cam xuống, rồi đưa áo khoác
trên người cho Tiểu Liêu.
Thiên Bắc nhìn động tác của Trà Xanh trong lòng có đủ loại tư vị rối
rắm. Đứa bé hiểu chuyện như vậy, chỉ mới 2 tuổi, sao lại không công bằng với nó như thế.
Sau khi Tiểu Liêu an vị ở toa sau, Thiên Bắc không lập tức khởi động
cho xe chạy, lại quay hướng nó nói “Tiểu Liêu, chúng ta nói chuyện 1
chút.”
“Nói … cái gì?” Tiểu Liêu không biết vì sao lại khẩn trương như thế, có phải bởi vì 3 năm không gặp cho nên có phần hơi xa lạ.
Thiên Bắc vẫn như thế, vẫn rất đẹp trai và tuấn tú như trong trí nhớ
nó, hơn nữa lúc này còn lộ ra hơi thở trầm ổn, thành thục. Anh nhìn nó
không nói lời nào, ánh mắt sắc bén cực kỳ giống người nào đó trong trí
nhớ nó. Tiểu Liêu đánh mắt đi nơi khác, không dám tiếp tục nhìn anh.
Thiên Bắc nắm chặt lấy vô lăng “Tiểu Liêu, em còn yêu Bách Sanh không?”
Cả thân người Tiểu Liêu cứng đơ, nhìn ra cửa sổ tránh né câu hỏi của anh.
“Nếu em sợ Bách Sanh để ý vấn đề của Trà Xanh, anh cam đoan anh ấy sẽ không để ý. Nếu ……” Thiên Bắc ngừng lại 1 chút, ước chừng đang lấy hết
dũng khí để nói tiếp “Nếu không còn yêu, hoặc quá mệt mỏi. Thì vẫn còn
anh.”
Tiểu Liêu từ từ quay đầu nhìn anh, ánh mắt anh sáng quắc đang chăm chú nhìn nó “Tiểu Liêu, chúng ta kết hôn đi.”
Tiểu Liêu tiêu hóa nửa ngày mới hiểu được ý anh, giọng nói cũng không được rành mạch “Thiên …. Thiên Bắc, anh nói gì vậy?”
Thiên Bắc nhìn nó 1 lúc, ánh mắt khẽ hạ xuống, rất nhanh dựa vào ghế
xe, líu ríu nói “Anh cũng muốn biết anh đang nói cái gì. Rõ ràng biết
không thể nhưng vẫn cố nói. Nhiều năm như vậy, nhìn em và anh ấy dây
dưa, nhìn em bị anh ấy tổn thương, nhìn 2 người tự tra tấn nhau, anh
lại không làm được gì. Tình yêu có lẽ là như thế, càng dằn vặt càng dày
vò lại càng yêu nhau sâu đậm.”
Anh cười khổ, bộ dạng làm cho lòng Tiểu Liêu khó chịu không thôi,
Thiên Bắc đóng chặt mắt “Trong câu chuyện của 2 người, không ai có thể
xen vào. Anh hiểu. Nhưng vẫn không ngăn cản được bản thân cứ ngu ngốc
như vậy ngần ấy năm. Rõ ràng là anh quen biết em trước, là anh yêu em
trước, nhưng tại sao lại là bản thân anh bỏ lỡ. Anh có thể bảo vệ em,
anh có thể hiểu làm cách nào mới yêu em tốt nhất, tại sao anh lại không
thể có được em. Anh không hiểu, cũng không cam tâm.”
Thiên Bắc là 1 sự tồn tại rất đặc biệt trong lòng nó. Nếu nói, Bách
Sanh chính là tim của nó, thì Thiên Bắc chính là những bộ phận khác
trong người nó. Nhưng thật đáng tiếc, thiếu bất cứ thứ gì đều có thể
sống nhưng thiếu “trái tim” lại không thể tồn tại. Tiểu Liêu nhìn người
luôn luôn trầm ổn ôn hòa, đột nhiên lại ở trước mặt nó không tự kiềm chế được, thoáng cái cảm giác mất mát ùa về, trong lòng cũng đau biết bao.
“Thiên Bắc, đừng buồn. Anh buồn rầu, em rất đau lòng.”
Thiên Bắc quay lại nhìn nó, nhìn thấy bộ dạng vẫn ngốc nghếch như
trước, kiềm lòng không được khẽ cười “Em luôn như vậy, anh làm sao giận
đây?”
Tiểu Liêu nhếch miệng cười tươi, nhưng trong lòng lại có chút áy náy “Giản Tiểu là 1 cô gái tốt.”
Thiên Bắc thoáng sửng lại, 1 hồi mới cuối đầu mỉm cười “Tiểu Liêu,
bắt chước người ta học làm bà mối hả, con gái có chồng rồi mới thích làm việc này.”
Tiểu Liêu nhỏ giọng lầm lầm “Em làm mẹ rồi còn gì.”
“Tự hào quá ha.” Thiên Bắc bắt đầu khởi động cho xe chạy.
Tiểu Liêu vòng tay ôm 2 đứa nhỏ, bày ra bộ dạng “ta đây giỏi nhất” “Đương nhiên, tình mẹ trên hết, em rất giỏi.”
Tiểu Liêu nhìn cảnh vật quen thuộc hai bên không thể bình tĩnh hỏi Thiên Bắc “Thiên Bắc, đi đâu vậy.”
“Về nhà.”
“Về nhà ai.”
“Nhà chúng ta.”
“….. Thiên Bắc, em phải nhảy xuống xe.”
“Nhảy đi, anh đem Quả Cam và Trà Xanh về cho bà nội chúng gặp, trẻ
con sẽ được cưng, muốn gì được đó, muốn đi đâu đi đó.” Nhìn theo kính
chiếu hậu thấy 2 đứa bé đang say giấc ngon lành. Tưởng Mạch mà nhìn thấy không biết vui đến thế nào.
Tiểu Liêu không chịu thua kém ngóng lên cãi lại “Thiên Bắc, qua cầu
rút ván là không tốt, khi trở lại sẽ không có cầu đi, phải mắc công xây
lại cầu nữa.”
“Không sao, dù sao em cũng không định gả cho anh. Có cầu hay không cũng không thành vấn đề.”
“…….. Anh là người xấu.”
Thiên Bắc nhìn nó cười “Tiểu Liêu, 23 tuổi rồi, sao có mấy câu mắng người mắng quài vậy, để anh dạy cho em câu mới.”
Tiểu Liêu trừng mắt nhìn Thiên Bắc, Thiên Bắc lúc này sao lại giống
tên khốn Bách Sanh như thế. Không, đây chính là phiên bản của Bách Sanh
chứ còn gì.
Nghĩ đến Bách Sanh nó lại cảm thấy đứng ngồi không yên, giống như cái đuôi bị ai chăm mồi đốt “Thiên Bắc …. Người đó …. Có ở nhà?”
“Ai?” Thiên Bắc biết rõ nhưng có ấy hỏi khích.
Tiểu Liêu đứng hình gần nửa ngày, Thiên Bắc đành nói tiếp “Buổi sáng, Bách Sanh không ở nhà, anh ấy có nhiệm vụ, ước chừng còn ở lại cảnh đội cả đêm.”
“Cảnh đội?” Tiểu Liêu trừng mắt lớn nhìn hắn, đây là tình huống gì đây.
Thiên Bắc bỗng nhớ đến lúc Tiểu Liêu bỏ đi, Bách Sanh vẫn chưa khôi
phục thân phận cảnh sát. Vì thế đem chuyện mấy năm nay nói lại 1 lần cho nó biết. Tiểu Liêu nghe xong liền yên lặng, không nói gì nữa. Thiên Bắc không biết nó đang nói gì, đành yên lặng tiếp tục lái xe mà không lên
tiếng hỏi. Vấn đề của bọn họ thì nên để bọn họ tự giải quyết.
Bách Sanh che đậy rất kỹ thân phận của mình, Tiểu Liêu cũng không
hiểu hết hắn. Đứa nhỏ của 2 người xuất hiện trong tình cảnh dầu sôi lửa
bỗng nhất. Cho nên khi gặp vấn đề, Tiểu Liêu ngay cả việc hắn có yêu nó
hay không cũng không dám khẳng định.
Bách Sanh ba năm nay đã thay đổi rất nhiều, rất lợi hại, lại trầm ổn
thành thục rất nhiều. Hắn lúc này, chắc đã có thể cho Tiểu Liêu cảm giác an toàn, đúng không? Thiên Bắc tập trung nhìn tình hình giao thông,
Bách Sanh, hy vọng lần này đừng khiến tôi thất vọng nữa